Độc Quyền Chiếm Hữu

Chương 67




Mục Huyền, anh có biết em yêu anh nhiều đến mức nào không?

Em rất yêu, rất yêu, yêu từ rất lâu rồi.

Từ ba mươi triệu năm sau. Có lẽ em đã yêu anh từ lần đầu tiên nhìn thấy tấm ảnh của anh và đọc tiểu sử của anh.

Hai luồng sáng màu trắng và xanh lam như hai mảnh khuyết nhật nguyệt giao đấu trên đỉnh đầu chúng tôi. Trong khi đó, đạn pháo vẫn không ngừng tấn công vào sau lưng tôi. Toàn thân tôi căng cứng như thanh sắt, tôi biết chỉ cần một chút lơi là, tôi sẽ thịt nát xương tan. Nếu không phải Mục Huyền đứng cách tôi không xa, chỉ e người Stan sẽ nã đạn pháo từ bốn phương tám hướng, tôi đã biến thành tro bụi từ lâu.

Tình hình của Mục Huyền cũng không khá hơn tôi.

Có lẽ còn tệ hơn tôi.

Bởi vì một tay anh điều khiển sóng xung kích chống lại tôi, bàn tay còn lại của anh phát ra cột sáng một lần nữa, bắt đầu truyền tải năng lượng.

Làm như vậy, anh sẽ càng chết nhanh hơn!

Nhưng sau lưng tôi còn có kẻ địch. Tôi đã không thể phát ra bất cứ thanh âm nào, chỉ biết trơ mắt nhìn thân hình cô độc và cao ngạo của anh, sống mũi tôi cay cay.

Tôi phải cứu anh bằng được, cho dù cái giá phải trả là mạng sống của tôi.

Tôi không do dự, vung tay phải lên không trung, một luồng ánh sáng hình vòng cung lại xuất hiện. Tôi lại nỗ lực phóng luồng sáng về phía Mục Huyền, cắt đứt cột sáng màu xanh lam của anh. Tuy nhiên, do sức mạnh tinh thần không tập trung nên quả cầu ánh sáng quanh người tôi mỏng đi rất nhiều. Đạn pháo bắn vào người tôi kịch liệt, tầm mắt của tôi tối sầm, tôi gần rơi vào trạng thái mê man bất tỉnh.

Đúng lúc này, trên không trung đột nhiên có mấy chiếc máy bay chiến đấu rơi xuống, đâm vào sóng xung kích do tôi phát ra. Đây là cú đâm kiểu tự sát. Lòng tôi chùng xuống, tôi nhìn thấy chiếc máy bay đầu tiên nổ tung, mảnh vỡ máy bay bắn tung tóe khắp nơi.

“Tiểu thư, tôi tin tiểu thư, tại sao cô...”

Trong lúc bàng hoàng, tôi chợt nghe thấy thanh âm yếu ớt quen thuộc như ngay ở bên tai, cũng giống truyền tới từ mảnh vỡ nào đó. Tôi giật mình kinh hãi, lập tức ngoảnh đầu, bắt gặp một cái đầu bằng kim loại trong đống kim loại vụn, đôi mắt đỏ rực không còn chút sinh khí đang mở to.

Mạc Lâm...

Mạc Lâm!

Lồng ngực tôi nhói đau, trước mắt tôi lại tối đen một lần nữa, vạn vật biến mất.

Sau khi định thần, tôi phát hiện luồng sáng xanh lam trên đầu lan tỏa như đại dương, nuốt trọn ánh sáng trắng của tôi từ bao giờ. Tôi ngây người chứng kiến cảnh tượng này. Đằng sau luồng sáng xanh lam là gương mặt tràn ngập đau khổ của Mục Huyền. Anh thu tay về, luồng sáng xanh lam lập tức biến mất.

Nhưng không còn kịp nữa, tôi chỉ cảm thấy một sức mạnh có thể dời núi lấp biển đổ ập vào người tôi, thân thể tôi phảng phất rơi vào cơn lốc xoáy không có điểm dừng, cột sáng của Mục Huyền mỗi lúc một xa. Tôi phun ra từng ngụm máu, nước mắt chảy ào ạt xuống, cùng máu tươi biến thành giọt sương màu đỏ trong luồng sáng màu trắng yếu ớt bao bọc quanh người tôi.

“Mục Huyền... Mục Huyền...” Tôi nghe thấy tiếng hét thảm thiết phát ra từ cổ họng mình. Thanh âm vô cùng bi thương, nhưng liệu anh có nghe thấy?

Thật ra tôi hiểu Mục Huyền.

Dù tôi có nói rõ tất cả với anh, anh cũng sẽ lựa chọn cái chết.

Dùng cái chết của anh để đổi lấy sự sinh tồn của bộ tộc. Dùng cái chết của anh để đổi lấy một trăm năm ngắc ngoải, đổi lấy cơ hội thay đổi lịch sử?

Tôi nguyện tin tưởng anh có thể thay đổi lịch sử, tại sao anh không nghĩ, người Stan sống sót sẽ đưa lịch sử rẽ sang hướng khác?

Vì vậy anh nhất định phải chết vào ngày hôm nay, chết trước mặt tôi, chết trong số phận đã sớm được định đoạt?

Tôi vượt qua ba mươi triệu năm đến bên cạnh anh, vậy mà chẳng thể thay đổi điều gì.

Chủng tộc thời gian, chị gái, bệ hạ, em thật sự xin lỗi. Em đã không giết chết anh ấy ngay khi mới bắt đầu, là em muốn thử tìm cách vẹn toàn cả đôi bên, em thật sự... không đành lòng!

Tôi thẫn thờ muốn đứng dậy. Nhưng trên bầu trời u ám có vô số tia lửa màu vàng phóng xuống.

Rơi đúng vị trí của tôi.

Đó là đạn pháo do không quân bắn ra, nhằm thẳng vào tôi.

Không! Tôi không thể chết!

Mục Huyền, Mục Huyền đang ở đâu?

Người tôi bật dậy khỏi bãi cỏ lạnh lẽo. Nhưng huyết mạch trên toàn thân dường như bị tổn thương sau khi bị sóng xung kích của Mục Huyền tấn công. Tôi cố gắng hết sức tập trung sức mạnh tinh thần, nhưng chỉ có một luồng sáng trắng rất mỏng bao quanh người tôi. Trong khi đó, vô số quả đạn pháo đang bay xuống người tôi với tốc độ kinh hồn.

Trong một tích tắc, kỳ tích xuất hiện.

Quầng sáng màu xanh lam như tấm lưới dịu dàng nhanh chóng lan tỏa khắp khu rừng, xuyên qua cung điện, dừng ngay trên đỉnh đầu tôi.

Toàn thân tôi cứng đờ, nước mắt che mờ tầm nhìn. Tôi thấy đạn pháo biến thành pháo hoa, biến mất trong luồng sáng xanh lam đó. Đám binh sĩ vừa chạy đến kinh ngạc dừng bước, mở to mắt nhìn luồng sáng xanh lam dịu dàng từ từ thu lại, bao bọc xung quanh người tôi.

Đúng lúc này, bầu trời rực sáng, mặt đất rung chuyển. Tôi bị mất thăng bằng ngã xuống đất. Tôi rõ ràng cảm thấy cả mặt đất nóng lên. Trong khi đó, cột sáng của Mục Huyền trên không trung phía trước tỏa ra ánh sáng chói lọi vô cùng.

“Không...” Tôi thét lên một tiếng xé nát tim gan. Tôi lảo đảo đứng dậy, chạy về phía Mục Huyền. Quả cầu sáng xanh lam xung quanh người tôi bất thình lình đỡ tôi lên cao, sau đó bay về phía Mục Huyền.

Là anh, anh muốn tôi đến bên anh.

Ở trong quả cầu ánh sáng, tầm nhìn của tôi mơ hồ, tôi cảm thấy bản thân dường như đã chết rồi.

Máy bay chiến đấu vẫn không ngừng quần thảo ở trên đầu và nhả đạn về phía tôi. Người ở dưới mặt đất đều im lặng ngước nhìn tôi, bởi vì tôi được sức mạnh tinh thần của Mục Huyền bảo vệ.

Tôi chợt hồi tưởng lại quá khứ. Lần nào cũng vậy, bất kể Mục Huyền đang ngủ say hay thức giấc, bất kể trong giấc mộng hay hiện thực, anh đều dùng sức mạnh tinh thần dịu dàng và kiên định của anh bảo vệ tôi, đưa tôi đến bên cạnh anh, đưa tôi vào vòng tay của anh.

Lần này thì sao?

Chẳng phải anh tưởng tôi là gian tế nên mới đuổi tôi đi, bảo tôi phải đi ngay lập tức?

Tại sao anh còn muốn tôi quay về bên anh?

Có phải vì, sức mạnh tinh thần đang bảo vệ tôi chỉ là tiềm thức của anh? Là tiềm thức sau khi anh chết hoặc rơi vào tình trạng hôn mê? Mặc dù không còn tỉnh táo nhưng anh vẫn nhớ, luôn nhớ đến chuyện bảo vệ tôi, đưa tôi tới vòng tay của anh?

Mục Huyền, anh đã chết rồi sao? Nếu anh chết, em phải làm thế nào đây?

Tôi ngồi phịch xuống quả cầu ánh sáng, sức lực toàn thân phảng phất bị rút sạch, tôi nghẹn ngào khóc không thành tiếng.

Cuối cùng, tôi lại bay đến sau lưng Mục Huyền một lần nữa.

Xung quanh không một tiếng động. Tôi nhìn thấy bóng lưng Mục Huyền đứng cách tôi mấy bước. Cột sáng xung quanh người anh lớn gấp mấy lần trước đó. Anh đứng bên trong cột sáng, giống như trong thế giới ảo ảnh. Vẫn là bộ quân phục màu xám mờ, vẫn là mái tóc ngắn gọn gàng, gương mặt trắng ngần và đôi mắt đen đẹp quen thuộc. Anh lặng lẽ đứng ở đó, lặng lẽ dõi mắt về phương xa, phảng phất không còn sinh khí cũng không còn tri giác.

Tôi âm thầm đi về phía Mục Huyền.

Lần này, tôi không gặp bất cứ trở ngại nào. Do được quả cầu ánh sáng xanh lam bao bọc, tôi dễ dàng đi vào trong cột sáng. Tôi run rẩy giơ tay ôm thắt lưng Mục Huyền. Sau đó, tôi hít một hơi sâu, đặt tay lên ngực anh.

Nước mắt lại trào xuống như thác lũ, lồng ngực của tôi phảng phất bị một bàn tay vô hình xé nát. Đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng.

Tim Mục Huyền đã ngừng đập.

Anh đã chết rồi.

Tôi nhẹ nhàng tựa đầu vào lưng anh. Khi ngước mặt, tôi nhìn thấy cột sáng xung quanh chúng tôi ngày càng chói lọi. Sóng năng lượng màu xanh lam lặng lẽ chuyển động, cảnh tượng trước mắt đẹp đẽ vô cùng.

Cơ thể tôi bắt đầu nóng lên, huyết mạch trong toàn thân sôi sục, phảng phất có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Tôi biết, tôi phải rời khỏi cột sáng, nếu không tôi cũng sẽ chết.

Nhưng Mục Huyền đã tắt thở, tôi sống còn có ý nghĩa gì?

Trước khi chết đi, tôi phải dùng sức lực cuối cùng, phá vỡ tấm lưới màu xanh lam, khiến cả hành tinh Stan rơi vào tăm tối. Chỉ hy vọng không có một trăm năm ngắc ngoải, chủng tộc Stan sẽ không trở thành nọc độc của vũ trụ, trở thành ‘kẻ săn mồi’ bách chiến bách thắng, đẩy vũ trụ rơi vào cơn lốc diệt vong.

Người tôi bắt đầu tỏa ra tia sáng màu trắng, thành một thanh kiếm ánh sáng sắc nhọn, từ từ chọc vào cột sáng màu xanh lam. Máy bay chiến đấu bay quanh đỉnh núi ngọc bắn vô số đạn pháo về phía tôi, nhưng đều bị cột sáng nuốt trọn.

Mục Huyền, Mục Huyền, hãy đợi em, em đang ở ngay đây.

Em xin lỗi, em phải tiêu diệt bộ tộc của anh, hủy diệt Đế quốc của anh. Sau đó, chúng ta sẽ cùng chết.

Luồng sáng trắng trên đỉnh đầu tôi dần lan tỏa, giống mặt cắt tinh khiết không ngừng cắt ngang luồng sáng xanh lam. Trái tim tôi phảng phất ngừng đập.

Đúng lúc này, cảnh tượng khiến tôi ruột gan đứt đoạn xảy ra ngay trước mắt tôi.

Mục Huyền ở trong lòng tôi... từ từ biến mất. Đầu tóc, đôi mắt, gương mặt... hai chân, bụng, ngực... Mục Huyền đã chết tan biến ngay trước mặt tôi.

Tôi chỉ cảm thấy thế giới sụp đổ trong giây lát. Tôi ra sức ôm chặt phần thân thể còn lại của anh, nhưng cuối cùng chỉ lưu lại hư không.

Trong khi đó, một giọt nước long lanh trước mặt tôi, bốc thành sương khói nhàn nhạt như ảo ảnh.

Đó là... nước mắt của Mục Huyền? Cho đến lúc chết, anh vẫn tưởng tôi phản bội anh?

“A...........” Tôi hét lên một tiếng đau đớn, luồng sáng trắng quanh người tôi bùng nổ, lan tỏa đi rất xa, cột sáng màu xanh lam biến mất khỏi không trung. Tôi ngẩng đầu, qua làn nước mắt, tôi thấy tấm lưới xanh lam lay động kịch liệt. Bên tai tôi là âm thanh tạp loạn của cỗ máy ‘Stan vĩnh hằng’. Còn một nơi rất cao trên đỉnh đầu tôi, một khe hở vừa hẹp vừa dài màu tuyết trắng từ từ lộ ra.

Tôi vội nhắm mắt khi bị ánh sáng chói lọi từ khe hở đó chiếu vào. Trong lúc mơ hồ, tôi phảng phất nhìn thấy vũ trụ tăm tối như đầm lầy, đó là nơi tôi sinh sống, tức ba mươi triệu năm sau. Tôi hình như nghe thấy giọng nói của bệ hạ thì thầm vào tai tôi: “Trở về đi, Hoa Dao! Trở về thôi, cô bé!”

Chỉ trong tích tắc, tôi có cảm giác linh hồn phảng phất rời khỏi thể xác. Sau đó, tôi từ từ bay lên cao, về phía khe hở đó. Mặt đất trở nên mơ hồ hỗn độn, tôi nhìn thấy vô số quả đạn pháo bắn về phía tôi, tan biến trong luồng sáng tỏa ra từ khe hở. Tôi nhìn thấy tấm lưới xanh lam trên bầu trời đứt đoạn, nhìn thấy cỗ máy ‘Stan vĩnh hằng’ khổng lồ đổ ụp xuống đất, nhìn thấy vô số người quỳ dưới mặt đất, tiếng khóc bi thương chấn động đất trời.

Sau đó, cả người tôi lọt qua khe hở, như rơi xuống vực sâu không đáy.

Vô số tia sáng vụt qua trước mắt tôi. Vô số hình bóng rúm ró và thanh âm rên rĩ ma quái đâm vào người tôi. Đầu tôi đau như búa bổ, đau đến mức tôi phải giơ tay ôm chặt đầu.

Trong lúc ngơ ngơ ngẩn ngẩn, tôi nghe thấy những tiếng vỡ vụn, nhìn thấy vô số hình ảnh ngược chiều như ở trên mặt nước lướt qua. Nước mắt trào ra khóe mi, tôi chỉ hận bản thân không thể chết đi.

“Tôi đến từ hành tinh Stan. Vào ngày này bốn năm sau, Hoa Dao, tôi sẽ đến đón em.”

“Bây giờ, em là công chúa của tôi.”

“Năm em mười lăm tuổi, tôi nằm trong bụi cỏ, thấy em cười với tôi.”

“Hoa Dao, em khiến tôi không có cách nào kháng cự.”

......

Cuối cùng, tôi nhìn thấy Mục Huyền mặc bộ quân phục màu trắng, yên lặng đứng trước biển người. Sau đó, anh cất giọng nói ôn hòa như ngọn gió đêm hè: “Hoa Dao, vợ yêu quý của tôi, cho dù hằng tinh không còn tỏa ánh sáng, cho dù hành tinh bị hố đen vũ trụ thôn tính một cách vô tình, chúng ta cũng sẽ không chia xa.”