Độc Quyền Chiếm Hữu

Chương 42




Lúc nói câu này, Mục Huyền đồng thời lùi về phía sau nửa bước, làm hai tay tôi trống không, khoảng cách giữa tôi và anh nới rộng. Động thái này khiến tim tôi càng chìm trong đau khổ và chua xót.

“Cô ấy nói tên tôi là Dịch Phố Thành, anh là?” Ngữ khí của Dịch Phố Thành thể hiện sự tự giễu. Nói xong, hắn nhìn tôi bằng ánh mắt mang hàm ý sâu xa.

Mục Huyền giơ tay bóp trán, cũng liếc tôi một cái rồi lên tiếng: “Cô ấy nói... tên tôi là Mục Huyền.”

Tôi ngơ ngơ ngẩn ngẩn, viền mắt cay cay. Hai người đàn ông nhìn nhau, Mục Huyền từ dưới suối đi lên bờ, Dịch Phố Thành cũng đi đến bên cạnh anh. Hai người đàn ông đứng cùng nhau, đồng thời quay về phía tôi.

Ánh mắt họ... đầy vẻ nghi ngờ?

“Cô ấy nói máy bay xảy ra tai nạn.” Dịch Phố Thành nửa cười nửa không khoanh tay nhìn tôi. Vết thương trên trán hắn không còn chảy máu, máu ở trên mặt cũng được hắn lau gần sạch: “Người đẹp, nếu hai chúng tôi bị mất trí, tại sao cô không việc gì? Cô hãy giải thích đi.”

Mục Huyền trầm mặc nhìn tôi chăm chú.

Lúc này, tôi mới hoàn toàn bừng tỉnh từ nỗi kinh ngạc. Tôi hét lên với Dịch Phố Thành: “Anh đợi một lát.” Sau đó, tôi quay sang Mục Huyền. Anh vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt... dò xét, tôi túm lấy tay anh: “Anh không nhớ em thật sao?”

Mục Huyền liếc bàn tay bị tôi nắm chặt rồi lắc đầu. Đôi mắt tôi ngấn nước trong giây lát, cổ họng vừa rát vừa đau. Trong khi tôi vẫn chưa có bất cứ phản ứng nào, từng giọt nước mắt lăn xuống gò má tôi. Dung mạo của anh trở nên mơ hồ, cảnh vật ở xung quanh mờ dần. Tôi lặng lẽ khóc không thành tiếng, vừa khóc vừa nắm chặt tay Mục Huyền.

Hai người đàn ông đều im lặng. Một lúc sau, nước mắt của tôi chảy chậm lại, nhưng lồng ngực đau nhói. Tôi gạt nước mắt, cất giọng nghẹn ngào: “Em là vợ anh. Em không bị thương cũng không bị mất trí, bởi vì trong lúc gặp nạn, anh đã dùng thân thể bảo vệ em.”

“Cô có gì để chứng minh không?” Dịch Phố Thành mở miệng hỏi.

Chứng minh? Mắt tôi vẫn đẫm lệ, tôi vô thức cúi đầu, lật tìm quần áo. Nhưng trên người tôi là bộ váy mặc hôm đám cưới, váy chẳng hề có một cái túi, bên ngoài là bộ đồ vũ trụ, tôi lấy gì để chứng minh?

Cằm tôi đột nhiên bị bóp mạnh, cả khuôn mặt bị ép ngẩng lên. Tôi nhìn Mục Huyền bằng ánh mắt hoảng loạn. Anh cũng đang dõi theo tôi, ngón tay dài của anh nhấc cằm tôi, lông mày đen nhánh hơi nhíu lại.

Tôi nghĩ chắc anh không còn kiên nhẫn, càng cảm thấy đau lòng. Nào ngờ anh nói khẽ: “Được rồi, đừng khóc nữa.” Anh ngừng hai giây rồi nói tiếp: “Em là người phụ nữ của tôi, không cần phải chứng minh.”

Tôi vui mừng hỏi anh: “Anh đã nhớ ra rồi à?”

Nhưng tôi thất vọng ngay tức thì, bởi vì Mục Huyền lắc đầu. Tôi và Dịch Phố Thành dồn ánh mắt vào anh, một người buồn rầu, một người nghi hoặc, Mục Huyền đột nhiên ôm eo tôi. Thần sắc anh không được tự nhiên, nhưng ngữ khí bình tĩnh và kiên định: “Trên người cô ấy có mùi của tôi, chứng tỏ cô ấy là người phụ nữ của tôi.”

Tôi giật mình, trong lòng buồn vui lẫn lộn, vừa ngọt ngào vừa chua xót. Dịch Phố Thành nhún vai: “Mùi của anh? Xem ra anh thuộc tộc thú.”

Mục Huyền không đáp lời. Tôi dùng sức ôm chặt anh, vùi mặt vào ngực anh. Tôi thật sự muốn vĩnh viễn ôm anh không buông tay. Ai biết được ở giây phút tiếp theo chúng tôi có gặp nguy hiểm hay không? Ai biết được sẽ có một ngày anh không nhận ra cả mùi trên người tôi?

Tôi đột nhiên cảm thấy cổ buồn buồn, dường như vương vấn một hơi thở mềm mại. Tôi cúi xuống, Mục Huyền đang cúi thấp đầu, gí mũi vào làn da trên cổ tôi, ra sức hít hít ngửi ngửi như trước kia.

Tôi có thể nhìn ra anh dường như có một chút hứng thú, hoặc giả anh cảm thấy dễ chịu. Bởi vì đôi lông mày nhíu chặt của anh không biết đã giãn ra từ lúc nào.

Mặc dù mất trí nhớ nhưng Mục Huyền vẫn có cảm giác với tôi. Ngắm gương mặt trắng ngần và đôi mắt đen trong trẻo của anh, lòng tôi đau xót vô ngần.

“Có thể dừng việc ôm ôm ấp ấp được chưa?” Thanh âm không nóng không lạnh ở bên cạnh vang lên: “Chúng ta nên tìm cách thoát khỏi nơi quỷ quái này trước đã.”

Lúc này, tôi mới nhớ đến Dịch Phố Thành, Mục Huyền cũng ngẩng đầu, nhìn tôi bằng ánh mắt mang hàm ý nào đó. Anh kéo tay tôi khỏi người anh, nhưng anh vẫn ôm eo tôi không rời, giống thời điểm trước khi chúng tôi hòa hợp, bất cứ chuyện gì cũng do anh chi phối. Trong lòng tôi không mấy thoải mái, nhưng anh không do dự thừa nhận tôi là người phụ nữ của anh, nên tôi thấy mãn nguyện. Tôi nhẹ nhàng ngả đầu vào lồng ngực anh.

Mục Huyền ngó xung quanh, anh nói với Dịch Phố Thành: “Chúng ta đi lên đỉnh núi, ở trên cao đội cứu nạn càng dễ dàng phát hiện ra chúng ta.”

Dịch Phố Thành gật đầu: “Tôi cũng nghĩ như vậy. Có điều, trên đỉnh núi nhiệt độ rất thấp, trời lại sắp tối rồi, chúng ta tạm thời nghỉ ngơi dưới chân núi một đêm, đợi đến khi trời sáng rồi leo núi.”

“Được.” Mục Huyền đáp lời: “Trên đường đi hãy chú ý đến đồ ăn và nước uống.”

“Đúng rồi.” Dịch Phố Thành bỏ hai tay vào túi quần, liếc tôi một cái: “Mọi người cùng gặp nạn, phải đồng tâm hiệp lực mới có thể sống lâu hơn. Tôi muốn thống nhất ba điều: Thứ nhất, chúng ta cùng hưởng mọi đồ ăn và nước uống, nếu không đủ, cô ấy là phụ nữ mềm yếu, nhường cho cô ấy. Thứ hai, gặp bất cứ chuyện gì cũng không được tự ý hành động, cần sự thương lượng của cả ba người. Thứ ba, hai vị là một đôi, tôi và hai vị không quen biết nhau, độ tin cậy bằng không. Vì sự an toàn của tôi, tôi hy vọng bản thân không bị cho ra rìa, gặp bất cứ chuyện gì chúng ta phải kịp thời thông báo, không được giấu diếm.”

Dịch Phố Thành trước đó luôn tỏ ra thờ ơ, vậy mà hắn nói câu này vô cùng lưu loát, lại có vẻ rất khách quan. Tôi còn chưa kịp mở miệng, Mục Huyền đã gật đầu: “Có lý, tôi đồng ý.” Dịch Phố Thành ngoác miệng cười, giơ bàn tay phải lên cao. Mục Huyền cũng giơ tay, đập vào tay Dịch Phố Thành, sau đó hai người ôm nhau.

Tôi trợn mắt há mồm, vội hét lên: “Khoan đã!”

Hai người đàn ông buông tay, đồng thời quay đầu nhìn tôi.

“Mục Huyền, em có chuyện muốn nói riêng với anh.” Tôi hạ giọng: “Chuyện giữa vợ chồng chúng tôi.”

Mục Huyền ngẩn người, Dịch Phố Thành không khách sáo mở miệng: “Vừa nói phải tin tưởng lẫn nhau, chớp mắt đã muốn quẳng tôi sang một bên? Vào giây phút sinh tử mà cô còn muốn nói chuyện vợ chồng? Thật ngại quá, tôi cũng muốn nghe, cô nói đi.”

Tôi lập tức cảnh giác, không phải Dịch Phố Thành đã khôi phục trí nhớ đấy chứ? Trong lúc tôi đang nghi hoặc, Mục Huyền cất giọng lãnh đạm: “Có chuyện gì thì em nói thẳng ra đi.”

Làm sao tôi có thể nói thẳng! Tôi muốn nói cho anh biết, Dịch Phố Thành là kẻ thù của chúng tôi.

Tôi đưa mắt về phía Dịch Phố Thành. Tuy khóe miệng hắn nhếch lên nhưng thần sắc tương đối lạnh lẽo, hình như không vui, lại có vẻ chế nhạo. Tôi chợt hiểu ra, không phải hắn hồi phục trí nhớ, mà hắn có tính đa nghi xảo quyệt trời sinh. Có lẽ vừa rồi tôi và Mục Huyền mải ôm ấp tình cảm, hắn đã nghĩ đến mấy quy tắc, sợ bản thân chịu thiệt.

Tôi rất buồn bực, biết rõ Dịch Phố Thành là quả bom hẹn giờ ở bên cạnh, nhưng chỉ còn cách nhẫn nhịn. Ngập ngừng một lát, tôi ủ rũ mở miệng: “Tôi chỉ muốn nói, nước ở đây trông có vẻ không được sạch lắm nhưng có thể uống, tôi vừa uống thử rồi.”

Bộ đồ vũ trụ của bọn họ đều bị cháy, chỉ có của tôi vẫn còn nguyên vẹn, nên máy thăm dò có thể sử dụng.

Dịch Phố Thành sáng mắt, Mục Huyền buông người tôi, vục tay xuống nước nếm thử rồi nghiêng đầu uống cạn. Sau đó, anh quay sang Dịch Phố Thành: “Nước rất sạch.”

Dịch Phố Thành nằm bò bên bờ suối, thò cả mặt xuống nước, uống ừng ực từng ngụm lớn. Mục Huyền giơ tay múc nước, uống từng hớp nhỏ, không nhanh không chậm, động tác rất tao nhã. Tôi ngồi xổm bên cạnh anh, anh vừa uống nước vừa nhìn tôi bằng ánh mắt sắc bén, giống như muốn dò xét tôi kỹ hơn. Tôi cũng thản nhiên đối mắt anh.

Một lúc sau, Mục Huyền ngoảnh mặt đi chỗ khác, gương mặt trắng ngần của anh hơi ửng đỏ, dường như không quen bị tôi nhìn chằm chằm. Tôi vừa buồn cười vừa xót xa, ôm cánh tay anh rồi ngả đầu vào vai anh. Mục Huyền trầm mặc trong giây lát, anh đặt tay lên vai tôi.

Bắt gặp Dịch Phố Thành quay lưng về phía chúng tôi, tôi định mở miệng nói nhỏ. Nào ngờ đúng lúc này, Dịch Phố Thành nhổm dậy, xoa hết nước trên mặt.

“Người phụ nữ của anh thú vị thật đấy, tại sao phải giấu tôi vụ nguồn nước?” Dịch Phố Thành híp mắt nhìn tôi, bộ dạng của hắn vừa gian gian vừa hơi hung dữ.

“Không phải tôi giấu anh, nước nhiều như vậy cũng chẳng uống hết, không cần thiết phải giấu diếm anh.” Tôi giả bộ tức giận giải thích: “Anh ấy là chồng tôi. Từ trước đến nay tôi quen chuyện gì cũng nói với anh ấy trước, để anh ấy quyết định.”

Vừa dứt lời, Mục Huyền liền nhướng mắt nhìn tôi, ánh mắt ngời sáng.

Dịch Phố Thành chỉ cười cười, không lên tiếng.

Mục Huyền cầm tay tôi, kéo tôi đứng dậy, động tác rất tự nhiên. Anh nói: “Sau này sẽ không xảy ra tình trạng tương tự.” Anh nhìn tôi: “Nhớ lời tôi nói.” Tôi đành phải gật đầu.

“Được, người anh em, tôi tin anh.” Dịch Phố Thành cất giọng dứt khoát. Sau đó, hắn liếc tôi một cái rồi quay về khu rừng phía đông: “Đi thôi.”

Mục Huyền đột nhiên quay sang tôi hỏi: “Em... em tên gì?” Dịch Phố Thành cũng nhíu mày nhìn tôi.

Tim tôi lập tức nhói đau: “Hoa Dao, em tên là Hoa Dao.”

Mục Huyền gật đầu: “Em còn đi nổi không? Có cần tôi bế em?” Ngữ khí của anh rất xa lạ và khách sáo, tôi chua chát lắc đầu: “Không cần, em vẫn đi được.”

Mới đi vài bước, tay tôi bỗng dưng bị siết chặt, là Mục Huyền nắm tay tôi. Sau đó, anh nhanh chóng quay đầu liếc tôi một cái, ánh mắt hình như có ý gì đó.

Anh đang ám chỉ điều gì với tôi?

Lẽ nào anh đã hồi phục trí nhớ?

Một niềm vui tột cùng dội vào lòng tôi, nhưng nhanh chóng bị tôi phủ nhận. Không thể nào, vừa rồi ở bên dòng suối, vẻ mặt mất tự nhiên của anh không thể là giả tạo. Hơn nữa, anh cũng không cần thiết phải đóng kịch, vì Dịch Phố Thành quay lưng về phía chúng tôi, hắn đâu có nhìn thấy.

Hay là Mục Huyền phát giác, tôi muốn tránh mặt Dịch Phố Thành, để nói với anh chuyện quan trọng? Vì vậy anh mới ra hiệu, bảo tôi đừng nên sốt ruột?

***

Chúng tôi đi đến chân một ngọn núi. Lúc này trời đã tối mịt. Tôi phóng tầm mắt ra xa, chỉ thấy một màu đen như hũ nút, xung quanh không một tia sáng. Chúng tôi giống như đang ở trong hố đen không có tận cùng.

Tôi chẳng nhìn thấy bất cứ thứ gì. Nhưng Mục Huyền và Dịch Phố Thành vẫn tiếp tục bước đi như ban ngày. Tôi không hề cảm thấy lạ lẫm, bởi tôi biết người bán thú và người máy có thể nhìn xuyên màn đêm.

Tôi đành để Mục Huyền cõng tôi. Không ngờ sau khi bớt đi ‘con rùa bò’ là tôi, hai người đàn ông bắt đầu thi nhau chạy trong rừng núi. Tôi nằm rạp trên lưng Mục Huyền, nghe tiếng gió thổi ù ù bên tai, cảm thấy rất ấm áp và mãn nguyện. Nhưng khi nghĩ đến tương lai mờ mịt, bên cạnh còn có Dịch hồ ly, tôi khó tránh khỏi tâm trạng thấp thỏm không yên.

“Tiểu Huyền, ngay trước mặt có một hang núi.” Giọng nói trầm tĩnh của Dịch Phố Thành vang lên: “Chúng ta qua đêm ở đó.”

“Được.” Mục Huyền dừng bước, tôi nghe thấy mũi anh hít một hơi sâu, chắc là đánh hơi trong hang núi. Sau đó anh nói: “Bên trong không có người, rất an toàn. Dịch, anh đi trước đi.”

Tôi lắc đầu chán nản. Vừa rồi ở trên đường, Dịch Phố Thành nói: “Người anh em, tôi nên gọi anh thế nào? Gọi Tiểu Huyền nhé. Tôi lớn tuổi hơn anh, hay là anh gọi tôi một tiếng ‘anh Dịch’ đi.”

Mục Huyền tất nhiên không đồng ý gọi hắn ‘anh Dịch’, anh chỉ gọi ngắn gọi là ‘Dịch’.

Tôi nghĩ, đến khi hồi phục trí nhớ, chắc chắn bọn họ sẽ cảm thấy nổi da gà.

Dịch Phố Thành cười nói: “Xem ra thị lực của hai chúng ta gần như nhau. Lẽ nào tôi cũng thuộc tộc thú? Có lẽ trước đây chúng ta quen nhau cũng không biết chừng.”

“Có khả năng đó.” Mục Huyền trả lời lãnh đạm.

Tôi tiếp tục trầm mặc không lên tiếng.

Vào trong hang động, chúng tôi gặp niềm vui bất ngờ. Vách hang không biết được cấu tạo bằng loại đá gì, phát ra ánh sáng nhàn nhạt. Trong hang đá sáng hơn bên ngoài, chúng tôi có thể nhìn rõ hình dáng của nhau.

Nền đất ở trong hang tuy hơi cứng nhưng có vẻ sạch sẽ, chỉ là nhiệt độ tương đối thấp. Mục Huyền đặt tôi ngồi xuống mặt đất bằng phẳng. Dịch Phố Thành không hề kiêng dè, ngồi ngay đối diện chúng tôi, cách chúng tôi chưa đến một mét. Tôi thậm chí còn có thể thấy rõ thần sắc uể oải của hắn.

Con người này rất tinh tường. Hắn ngồi gần như vậy, tôi làm sao có thể nói chuyện riêng với Mục Huyền?

Lúc này, Dịch Phố Thành nằm dài xuống đất, hắn nói: “Trên đầu tôi có vết thương, tôi ngủ trước đây. Chúng ta thay nhau canh gác. Anh hãy gác đến nửa đêm rồi gọi tôi dậy.”

“Được.” Mục Huyền ngồi xuống cạnh tôi. Hai người đàn ông mỗi lần bàn bạc hoặc đưa ra quyết định đều nhanh chóng ngắn gọn, không một câu thừa thãi.

Tôi rất vui mừng, đợi Dịch Phố Thành ngủ say, tôi có thể nói chuyện với Mục Huyền.

Tôi cũng nằm xuống đất, hang núi khôi phục sự yên tĩnh tuyệt đối. Tôi nằm trên nền đất lạnh lẽo, toàn thân hơi buốt giá. Nằm một lúc, cơn buồn ngủ ập đến, nhưng tôi cố gắng gượng, liên tục trở mình để chống lại cơn buồn ngủ. Tôi thỉnh thoảng đưa mắt về phía Dịch Phố Thành. Tuy hắn nằm im, nhưng hai mắt vẫn mở thao láo.

“Em không ngủ được à?” Giọng nói trầm ấm của Mục Huyền đột nhiên vang lên. Tôi nhổm dậy, thấy anh dựa vào vách hang, nhìn tôi chăm chú.

Bắt gặp thần sắc lạnh nhạt của anh, lại nghĩ đến chuyện anh không nhớ tôi là ai, tôi cảm thấy vừa tủi thân vừa buồn bã, mở miệng nói nhỏ: “Trước đây anh đều ôm em ngủ.”

Mục Huyền lặng lẽ nhìn tôi không lên tiếng. Dịch Phố Thành ở bên cạnh phì cười: “Tiểu thư, bên cạnh cô còn có một người đàn ông độc thân tràn trề sinh lực nữa đấy.”

Tôi hơi ngượng ngùng, nhưng Mục Huyền vẫn trầm mặc. Lòng tôi chùng xuống, tôi vừa định nằm xuống, Mục Huyền đột nhiên duỗi thẳng hai chân, sau đó nói nhỏ: “Lại đây!”

Tim tôi rất ngọt ngào. Tôi bò dậy ngồi lên đùi anh, cả người tựa vào lòng anh, hai tay ôm cổ anh. Không biết có phải là ảo giác của tôi hay không, thân thể anh dường như hóa đá trong chốc lát. Đến cổ anh cũng phảng phất cứng đờ. Anh ngồi thẳng người, mặt hướng về phía trước, bất động.

Tôi chẳng nghĩ ngợi nhiều. Không biết chừng chúng tôi thường xuyên tiếp xúc thân thể, Mục Huyền sẽ càng nhanh chóng nhận ra tôi. Nghĩ đến đây, tôi liền ngẩng đầu, áp mặt vào cổ anh.

Mục Huyền lặng lẽ ôm tôi một lúc, làn da anh hình như ngày càng nóng rực. Anh đột nhiên cúi thấp đầu, đối mặt tôi. Đầu mũi anh chạm vào đầu mũi tôi, hơi thở phả vào mặt tôi.

“Mục Huyền...” Tôi không nhịn được thì thầm gọi tên anh rồi nhắm mắt chờ đợi. Bàn tay anh siết chặt eo tôi, sau đó anh đặt nụ hôn lên môi tôi.

Bờ môi mềm mại của anh phủ lên môi tôi. Anh ngập ngừng vài giây mới thò đầu lưỡi thăm dò, liếm đầu lưỡi của tôi. Tôi chủ động cuộn lấy đầu lưỡi của anh, lồng ngực giống như có một dòng khí ấm áp chảy qua. Nhưng nụ hôn chưa kéo dài bao lâu, Mục Huyền đã rút lui. Sau đó anh giơ tay nâng cằm tôi, đôi mắt đen nhìn tôi chăm chú.

“Trước đây... tôi cũng hôn em như vậy sao?” Thanh âm của anh hơi khàn khàn.

“Không...” Tôi chủ động áp miệng lên môi anh: “Anh hôn sâu hơn nhiều...”

Tôi vẫn chưa nói hết câu, đôi môi tôi đã bị Mục Huyền ngậm lấy rồi mút mạnh. Cảm giác về nụ hôn này giống hệt trong quá khứ, tôi ôm chặt anh, vừa hôn vừa hàm hồ hỏi: “Anh đã nhớ ra chưa?”

Mục Huyền không trả lời, anh càng hôn ngấu nghiến. Hơi thở của hai chúng tôi đều trở nên gấp gáp. Tôi cảm thấy một vật dưới thân từ từ thức tỉnh, chọc vào đùi tôi. Phản ứng này khiến tôi... rất vui mừng.

Một lúc lâu sau, Mục Huyền mới kết thúc nụ hôn. Anh vẫn nhìn tôi chăm chú, vật dưới thân vẫn cương cứng như cũ. Tôi tựa vào vai anh, giơ ngón tay gãi gãi trên cơ bắp rắn chắc ở ngực anh.

Mục Huyền đột ngột nắm ngón tay không an phận của tôi, cất giọng trầm khàn: “Sau khi thoát hiểm, em hãy cùng tôi làm tình, chắc tôi sẽ nhớ ra tất cả.”

Tôi không nhịn được phì cười, anh chẳng thay đổi một chút nào. Vừa định nói ‘được’, tôi chợt nghe thấy thanh âm trêu chọc của Dịch Phố Thành: “Phương pháp hay đấy. Sau khi thoát khỏi nơi này, tôi cũng phải kiếm đàn bà làm vài lần, không biết chừng có thể hồi phục trí nhớ.”

Tôi quên khuấy đi mất Dịch Phố Thành vẫn ở bên cạnh, cảm thấy hơi lúng túng. Mục Huyền mỉm cười, vỗ vai tôi: “Em ngủ trước đi.” Sau đó tay anh đặt trên vai tôi bất động. Có lẽ đến bản thân anh cũng không ý thức được, đây là động tác thể hiện sự chiếm hữu của anh.

Tôi gật đầu, nhưng không có ý định đi ngủ. Ai ngờ Dịch Phố Thành đột nhiên ngồi dậy, nói với Mục Huyền: “Ngày mai chúng ta phải nghĩ cách đi tìm đồ ăn.”

Mục Huyền gật đầu: “Nơi này có thực vật sinh sống, chắc không thành vấn đề.”

Hai người đàn ông bắt đầu bàn luận, suy đoán vị trí của hành tinh này, đại khái bao lâu sẽ xuất hiện phi thuyền cứu hộ, nếu gặp nguy hiểm thì ứng phó thế nào... Nghe bọn họ nói chuyện một lúc, tôi không thể gắng gượng. Vòng tay của Mục Huyền như có ma lực, mí mắt tôi nặng trĩu, tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

***

Khi tỉnh lại, bên tai tôi không một tiếng động. Tôi phát hiện Mục Huyền nằm bên cạnh tôi, tay anh cuốn chặt lấy tôi, hai mắt anh nhắm nghiền, chứng tỏ anh đã ngủ say. Bộ đồ vũ trụ của tôi đắp trên người hai chúng tôi.

Có lẽ do tâm trạng bất an nên tôi ngủ không lâu. Bên ngoài hang núi vẫn tối đen, trời vẫn chưa sáng.

Tôi lập tức ngẩng đầu tìm kiếm Dịch Phố Thành. Hắn đang ngồi trên nền đất trống cách đầu chúng tôi không xa, hai chân dài duỗi thoải mái, một tay chống cằm, ánh mắt sáng lấp lánh. Hắn nhìn chúng tôi chăm chú, khiến tôi có cảm giác bị hắn quan sát từ trên cao.

Xem ra Mục Huyền và Dịch Phố Thành đã đổi ca, hắn sẽ gác cho đến khi trời sáng. Tôi hơi chán nản, chỉ còn cách đợi cơ hội tiếp theo.

Tôi lại nằm về vị trí cũ. Nhưng có lẽ động tĩnh vừa rồi của tôi đã quấy nhiễu Mục Huyền. Anh cau mày trong giấc mộng, bàn tay đang đặt trên eo tôi đột nhiên trượt xuống dưới, theo quán tính thò vào trong váy tôi, sờ đùi tôi.

Động tác của Mục Huyền rất mạnh, tôi không biết Dịch Phố Thành có phát giác ra điều bất thường không, nhưng cũng đủ khiến tôi bối rối. Tôi muốn ngăn anh lại, nhưng anh đã ‘ngựa quen đường cũ’ mò đến chỗ đó, thọc nửa ngón tay vào rồi bất động.

“Mục Huyền.” Tôi nhẹ nhàng đẩy người anh. Nhưng tôi biết, bình thường tuy anh rất cảnh giác nhưng lúc ở bên cạnh tôi, anh đều ngủ say sưa. Trước kia, lần nào tôi tỉnh dậy tùy ý khua khoắng chân tay, anh vẫn ngủ say như chết. Hơn nữa, từ sau vụ ‘sức mạnh tinh thần’ bị tổn thương, giấc ngủ của anh càng sâu hơn. Lần này bị tổn thương nặng, làm sao anh có thể dễ dàng tỉnh giấc?

Mũi Mục Huyền ‘hừm’ một tiếng, anh đột nhiên rút tay khỏi nơi bí ẩn của tôi. Tôi thở phào nhẹ nhõm, định vỗ vỗ người anh, dỗ anh tiếp tục ngủ. Nào ngờ anh không đặt tay về eo tôi mà thò xuống dưới, bắt đầu cởi quần mình.

Quân phục của Mục Huyền đã rách tả tơi. Anh dễ dàng kéo khóa quần, sau đó nằm nghiêng, đưa vật nóng bỏng vào sát váy tôi, đúng nơi bí ẩn của tôi.

Tuy chúng tôi đắp bộ quần áo vũ trụ khá dày. Từ góc độ của Dịch Phố Thành, chắc chắn hắn không nhìn thấy hành động của chúng tôi. Nhưng tôi vẫn sợ đến mức hồn bay phách tán. Trước đây cũng có mấy lần, Mục Huyền làm trong lúc ngủ. Có lần anh chỉ động đậy vài cái rồi tiếp tục ngủ say, có lần anh hăng hái đến mức khiến cả hai chúng tôi thức giấc.

Thấy mắt anh vẫn nhắm nghiền, tôi biết động tác của anh chỉ là theo quán tính. Trong lúc khẩn cấp, tôi vội vàng nói nhỏ bên tai anh: “Mục Huyền, hôm nay em đến kỳ sinh lý! Không được!”

Mục Huyền không mở mắt, nhưng động tác dừng lại, đôi lông mày nhíu chặt vào nhau.

“Ờ.” Cổ họng anh mơ mơ hồ hồ phát ra một tiếng. Tay anh lại di chuyển lên trên, lòng bàn tay ấm áp dừng lại trên bụng tôi, không nhúc nhích.

Tôi thở phào một hơi, kéo bộ đồ vụ trụ che kín người chúng tôi. Sau đó dưới lớp vải dày, tôi thận trọng nhét vật cứng của Mục Huyền vào trong quần, giúp anh kéo khóa. Trong khi tôi làm những việc này, Mục Huyền vẫn không tỉnh dậy.

Tôi lặng lẽ ngắm anh một lúc rồi lại ngẩng đầu ngó Dịch Phố Thành. Hắn đang khoanh tay ngồi tựa vào vách đá, khóe miệng cười cười, bộ dạng lười nhác nhưng cũng khó nắm bắt.