Độc Quyền Chiếm Hữu

Chương 77




Mục Huyền, hãy hứa với em một chuyện.

Ừ.

Kể từ bây giờ trở đi, chúng ta sẽ không cách xa dù chỉ một giây một phút.

Được.

Anh có hiểu ý em không?

Anh hiểu.

***

Ánh mặt trời rực rỡ chiếu sáng khắp Đế đô, cảng không gian rộng lớn vô cùng náo nhiệt. Tôi đứng ở đài chỉ huy trên cao, Mục Huyền đứng yên lặng bên cạnh tôi.

Hôm nay là ngày đầu tiên tiến hành kế hoạch di dời. Trong năm tháng sau đó, đội phi thuyền sẽ không ngừng đi đi về về giữa hành tinh Stan và vũ trụ, cho tới khi toàn bộ người dân rời khỏi tinh cầu này.

Tôi phóng tầm mắt về phía xa xa, trên mấy con đường quốc lộ ngoài cảng không gian tụ tập rất đông dân chúng. Bọn họ gần như vây kín cảng không gian. Tôi lờ mờ nghe thấy tiếng la hét của bọn họ, có người hô vang: ‘Stan vạn tuế’, ‘Đế quốc hồi sinh vạn tuế’. Lẫn trong đó cũng có tiếng phản đối: ‘Ngăn chặn việc bỏ lại tinh cầu’, ‘Chúng tôi tuyệt đối không rời đi’...

Bên trong cảng không gian ngược lại rất có trật tự. Hàng trăm phi thuyền chở khách cỡ vừa đậu ngay hàng thẳng lối trên đường băng. Xung quanh là vô số chiếc máy bay chiến đấu cỡ nhỏ, những chiếc máy bay này chịu trách nhiệm hộ tống đội phi thuyền. Rất nhiều nhân viên mặt đất đi đi lại lại giữa phi thuyền và máy bay chiến đấu, làm công việc kiểm tra cuối cùng trước khi khởi hành.

Trên không trung phía xa có một đoàn tàu hỏa cao tốc đi theo đường ray lơ lửng của quân đội. Từng tốp người bước xuống tàu hỏa, trong số đó có nhà khoa học tóc bạc trắng, cũng có thanh niên tràn đầy sức sống. Dưới sự bảo vệ của binh sĩ, bọn họ tụ tập ở một chỗ, chờ lên phi thuyền.

Trong đài chỉ huy ở đằng sau chúng tôi, mấy chục sĩ quan ngồi sau bàn làm việc, điều khiển hiện trường. Thái tử Tháp Thụy là tổng chỉ huy hiện trường. Anh ta đứng trước mặt các sĩ quan, không ngừng đưa ra mệnh lệnh ngắn gọn. Thần sắc của anh tương đối căng thẳng.

Một bên đài chỉ huy là màn hình lập thể cực lớn, đang phát đoạn phim tuyên truyền của cuộc di dời lần này. Dịch Phố Thành mặc hoàng bào màu vàng, ngồi phía dưới màn hình, tươi cười trả lời phỏng vấn báo chí. Ánh đèn huỳnh quang chói lòa như trên sân khấu.

Tất cả đã được chuẩn bị đâu vào đấy. Hai tiếng đồng hồ sau, Dịch Phố Thành sẽ chính thức tuyên bố lệnh di dời với người dân cả nước. Sau đó, đoàn phi thuyền đầu tiên sẽ bay vào vũ trụ.

“Các anh bận rộn vất vả bao nhiêu ngày, vậy mà hôm nay nhân vật chính lại là hắn.” Tôi đưa mắt nhìn Dịch Phố Thành, hắn được đám phóng viên bao vây, chẳng khác nào ngôi sao nổi tiếng.

Những ngày qua, Mục Huyền và cộng sự của anh ngày đêm không chợp mắt. Trong khi đó, Dịch Phố Thành ngày nào cũng ngủ đến khi mặt trời lên cao, chẳng có việc gì làm ngoài chuyện dụ dỗ cung nữ lên giường, đêm đêm hoan lạc. Cho tới thời điểm này, mọi việc diễn ra thuận lợi, hắn lại trở thành người anh hùng của Đế quốc, được giới truyền thông và dân chúng tôn sùng.

Mục Huyền hôm nay mặc quân phục chỉnh tề, ngực đeo đầy huân huy chương của Đế quốc. Anh đội mũ sĩ quan màu xám đậm, đeo găng tay trắng. Trông anh càng thanh tú như tuyết.

Nhận ra vẻ chua chát trong câu nói của tôi, Mục Huyền để lộ ý cười nhàn nhạt: “Người trở thành nhân vật chính là phụ thân.” Nhắc đến hoàng đế, thần sắc của anh u tối trong giây lát. Tôi hơi đau lòng, nắm chặt tay anh: “Bệ hạ sẽ hiểu cho anh.”

“Phụ thân là người có nguyên tắc, người sẽ hiểu.” Mục Huyền dõi mắt về nơi xa xăm: “Đồng thời cũng sẽ truy cứu tội của anh.”

Tôi giật mình: “Vậy phải làm thế nào?” Trong đầu tôi bất chợt vụt qua ý nghĩ, chi bằng giam cầm hoàng đế đến già? Nhưng tôi không nói ra miệng, bởi vì trực giác báo cho tôi biết, Mục Huyền sẽ không bao giờ làm vậy.

Trầm mặc vài giây, Mục Huyền đưa mắt về phía tôi: “Hoa Dao, sau khi Đế quốc được an toàn, chúng ta đi...”

“Đi Trái Đất?” Tôi cướp lời anh.

Đáy mắt anh ẩn hiện ý cười. Anh nhìn tôi chăm chú, gật đầu.

Tôi cảm thấy một luồng khí nóng trào dâng trong lòng.

Đây là lời ước hẹn của chúng tôi trước kia. Mục Huyền từng nói, dải Ngân Hà rất lớn, chúng tôi đi đâu cũng được.

Tôi giơ tay ôm cổ anh, nói nhỏ: “Dù là chân trời góc bể hay vũ trụ hồng hoang, em đều theo anh.” Ánh mắt Mục Huyền thẫm lại, yết hầu chuyển động, anh từ từ cúi mặt.

Đột nhiên, ánh đèn ở sau lưng Mục Huyền chớp lóa không ngừng. Tôi đờ người, lập tức bừng tỉnh. Các phóng viên đã chú ý đến cử chỉ thân mật của chúng tôi.

Tôi hơi hốt hoảng, Mục Huyền liền xoay người che chắn tôi khỏi ánh đèn. Sau lưng tôi là lan can bảo vệ của đài chỉ huy, ngọn gió mát lạnh thổi qua làn da, khiến tôi cảm giác sắp rơi xuống. Thân hình cao lớn của Mục Huyền như một vị thần, tách tôi khỏi thế giới ồn ào huyên náo ngoài kia.

Trái tim tôi rung động, bất chấp sự có mặt của các phóng viên, tôi ngẩng đầu hôn lên yết hầu và cằm Mục Huyền. Gương mặt trắng trẻo của anh ửng đỏ, đôi mắt đen vụt qua ý cười, bàn tay đặt trên eo tôi dần dần siết chặt...

“Ngài chỉ huy, nhiệm vụ tìm kiếm và cứu nạn ngân thạch có manh mối mới.” Giọng nói nghiêm túc của Mạc Phổ đột ngột vang lên.

Tôi giật mình, Mục Huyền lập tức buông người tôi, sắc mặt khôi phục vẻ thanh lãnh.

Nhiệm vụ tìm kiếm và cứu nạn ngân thạch, là tên gọi của hoạt động tìm kiếm cứu nạn 2400 người có sức mạnh tinh thần tiềm ẩn bị mất tích.

Mục Huyền gật đầu, dắt tay tôi cùng Mạc Phổ đi tới văn phòng tạm thời của anh ở đằng sau đài chỉ huy. Vừa vào phòng, Mạc Phổ liền đóng cửa và nói nhỏ: “Chúng tôi vừa nhận được tin, lúc vụ nổ xảy ra, một hạm đội nhỏ dưới trướng Khải Á điện hạ cũng xuất hiện ở khu vực đó. Phi thuyền của hạm đội bị hỏng hóc do nhiễm xạ, nhưng người ở trên phi thuyền đều may mắn sống sót. Hai ngày trước đã an toàn trở về chỗ của Khải Á.”

Lòng tôi nặng trĩu, sắc mặt của Mục Huyền trở nên lạnh lùng.

Mạc Phổ đưa cho chúng tôi một bản báo cáo, tiếp tục lên tiếng: “Theo kết luận điều tra trước đó, xác suất những người có sức mạnh tinh thần tiềm ẩn còn sống là rất nhỏ. Nếu bọn họ may mắn thoát chết, vậy thì chỉ có một khả năng là được hạm đội của Khải Á đưa đi.”

Tôi giật mình kinh hãi, vô thức quay sang Mục Huyền. Anh đứng thẳng người, cúi đầu xem báo cáo, gương mặt anh phảng phất bị một lớp sương mù che phủ. Tôi cũng ngó bản báo cáo, trong lòng hỗn loạn vô cùng.

Khải Á sẽ đưa đám người đó quay về hành tinh Stan?

Ý nghĩ này tự động xuất hiện trong đầu tôi, khiến sống lưng tôi lạnh toát. Tôi biết rõ khả năng này rất nhỏ, nhưng dự cảm vô cùng mãnh liệt và chắc chắn.

Bởi vì... lịch sử không thể thay đổi hay sao?

“Mấy ngày nay có phi thuyền của Khải Á vào cảng không?” Mục Huyền hỏi, tôi phập phồng chờ đợi câu trả lời.

Mạc Phổ lắc đầu: “Không ạ. Chúng tôi luôn theo dõi sít sao động tĩnh của Khải Á.”

Trong lòng tôi hơi nhẹ nhõm, Mục Huyền lạnh mặt hỏi tiếp: “Phi thuyền thương mại của gia tộc bên ngoại Khải Á thì sao?”

Mạc Phổ ngớ người, tôi xuất hiện dự cảm chẳng lành. Bất cứ người Stan nào cũng biết, mẹ của Khải Á xuất thân từ danh gia vọng tộc. Công ty của ông ngoại hắn lũng đoạn và độc quyền nhiều ngành nghề. Dù Khải Á bị hoàng đế giam lỏng ở một hành tinh nhỏ xa xôi, gia tộc của hắn vẫn có sức ảnh hưởng lớn trong giới kinh tế và chính trị Stan. Nhờ có sự hậu thuẫn này, hắn mới từ một hoàng tử bị lưu đày, sắp trở thành vua một cõi.

Mạc Phổ cúi đầu kiểm tra tài liệu, từ tốn trả lời: “Mấy ngày vừa qua, có ba phi thuyền thương mại của bọn họ vào cảng.”

Tai họa sắp xảy ra, phi thuyền thương mại của họ không rời đi mà lại vào Đế đô?

Mục Huyền im lặng nhìn bầu trời trong xanh ngoài cửa sổ. Tâm trạng tôi rối bời.

Khải Á, Khải Á. Đây là cái tên xa vời nhưng để lại ấn tượng sâu sắc với tôi. Đầu óc tôi hiện lên hình ảnh người đàn ông mắt xanh tóc nâu. Hắn nho nhã, nhạy bén, thâm độc, tàn bạo. Mục Huyền từng đoạt binh quyền của hắn, còn tôi từng đâm hắn một nhát dao. Hắn là người hận hai chúng tôi nhất trên đời.

Lần này, việc di chuyển đám người có sức mạnh tinh thần diễn ra vô cùng bí mật, đến Dịch Phố Thành và Khải Á cũng không biết. Chúng tôi giữ bí mật vì sợ dân chúng nghi ngờ và hoảng loạn. Nếu bọn họ rơi vào tay Khải Á, hắn là người thông minh như vậy, một khi vô tình biết được bí mật của chúng tôi, chắc hắn sẽ không bỏ qua cơ hội hạ bệ chúng tôi.

Có điều, Khải Á chắc chắn không nắm được tầm quan trọng của những người có sức mạnh tinh thần. Hắn rốt cuộc định làm gì?

Nghĩ đến đây, lòng tôi nặng trĩu. Ở đời trước, Khải Á từ đầu đến cuối không nhúng tay vào việc ở Đế đô. Tôi không cho rằng hắn không có tham vọng, hắn chỉ là chưa tìm ra cơ hội lật bài ngửa, hành tinh Stan đã rơi vào tăm tối.

Còn hiện tại, tôi và Mục Huyền đã thay đổi một phần lịch sử. Do đó, sự ảnh hưởng của Khải Á đối với lịch sử cũng thay đổi, giống Dịch Phố Thành?

Trong lúc đầu óc tôi hỗn loạn, Mục Huyền đột nhiên cất giọng lạnh lùng: “Bảo Dịch Phố Thành vào đây.”

Mạc Phổ lập tức nhận lệnh đi ra ngoài.

“Anh định làm gì?” Tôi hỏi.

Mục Huyền từ tốn trả lời: “Người duy nhất Khải Á kính trọng là phụ thân.”

Tôi gật đầu. Xem ra Mục Huyền có ý chủ động liên hệ với Khải Á. Chúng tôi nên làm vậy, bởi đám người có sức mạnh tinh thần là quả bom hẹn giờ đáng sợ, bọn họ lưu lạc ở bên ngoài một giây, đều là mối nguy hiểm không thể dự đoán trước.

Hơn nữa trong số đó, có một người đã bùng phát sức mạnh tinh thần.

***

Dịch Phố Thành nhanh chóng tới nơi. Vừa vào cửa, thần sắc nhân từ thông tuệ của hắn lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ lười nhác vốn có. Hắn nửa cười nửa không, tựa như phát hiện chúng tôi gặp phải bài toán khó, cần hắn ra mặt giải quyết.

Mục Huyền giải thích ngắn gọn về mối hiểm họa từ những người có sức mạnh tinh thần. Sắc mặt Dịch Phố Thành lập tức thay đổi, hắn thốt ra một câu chửi thề: “Mẹ kiếp.”

“Vì vậy trong tương lai không chỉ có hành tinh Stan mà cả vũ trụ bị hủy diệt?” Dịch Phố Thành cười nhạt, hỏi bằng một giọng kỳ quái.

“Có khả năng đó.” Mục Huyền lạnh lùng đảo mắt qua Dịch Phố Thành: “Tôi cần anh thuyết phục Khải Á giao người.”

Dịch Phố Thành sa sầm mặt, ngồi yên bất động, ngón tay của hắn gõ nhẹ trên mặt bàn. Mục Huyền cũng im lặng, chắp hai tay ra sau lưng nhìn hắn. Một lúc sau, Dịch Phố Thành ngẩng đầu, thần sắc khôi phục vẻ bình tĩnh: “Được.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm, Mục Huyền lên tiếng: “Cám ơn anh.”

Dịch Phố Thành tỏ ra lãnh đạm: “Ờ.” Mục Huyền mở hệ thống liên lạc, dặn dò Mạc Phổ lập tức chuẩn bị. Ấn tượng của tôi về Dịch Phố Thành tốt thêm mấy phần. Đối mặt với việc đại sự, hắn tỏ ra dứt khoát quyết đoán hơn tôi tưởng.

“Cám ơn anh.” Tôi nói. Dịch Phố Thành liếc tôi một cái, gõ đầu ngón tay xuống mặt bàn: “Còn gì nữa?”

Tôi ngớ người. Dịch Phố Thành phì cười một tiếng: “Chân cô đạp mạnh quá đấy.” Lúc này tôi mới có phản ứng, hắn nhắc đến cú đạp của tôi vào người hắn tối hôm qua. Thì ra hắn biết hết.

“Tôi xin lỗi.” Tôi mỉm cười với hắn. Dịch Phố Thành hừ một tiếng lạnh lùng rồi quay đầu về phía cửa sổ, nhưng ý cười trong mắt hắn vẫn còn đọng lại.

Mạc Phổ đi vào, bắt đầu dùng mật mã ủy quyền của hoàng đế, điều chỉnh kênh thông tin bí mật của hoàng thất, liên lạc với Khải Á. Ba chúng tôi ngồi bên cạnh chờ đợi.

“Bây giờ Khải Á án binh bất động, là vì hắn điều tra không ra tác dụng của đám người có sức mạnh tinh thần đối với chúng ta.” Mục Huyền đột nhiên mở miệng, thanh âm lạnh nhạt: “Anh hãy khiến hắn tin tưởng, đám người đó là vô dụng đối với hắn, nhưng anh không được cho hắn biết sự thật.”

Tôi trầm tư suy nghĩ, Mục Huyền nói đúng, Khải Á bắt người nhưng không hiểu lý do chúng tôi bí mật chuyển người đi chỗ khác, vì vậy hiện tại hắn mới án binh bất động. Chúng tôi không thể cho Khải Á biết sự thật vũ trụ sẽ bị hủy diệt, bởi ai biết được hắn sẽ giở trò gì?

Về yêu cầu của Mục Huyền, Dịch Phố Thành trầm mặc từ đầu đến cuối. Tôi ngẩng đầu nhìn Dịch Phố Thành, phát hiện hắn đang ngồi im, dõi mắt ra ngoài cửa sổ, bộ dạng hơi thất thần.

Người như Dịch Phố Thành cũng có lúc phân tâm? Không biết hắn đang nghĩ gì?

Mục Huyền nghiêm giọng: “Dịch Phố Thành!”

Thân hình Dịch Phố Thành hơi chấn động. Lúc này hắn mới từ từ thu tầm mắt, quay sang Mục Huyền. Hắn rõ ràng không nghe thấy câu nói vừa rồi của Mục Huyền nên anh đành lặp lại một lần. Dịch Phố Thành thờ ơ gật đầu: “Được, tôi sẽ tùy cơ hành động.”

Vài phút sau, Mạc Phổ đang ngồi trước bàn đột nhiên đứng dậy, nói với chúng tôi: “Có tín hiệu rồi.”

Tôi giật mình, Mục Huyền cầm tay tôi, ngồi xuống cạnh tôi. Hệ thống thông tin được mở ra, màn hình màu xanh lam cao hơn hai mét nổi lên trong không trung, ngay trước mặt Dịch Phố Thành. Đầu bên kia là một khoang máy bay bình thường, bốn bức tường kim loại màu xám mờ lạnh lẽo, giữa màn hình là một chiếc ghế sofa đơn giản.

Dịch Phố Thành đã khôi phục thần sắc tinh anh và nghiêm nghị, ngồi thẳng người dõi lên màn hình. Một lúc sau, một người đàn ông đi đến trước chiếc ghế sofa ngồi xuống, hắn mặc bộ quân phục màu trắng mới tinh.

Thân hình hắn tựa vào thành ghế phía sau, vắt chân thoải mái. Hắn ngẩng mặt, khóe miệng nhếch lên, nhưng đôi mắt vô cùng lạnh lẽo.

“Phụ thân.” Thanh âm của hắn rất thản nhiên.

Tôi không khỏi giật mình.

Khải Á đã thay đổi.

Trước đây, hắn ngạo mạn ngông cuồng. Còn bây giờ, đôi mắt xanh biếc đó sâu thẳm và lạnh lẽo, che giấu sự sắc sảo của ngày nào.

Tôi bất giác quay sang Mục Huyền. Thần sắc anh vẫn bình thường, không hề xuất hiện sự thù hận và khinh miệt, thậm chí không một chút xao động.

Lòng tôi nổi lên một sự cảm động khó diễn tả thành lời. Kể từ khi hai anh em họ đối kháng, trong trái tim Mục Huyền chứa đựng một thế giới hết sức to lớn. Vì vậy Khải Á mới bại dưới tay anh hết lần này đến lần khác.

Tôi nghĩ lần này Mục Huyền cũng sẽ thắng.

Dịch Phố Thành để lộ ý cười ôn hòa: “Khải Á, gần đây con sống thế nào?”

Khóe miệng Khải Á bất chợt xuất hiện nụ cười giễu cợt: “Phụ thân, nếu con nhớ không lầm, hôm nay là ngày đầu tiên tinh cầu tiến hành công tác di dời. Lúc này, chẳng phải người nên ở cảng không gian ban bố mệnh lệnh hay sao? Tại sao phụ thân tự dưng quan tâm đến người con trai bỏ đi này? Là chuyện gì khiến phụ nhân nhớ đến con?”