Độc Quyền Chiếm Hữu Lão Đại Cuồng Si Cô Vợ Hợp Đồng

Chương 16: 16: Nàng Tiên Cá





Rất nhanh hai người liền đi đến khán đài để tìm kiếm hai con người ham chơi mà bỏ quên chồng.

Du Kinh nhanh chóng chạy đến chỉ mất hai phút đã có mặt ở khu vực biểu diễn nàng tiên cá.

Ánh đèn dần tắt, thời gian đếm ngược chỉ còn mười giây.

Anh nhíu mày chen lên tìm kiếm bóng dáng của cô giữa đám người tham quan chẳng có một bóng lưng nào mang chiếc váy đỏ cũng chẳng có cô gái nào lại mang phong cách của Hân Nghi.

- Buổi biểu diễn xin được phép bắt đầu.

Đèn điện tắt hắn, giờ đây chỉ còn nước là trong veo phát sáng.

Trong nước hai chiếc đuôi cá dần được thả xuống, mặt nước lăn tăn cá cũng hợp tác mà bơi quanh thành một vòng tròn.

Hai nàng tiên cá tỏa sáng với vẻ đẹp tuyệt trần lộ diện tạo nên một khung cảnh cứ ngỡ như đang ở trong huyễn cảnh.

Nhìn từ xa, Sở Hạ như một thiên thần biển với đuôi cá dài nhẹ nhàng lượn lờ giữa dòng nước trong suốt.

Còn Hân Nghi chẳng khác nào một nữ hoàng với vẻ quý phái và gương mặt lãnh đạm.
- Thần tiên tỷ tỷ.

- Trời ơi sao trên đời lại có mỹ nhân xinh đến vậy kia chứ?
- Nhìn xem đến ánh sáng và cả đàn cá cũng thiên vị hai cô gái đó.
Du Kinh đang vò đầu bứt tai vì không tìm thấy cô liền bị lời nói của khách tham quan làm cho tò mò.

Anh hướng mắt về phía đang tổ chức hoạt động nàng tiên cá lập tức bắt gặp gương mặt vô cùng quen thuộc.


" Sở Hạ? Hân Nghi? "
Làn da của Sở Hạ tỏa sáng như ngọc trai, phản chiếu ánh sáng trong thủy cung, tạo ra một bức tranh vô cùng hoàn mỹ.

Đến ánh sáng còn thiên vị cho một nàng tiên bước ra từ trong truyện, làn da trắng mịn không có một vết muỗi đến khiến mọi cô gái ở phía dưới nhìn lên đều tủi hờn.

Mái tóc của cô là cả một tác phẩm nghệ thuật tự nhiên.

Có những sợi tóc dài và mềm mượt, màu sắc từ vàng óng đến tím ngọc, xoắn cuốn như những đợt sóng biển êm đềm.

Khi Sở Hạ di chuyển trong nước, những sợi tóc như muốn vươn ra xa, tạo ra những hình khối mềm mại và duyên dáng.
Đôi mắt của cô tựa như ngọc quý sáng lấp lánh và dường như nó đang cố gắng mê hoặc kẻ nhìn vào nó.

Khi bị đôi mắt ấy nhấn chìm có lẽ sẽ chỉ nhìn thấy những huyễn cảnh đẹp nhất mà trong mộng mới có thể nhìn thấy.

Cánh tay vừa thon gọn lại uyển chuyển nhẹ nhàng ôm lấy không khí xung quanh.

Bàn tay cô với những ngón thon dài nhẹ đưa lên tạo ra những động tác đẹp mắt.
Nhưng đuôi cá của cô mới là điểm nhấn cuối cùng của vẻ đẹp như khắc hoạ.

Đuôi cá mềm mại, phủ lớp vảy nhưng lại tỏa sáng với các màu sắc rực rỡ như xanh ngọc, tím hồng và vàng óng.

Nhan sắc quả là chẳng tầm thường khiến người ta nhìn một lần liền thương nhớ không quên.

- Tại sao Sở Hạ và Hân Nghi lại ở đó vậy?
Du Kinh và Hứa Kha rất nhanh đã chiếm được vị trí hàng đầu và dường như chỉ cách hai nàng tiên cá xinh đẹp một lớp kính.

Anh nhìn về phía cô dường như câu hỏi của Hứa Kha cũng chẳng còn để vào tai bởi lẽ bây giờ trước mắt anh chỉ còn hình ảnh xinh đẹp của Sở Hạ.

Vừa nhìn thấy anh cô liền bơi xuống phía dưới lập tức khiến cho đám đông phía sau hỗn loạn xôn xao.

Sở Hạ nở nụ cười, cô đặt tay lên tấm kính như muốn chạm vào gương mặt của anh.

Đôi mắt to tròn như hút hồn người đàn ông trước mặt, bàn tay nhẹ nhàng đẩy người rồi rời ra xa.
Tiếng nhạc dần vang lên trong không gian náo nhiệt, bất giác bên ngoài người tham quan yên lặng hẳn trả về một bầu không khí riêng tư để thưởng thức tiết mục nghệ thuật tuyệt mỹ.

Tiếng nhạc du dương và mê hoặc, cô nhẹ nhàng xoay người để bắt đầu buổi biểu diễn múa trong nước.

Sở Hạ bắt đầu bằng cách lượn trong không gian, đuôi cá xoay tròn và tạo ra những đường cong mềm mại.

Đôi tay của cô múa nhẹ nhàng theo nhịp điệu tạo nên những hình khối tuyệt đẹp và cùng nhấp nháy với ánh sáng trong thủy cung.
Cô thể hiện sự linh hoạt của cơ thể bằng cách thực hiện những động tác xoắn ốc và ngả người theo nhịp điệu âm nhạc.

Đôi mắt sáng lấp lánh nhẹ nhàng di chuyển, tạo ra một sự mê hoặc và quyến rũ đến mức không thể cưỡng lại.
Khi nhạc trở nên nhanh hơn, Sở Hạ liền biểu diễn những cú lộn vòng vô cùng uyển chuyển.

Những đường cong mềm mại của đuôi cá vụn tạo ra những hình sóng lượn trong không gian, như những bức tranh sống động đầy màu sắc.
Cả khán phòng yên lặng nhìn về phía cô, ánh mắt không rời lấy một nhịp.


Và trong khoảng không yên lặng đó Du Kinh cảm nhận được nhịp tim của anh đang dần rung lên.

Một cảm giác vô cùng lạ mà có lẽ anh chưa trải qua bao giờ, nó là gì? Rốt cuộc cảm giác ấy là gì đây?
Điệu nhạc vẫn được tiếp tục, Sở Hạ nhẹ nhàng bơi qua chỗ của Hân Nghi rồi phối hợp cùng cô ấy những điệu múa cuối cùng.

Ánh sáng, cá và ngay cả dòng nước cũng thiên vị cho cô khi mái tóc được bung xõa tự nhiên trong dòng nước.

Sở Hạ mỉm cười, lần đầu tiên cô thấy vui đến thế.

- Màn trình diễn của hai nàng tiên cá đến đây là kết thúc, không biết mọi người còn muốn gặp lại hai cô gái này không?
Sau lời thông báo của ban tổ chức Sở Hạ và Hân Nghi đưa tay lên chào khán giả rồi nhanh chóng bơi lên phía trên.

Thứ còn lại duy nhất và cuối cùng mà người ta có thể nhìn thấy chính là đuôi cá của hai người đang dần biến mất trong làn nước để lại một ấn tượng đẹp và đầy vương vấn trong lòng khán giả.
- Có, có, biểu diễn thêm đi.

Phía dưới khán giả không ngừng lên tiếng muốn xem tiếp màn biểu diễn của hai cô gái khi nãy.

Sở Hạ và Hân Nghi sau khi lên bờ liền được ủ ấm bằng khăn bông.

- Vậy hãy bỏ phiếu nhiệt tình cho hai nàng tiên cá Lưu Sở Hạ và Đàm Hân Nghi để gặp lại họ trong vài giờ tiếp theo.

Chẳng cần đợi ban tổ chức nói xong khán giả đã lũ lượt kéo đi bình chọn cho hai người.

Nhìn thấy cảnh tượng đó Sở Hạ cũng phần nào hạnh phúc.

- Sở Hạ.
Cô vừa uống xong thuốc liền nghe thấy giọng nói của anh gọi tên cô.

Sở Hạ quay sang nhìn, đúng là Du Kinh.

Đi bên cạnh còn có Hứa Kha, gương mặt vô cùng lo lắng chạy lại chỗ hai người con gái đang run rẩy ôm lấy hai chiếc khăn bông.

- Em làm gì vậy? Lỡ lại ốm nữa thì sao đây?
Du Kinh bước đến gần cô rồi lo lắng nhìn cô.


Hiện giờ cô vẫn còn đang ở thành bể, bước chân run rẩy vẫn chưa thể đứng lên để đi thay đồ.

Sở Hạ biết lần này bản thân đã làm sai, cô nhẹ ngẩng đầu lên nhìn anh.

- Là tôi đã ép cô ấy, không phải lỗi của Sở Hạ.

Còn chưa để Sở Hạ kịp trả lời Hân Nghi đã lên tiếng giúp cô.

Du Kinh nghe đến đây liền nhíu mày quay sang nhìn định quở trách Hân Nghi nhưng bàn tay cô lại níu anh lại, Sở Hạ run run nhỏ giọng nói.

- Cũng một phần là do tôi muốn nữa...!khụ...!khụ...!
Du Kinh nhìn sắc mặt của cô còn chưa kịp để cô phản ứng liền bế cô lên.

Chẳng biết là tính toán trước hay thần giao cách cảm mà Hứa Kha bên cạnh cũng ôm Hân Nghi vào lòng rồi bế ra bên ngoài.

Hai cô gái nằm gọn trong lòng hai chàng trai rất nhanh nhận được sự chú ý.
- Nhìn kìa, kia chẳng phải là hai nàng tiên cá khi nãy sao?
- Trời ơi ở ngoài nhìn da lại càng trắng hơn đó.

- Ghen tị thật, hai người đàn ông bế hai cô ấy cũng đẹp không kém đâu.

- Trai tài gái sắc cả thôi, cũng xứng đôi vừa lứa mà.

Tiếng bàn tán xôn xao làm gương mặt Sở Hạ bất giác đỏ ửng, bên cạnh Hân Nghi cũng giãy giụa muốn đẩy Hứa Kha ra nhưng không được.

- Mau bỏ tôi xuống.