Độc Quyền Chiếm Hữu

Chương 10: Sự lựa chọn




Thân hình cao lớn của Khải Á bất động dưới ánh đèn. Hắn giống người đàn ông từ trong phim ảnh bước ra, áo quần chỉnh tề, tuấn tú sinh động.

Nhưng tôi có thể nhìn thấy một tia chết chóc đáng sợ trong đôi mắt hắn.

Đối với tôi mà nói, giết người là chuyện viễn tưởng xa vời. Khi đọc tin ai đó bị giết trên báo, hoặc lúc Mạc Lâm kể Mục Huyền từng tiêu diệt bao nhiêu kẻ địch, tuy tôi lạnh toát sống lưng nhưng không có cảm giác rõ ràng chân thực.

Vào giây phút này, lần đầu tiên tôi bắt gặp sát khí trong mắt một người đàn ông. Ánh mắt đó vô cùng tăm tối, giống như hắn có thể giết bạn ngay tức thì, khiến bạn vô cùng sợ hãi.

Tôi đột nhiên nhớ tới Mục Huyền.

Không biết vào thời khắc thất bại, cùng đường và đối mặt với cái chết, tâm trạng của anh ta ra sao?

Tôi không thể tưởng tượng nổi.

Trước lúc ra đi, Mục Huyền nói: “Tôi hứa sẽ quay về đón em trong vòng mười ngày.”

Lúc bấy giờ, tôi chẳng hề bận tâm. Nhưng bây giờ, câu nói đó lại trở thành lời trăng trối của anh ta, thành lời hứa vĩnh viễn không thể thực hiện được. Tôi đột nhiên cảm thấy, Mục Huyền lúc đó thật hồ đồ nhưng cũng rất chân thành, lại có chút đáng thương.

Cầu mong anh ta có thể thoát khỏi kiếp nạn.

Lúc trước, tuy tôi chán ghét Mục Huyền, nhưng tôi chưa từng mong anh ta chết. Còn Mạc Lâm và Mạc Phổ, tôi rất thích bọn họ. Trong lòng tôi, bọn họ quan trọng hơn Mục Huyền.

“Em đang nghĩ gì vậy? Lo lắng cho Nặc Nhĩ?” Giọng nói trầm thấp mang ý cười vang lên bên tai, kéo tôi trở về thực tại.

Khải Á đứng thẳng người ở phía trước, cách tôi chưa đầy nửa mét. Hai chân hắn cách nhau khoảng nửa thước, hai tay đặt sau lưng. Hắn cúi đầu nhìn tôi như một sĩ quan chỉ huy hiên ngang, trầm ổn và uy nghiêm.

“Đâu có.” Tôi lắc đầu: “Thắng làm vua, thua làm giặc, đây là lẽ đương nhiên.”

Khải Á hơi nghiêng đầu, ý cười càng sâu hơn.

Tôi được dịp nói luôn: “Điện hạ, trên phi thuyền của tôi có người máy và một số binh lính. Bọn họ không tham gia cuộc binh biến, anh có thể thả bọn họ không?”

Khải Á hơi ngớ ra, mỉm cười hỏi tôi: “Tại sao em lại quan tâm đến những người chẳng can hệ?”

“Bởi vì bọn họ đã dùng sinh mạng để bảo vệ tôi.” Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn.

Khải Á lặng lẽ quan sát tôi. Sau đó, hắn đột ngột giơ tay, nắm lấy tay trái tôi đang buông thõng bên người. Lòng bàn tay của hắn rất lớn, đồng thời có sức mạnh. Tôi không dám kháng cự, chỉ mở to mắt nhìn hắn cầm tay tôi đưa lên miệng, đặt một nụ hôn lên mu bàn tay của tôi.

“Hoa Dao.” Khải Á nhướng mày, đôi mắt sáng của hắn tràn ngập ý cười châm chọc: “Nếu tôi cũng bảo vệ em, liệu tôi có thể giành được sự quan tâm của em?”

Tôi cứng đờ người, lời nói của hắn tương đối mờ ám và nguy hiểm. Nhưng tôi biết rõ, Khải Á tất nhiên không phải có cảm tình với tôi, hắn chỉ đang chọc ghẹo người phụ nữ gắn mác ‘Mục Huyền’ mà thôi.

Khải Á buông tay tôi, cười khẽ: “Không ngờ làm em sợ đến mức mặt mũi tái mét, tôi đáng sợ như vậy sao?”

Nghe câu nói của Khải Á, theo phản xạ tôi muốn lên tiếng giải thích, nhưng hắn đã đi ra cửa. Giọng nói cười cợt của hắn truyền tới: “Lần này em có thể yên tâm ngủ một giấc, sẽ không ai quấy rầy em.”

Cánh cửa lớn sau lưng Khải Á đóng chặt, căn phòng trở lại không khí tĩnh lặng. Tôi cảm thấy toàn thân vô cùng mệt mỏi, hai chân mềm nhũn, do đó tôi tựa cả người vào thành ghế sofa.

Tôi làm sao có thể ngủ nổi?

Cảm giác của tôi bây giờ giống một nhân vật nhỏ bé không đáng kể bị đẩy lên đầu ngọn sóng chứng kiến bước ngoặt của lịch sử. Tôi sắp tận mắt chứng kiến cảnh tàn sát đẫm máu nhưng chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn, chờ đợi sự phán quyết của số phận và kẻ mạnh.

***

Khải Á vừa rời đi mấy phút, một người hầu đưa tôi lên phòng ngủ ở tầng trên. Cách cửa sổ nhìn ra bên ngoài, trời đã sáng hẳn, ánh nắng ban mai dịu dàng phủ một màu vàng lên cả vùng rừng núi. Xung quanh vô cùng yên tĩnh, bầu trời trong xanh không một gợn mây. Tôi bất giác nghĩ thầm, nếu Mục Huyền bị giết chết, liệu Khải Á có đồng ý thả tôi về Trái Đất?

Tôi lại được Khải Á triệu kiến vào sáng ngày hôm sau nữa.

Sau một ngày một đêm nghỉ ngơi, tinh thần của tôi hoàn toàn hồi phục. Một chút cảm giác thương hại Mục Huyền trước đó cũng trở nên nhạt nhòa. Lúc này tôi chỉ có một ý nghĩ, dốc hết tinh thần đối phó Khải Á, cố gắng giữ tính mạng của bản thân và anh em Mạc Lâm.

Lúc đi theo tên lính dẫn đường vào trung tâm chỉ huy tác chiến của Khải Á, tôi vẫn hồi hộp căng thẳng.

Đó là một căn phòng rất rộng, bốn bức tường và trần nhà được làm bằng kim loại màu trắng. Đứng trong phòng, con người sẽ bị bốn bức tường trắng lóa làm cho chóng mặt, tự nhiên có cảm giác cung kính nể phục chủ nhân ở đây.

Hơn hai mươi người đàn ông mặc quân phục ngồi quanh bàn làm việc. Trước mặt bọn họ là hình ảnh màu lam nhạt ẩn hiện trong không trung.

Khải Á chắc chắn trị quân rất nghiêm. Bởi vì một người khách không mời mà tới như tôi, nện gót giày cồm cộp trên nền nhà đi vào phòng, nhưng không một ai quay đầu nhìn tôi.

Tôi theo tên lính đi xuyên qua căn phòng lớn, tới một cánh cửa ở bên cạnh. Căn phòng sau cánh cửa không lớn lắm, hai người máy màu đen đứng gác ở ngoài. Khải Á đang ngồi sau chiếc bàn dài màu nâu nhạt. Nghe thấy tiếng động, hắn ngẩng đầu và mỉm cười với tôi.

“Lại đây.”

Tôi đi đến chiếc bàn dài. Khải Á giơ tay về phía tôi, tôi buộc phải đưa tay cho hắn, hắn kéo tôi lại gần.

Bây giờ tôi mới phát hiện, bên cạnh chiếc ghế rộng rãi của hắn đặt một chiếc ghế nhỏ hơn. Hắn muốn tôi ngồi bên cạnh hắn?

“Có muốn chứng kiến toàn bộ quá trình thất bại của Nặc Nhĩ không?” Khải Á thong thả hỏi tôi.

Tôi lặng lẽ ngồi xuống ghế.

Khải Á giơ tay trái, lướt nhẹ trên màn hình trước mặt. Màn hình hiển thị vũ trụ tối đen, và một dải thiên hà lấp lánh ở phía xa xa. Lúc này, Khải Á đột nhiên vắt cánh tay phải lên thành ghế sau lưng tôi rồi quay sang nhìn tôi.

“Có nghĩ đến chuyện làm người tình của tôi? Để tôi bảo vệ em, còn đáng tin cậy hơn Nặc Nhĩ.”

Câu sau hắn gần như thì thầm vào tai tôi, khiến tôi nổi da gà.

“..... Để tính sau!” Tôi ráng thốt vài từ.

Tuy tôi muốn lấy lòng Khải Á nhưng cũng không thể đáp ứng lời đề nghị của hắn. Một khi nhận lời, người đàn ông này sẽ lập tức coi tôi là vật sở hữu. Tôi bị điên mới tự nguyện làm người phụ nữ của hắn.

Khải Á lặng lẽ quan sát tôi vài giây. Sau đó hắn rút cánh tay về, nở nụ cười nhàn nhạt.

“Chưa tận mắt thấy Nặc Nhĩ toi đời, em vẫn chưa hết hy vọng phải không?”

Tôi thầm nghĩ, không phải như vậy, tôi chỉ là muốn tránh xa anh mà thôi. Mặc dù vậy, tôi vẫn có cảm giác bị hắn nói trúng tâm tư, bởi vì tôi thật sự không hy vọng Mục Huyền chết. Điều này không liên quan đến tình yêu, vì dù sao cũng là một nhân mạng.

“Lại đây, cho em xem thứ khiến em tắt hy vọng.” Tay Khải Á bắt đầu di chuyển đầu ngón tay trên màn hình.

Tim tôi hơi chùng xuống. Màn hình xuất hiện một thiên thể màu nâu vàng đang tự quay. Phía xa xa là dải thiên hà lấp lánh, tạo thành phông nền tĩnh mịch.

“Đây là hành tinh Lân Thạch, một hành tinh mới có nguồn khoáng sản phong phú.” Khải Á nói: “Theo kế hoạch, đúng chín giờ sáng hôm nay, Nặc Nhĩ sẽ đáp xuống hành tinh này để khảo sát trữ lượng khoáng sản dùng cho quân đội. Tôi vốn lên kế hoạch cùng hạm đội của Tô Nhĩ Mạn tấn công Nặc Nhĩ ngay tại nơi này. Nhưng bây giờ, hắn đã giành quyền chỉ huy hạm đội của Tô Nhĩ Mạn. Nếu tôi hành động theo kế hoạch cũ, chỉ e là tôi sẽ bị hắn bao vây trước sau.”

Nghe Khải Á trần thuật, tôi không khỏi giật mình hoảng sợ. Tôi tưởng cuộc tranh giành quyền lực của bọn họ chỉ dừng lại ở mức lặng lẽ ám sát. Tôi thật sự không ngờ đã nâng cấp thành cuộc chiến tranh giữa các hạm đội.

“Những hạm đội này... chẳng phải đều là quân đội của Đế quốc hay sao?” Tôi lưỡng lự nhưng vẫn mở miệng hỏi.

Tôi khó có thể tán thành cách làm của Khải Á. Để lên ngôi hoàng đế, hắn bất chấp thủ đoạn tiêu diệt cả một hạm đội? Đúng là quá ích kỷ, nếu là người dân hành tinh Stan, tôi nhất định không muốn bị một ông vua như hắn thống trị.

Nhưng tôi chợt nghĩ, lịch sử tranh quyền đoạt vị của Trung Quốc chẳng phải đều như vậy hay sao?

Trong lòng tôi hơi mâu thuẫn, một mặt không tán đồng thủ đoạn này, mặt khác không thể không thừa nhận, đây là hiện thực.

Khải Á đương nhiên hiểu ý tôi, sắc mặt hắn tối sầm.

“Tôi không thích phụ nữ nghi ngờ quyết định của tôi.” Hắn mở miệng.

Lúc hắn nói câu này, gương mặt vô cùng lạnh lùng.

Tôi giật mình, tôi đã quá sơ ý. Câu nói vừa rồi của tôi đã chọc giận hắn. Tại sao tôi lại buột miệng chất vấn hắn? Có lẽ trước đó Khải Á đối xử dịu dàng với tôi nên tôi nhất thời quên mất, người đàn ông trước mặt căm ghét mọi thứ liên quan đến Mục Huyền. Hắn không vui là có thể giết chết tôi bất cứ lúc nào.

“Tôi xin lỗi.” Tôi đành phải mềm mỏng nhằm cứu vãn tình hình: “Là một hoàng tử, có lẽ anh không làm sai.”

“Tôi không chấp nhận xin lỗi bằng lời nói.” Giọng nói của hắn rất trầm thấp, giống như đang mê hoặc tôi: “Đổi cách khác.”

Tất nhiên tôi hiểu gợi ý mờ ám của hắn. Nhưng dù là một nụ hôn chủ động, tôi cũng không thể chấp nhận.

“Vậy... tôi sẽ viết thư xin lỗi.” Tôi ngước nhìn Khải Á, cố duy trì ánh mắt chân thành.

Khải Á phì cười. Biết rõ tôi đang giả vờ ngớ ngẩn, nhưng hắn vẫn cười, tôi thở phào nhẹ nhõm. Ai ngờ hắn đột nhiên giơ tay, chạm nhẹ ngón trỏ vào đầu mũi của tôi.

Cả gương mặt tôi cứng đờ. Theo phản xạ có điều kiện, tôi ngả người về phía sau.

Khải Á ngây người, dường như ngay cả bản thân hắn cũng không ngờ, hắn lại có cử chỉ thân mật với tôi. Nhưng hắn nhanh chóng khôi phục vẻ mặt bình tĩnh: “Tôi sẽ cho em cơ hội bù đắp.”

Nghe hắn nói vậy, tôi không dám nói thêm một lời nào.

Đúng lúc này, máy thông tin trên bàn reo vang. Khải Á bấm nút liên lạc, đầu kia vọng đến thanh âm hơi quen quen: “Điện hạ, chiến hạm đã vào vị trí.” Tôi lập tức nhớ ra, đây là sĩ quan Tương Lí Thành, người từng gọi điện cho Mục Huyền.

Khải Á trả lời: “Rất tốt!”

Một giọng nói khác vang lên: “Điện hạ, đầu đạn hạt nhân đã vào vị trí.”

Tim tôi thót lại khi nghe đến từ ‘đầu đạn hạt nhân’. Khải Á nhếch miệng: “Rất tốt!”

Hắn tắt hệ thống thông tin, tiếp tục điều khiển màn hình. Hình ảnh dừng lại ở vũ trụ tối đen, trên màn hình thấp thoáng những thiên thạch to nhỏ lơ lửng trong vũ trụ.

“Đây là dải hành tinh cách hành tinh Lân Thạch không xa.” Khải Á nói: “Vị trí này rất thích hợp mai phục tấn công. Tôi đã đặt hai trăm đầu đạn hạt nhân ở đó.”

“Anh định làm thế nào?” Ngữ khí của tôi không che giấu nổi sự căng thẳng.

Khải Á cười cười: “Mười phút sau, hai hạm đội của Nặc Nhĩ sẽ tới nơi. Người của tôi sẽ thực hiện cú nhảy không gian rời khỏi nơi đó, hắn sẽ không kịp phòng bị. Cần mất thời gian mới có thể khởi động lại động cơ.”

“Sau đó, anh sẽ bắn đầu đạn được đặt sẵn ở hành tinh gần đó?” Tôi tiếp lời hắn.

Lông mày Khải Á giãn ra: “Em rất thông minh. Nhưng không phải là tôi, mà là em. Người phụ nữ của Nặc Nhĩ, tự tay bắn đạn hạt nhân giết chết hắn, nghĩ đến thôi cũng đủ thấy thú vị. Em muốn xin lỗi tôi thì dùng cách này đi.”

Tim tôi như bị búa nện vào, tôi quay đầu đi chỗ khác.

“..... Tôi không muốn làm chuyện này.”

Khải Á liếc tôi một cái: “Cộng thêm mạng sống của Mạc Lâm và Mạc Phổ.”

Tôi vội quay sang nhìn hắn. Ý cười trong mắt hắn vô cùng lạnh lẽo.

“Cứ quyết định như vậy đi.” Tôi nói.

Khải Á có vẻ hơi bất ngờ: “Thái độ dứt khoát của em nằm ngoài sự tưởng tượng của tôi.”

Tôi hằm hằm trả lời: “Bị ép buộc.” Khải Á không tỏ ra tức giận trước thái độ của tôi, hắn ngược lại mỉm cười.

Khải Á không tiếp tục nói chuyện với tôi mà bắt đầu kiểm tra số liệu trên màn hình. Sau đó, hắn hỏi đám quân nhân bên ngoài một số vấn đề cụ thể. Bọn họ trả lời ngắn gọn, bầu không khí vô cùng căng thẳng.

Mười phút trôi qua rất nhanh.

Khải Á lại đặt tay lên thành ghế sau lưng tôi một lần nữa. Tôi ngồi thẳng người, mắt không rời khỏi màn hình.

Vũ trụ vẫn yên tĩnh như thường lệ, hành tinh màu nâu vàng vẫn trầm mặc xoay chuyển. Màn hình đột nhiên xuất hiện vô số vệt xám bạc. Từng chiếc phi thuyền chiến hạm to nhỏ phảng phất sinh ra từ đêm tối, chiếm góc bên phải màn hình.

“Đây là hạm đội của ‘Tô Nhĩ Mạn’.” Khải Á nói nhỏ.

Tôi thầm nghĩ: Bây giờ người chỉ huy là Mục Huyền.

Lúc này, phía trên màn hình xuất hiện một đoàn chiến hạm khác, Khải Á giải thích: “Đây là hạm đội của tôi. Tất nhiên, đó chỉ là mồi nhử mà thôi. Nặc Nhĩ là người có tính cảnh giác cao, nếu hạm đội của tôi không xuất hiện, chủ lực của hắn sẽ không tiến hành cú nhảy không gian.”

Hệ thống thông tin đột ngột reo vang.

“Điện hạ, Tô Nhĩ Mạn đề nghị nói chuyện với điện hạ, ở đường dây mã hóa.” Thanh âm của Tương Lí Thành truyền tới, rất trầm ổn, mang một chút châm biếm.

Tim tôi đập nhanh một nhịp, là Mục Huyền. Anh vẫn không biết đang bị Khải Á gài bẫy.

“Nối máy đi!”

Thần sắc Khải Á không thay đổi, trong khi tim tôi đập loạn xạ.

Một suy nghĩ táo bạo xuất hiện trong đầu tôi: Nếu bây giờ tôi lên tiếng, Mục Huyền và hạm đội của anh sẽ thoát nạn? Nhưng Khải Á chắc chắn sẽ giết tôi ngay lập tức.

Tôi có cần thiết hy sinh bản thân vì những người xa lạ? Hơn nữa, lẽ nào Khải Á không nghĩ tới điều này? Vậy tại sao hắn vẫn để tôi ngồi đây nghe điện thoại? Có phải hắn biết chắc, tôi sợ chết nên không dám mở miệng?

Không, tôi không muốn chết, ý nghĩ này vô cùng mãnh liệt. Tôi không thể lên tiếng. Nhưng khoanh tay đứng nhìn hàng trăm người lao xuống địa ngục, trái tim tôi như bị một tảng đá đè nặng, khiến tôi không thở nổi.

Trong lúc nội tâm tôi mâu thuẫn kịch liệt, hệ thống thông tin vang lên giọng nói đàn ông trầm thấp.

“Rất vui được nói chuyện với ngài, Khải Á điện hạ.”

Đây là giọng nói và ngữ khí hoàn toàn xa lạ. Nhưng trực giác cho tôi biết, đó chính là Mục Huyền. Giống như cuộc điện thoại trên phi thuyền lần trước, anh nhất định dùng thủ đoạn nào đó, thay đổi thanh âm của mình.

Cũng vào lúc này, một bàn tay ấm áp mạnh mẽ bịt chặt miệng tôi. Hắn dùng sức mạnh đến nỗi tôi bị đè về thành ghế phía sau, không thể động đậy. Hơi thở của tôi trở nên dồp dập. Tôi đưa mắt về phía Khải Á, sắc mặt hắn không hề thay đổi, trong khi cánh tay đang bịt miệng tôi càng tăng thêm lực đạo.

“Tô Nhĩ Mạn, đã bố trí xong chưa?” Khải Á hỏi.

Ở đầu bên kia, Mục Huyền trả lời: “Rồi ạ. Khi nào hạm đội của Nặc Nhĩ đến nơi, tôi sẽ lập tức tấn công. Chúng tôi sẽ phá hủy bộ phận khởi động nhảy không gian của bọn họ. Đến lúc đó, điện hạ có thể xuất binh.”

Tôi giật mình. Kỳ thực Mục Huyền cũng muốn phá hủy bộ phận khởi động nhảy không gian của Khải Á?

“Được.” Khóe miệng Khải Á ẩn hiện nụ cười giễu cợt: “Hãy làm cho tốt, Tô Nhĩ Mạn. Chúc anh thuận buồm xuôi gió, thượng tướng của tôi.”

Sau khi tắt liên lạc, Khải Á trầm mặc trong giây lát mới buông tay. Tôi thở hổn hển, mặt hơi đau rát. Đúng lúc này, màn hình vụt qua một tia sáng bạc, một hạm đội dày đặc thình lình xuất hiện. Đó là hạm đội của Nặc Nhĩ.

Nhịp tim đập của tôi dường như tăng tốc theo sự xuất hiện của bọn họ. Lúc nhìn thấy chiếc phi thuyền cỡ lớn hình bầu dục màu hồng bay giữa hạm đội, đặc biệt nổi bật như một trái tim đỏ điểm xuyết cho cả hạm đội, tâm trạng tôi khó hình dung vô cùng.

Đó là chiếc ‘Thiên Sứ Hiệu’ Mục Huyền tặng tôi!

“Điện hạ, đầu đạn hạt nhân đã vào bệ phóng. Bộ phận khởi động nhảy siêu quang tốc đã được làm nóng.” Một viên sĩ quan chạy vào cửa báo cáo.

Khải Á gật đầu. Hắn bấm một cái nút trên mặt bàn. Cả mặt bàn gỗ vốn bằng phẳng trượt về phía sau, một tấm bảng cực lớn từ từ nâng lên. Bên trên là vô số nút bấm, cần điều khiển, nhấp nháy ánh sáng màu xanh lam.

Khải Á quay đầu nhìn tôi, toàn thân tôi cứng đờ. Toàn bộ máu trong người như đang sôi sục, khiến tôi nóng đến mức sắp tan chảy.

Thấy tôi ngồi bất động, Khải Á kéo tôi đứng dậy, đặt tay tôi vào một cần gạt màu xanh nhô lên ở bên phải tấm bảng. Tôi chỉ cảm thấy năm ngón tay lạnh buốt, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Tôi bất giác rụt tay về nhưng bị hắn nắm chặt, khiến tôi không thể động đậy.

Khải Á bắt đầu sử dụng lực ở lòng bàn tay, ép mạnh đến mức mu bàn tay của tôi đau rát. Tôi mở to mắt nhìn bàn tay của tôi và của hắn đè lên cần gạt. Cần gạt màu xanh lam phát ra ánh sáng bạc nhức mắt, từ từ hạ xuống.

Cuối cùng, cần gạt nằm hẳn xuống tấm bảng, không thể tiếp tục di chuyển. Khải Á cười nhạt, đồng thời buông tay tôi.

Tôi ngẩng đầu, cùng hắn hướng về màn hình. Lúc này, hạm đội của Khải Á đã biến thành tia sáng bạc, thực hiện cú nhảy không gian rời khỏi hành tinh đó.

Cùng thời điểm, ở dưới góc trái màn hình, vô số tia sáng trắng phóng vùn vụt như sao băng, tạo thành mạng lưới dày đặc, từ từ bao phủ cả màn hình. Đó là mưa đạn hạt nhân có sức công phá kinh hồn, có thể hủy diệt bất cứ vật thể bay nào. Làn mưa đạn hạt nhân lặng lẽ lao đến hạm đội của Nặc Nhĩ.