Độc Quyền Chiếm Hữu Lão Đại Cuồng Si Cô Vợ Hợp Đồng

Chương 1: 1: Hôn Nhân Không Tình Yêu





Cuộc hôn sự này đã định sẽ không có hạnh phúc.

Một người là vì lợi ích cá nhân, một người là vì nghe theo sự sắp đặt.

Vốn dĩ ngay từ đầu đã là sai lầm.
Người con gái ngồi trước gương, khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ được trang điểm đậm để che đi sự nhợt nhạt mệt mỏi sâu trong đôi mắt.

Thợ makeup đang dặm thêm ít phấn cho gương mặt sắc sảo, đôi môi được tô son tông đỏ rượu quý phái.

Một cô gái đi tới nhanh tay uốn lại vài lọn tóc còn vương trên khuôn mặt xinh đẹp.

Từng người chạy qua chạy lại nhìn ngắm một hồi rồi mới gật đầu ưng ý.

Cô dâu hôm nay vô cùng lộng lẫy với bộ váy trắng tựa thiên nga và mái tóc đen bồng bềnh quyến rũ.
Ngày hôm nay là đại hôn của cô, một cuộc hôn nhân mà người ngoài nhìn vào phải ao ước nhưng kẻ bên trong mới thấu hiểu hết những bi kịch.
Mười chín tháng Giêng là ngày lành tháng tốt, kết thúc cuộc sống cô độc của người con gái nhưng hứa hẹn cho quãng thời gian về sau là một cuộc sống không toàn vẹn.

Gia nhân tấp nập trong căn nhà vốn đã quen thuộc, quản gia bận rộn với những công việc vào ngày cưới.

Trong phòng giờ chỉ còn một mình cô mặt đối mặt với người con gái trong gương.
" Chỉ là đổi nơi để ngồi đọc sách, đổi phòng để đàn hát, đổi địa điểm để trồng hoa, chẳng có gì đáng lo ngại.

"
Đối với cô hôn sự lần này chẳng khác nào một lần đổi nhà, cuộc sống cô dù có hay không vẫn là như vậy.

Cô từ nhỏ sức khỏe không tốt, ốm bệnh liên miên và thường xuyên phải nhập viện kiểm tra thể trạng.


Cho đến bây giờ nhờ thuốc uống hàng ngày nên sức khỏe cô cũng được cải thiện đôi chút.

Người ta hay gọi cô là đá quý trong lồng sắt vì Lưu Sở Hạ vốn dĩ xinh đẹp nhưng lại phải chịu cảnh cô độc trong tòa lâu đài tráng lệ của Lưu gia.

Người gặp người thương hoa gặp hoa thẹn nhưng hồng nhan thì thường sẽ bạc phận.
- Sở Hạ.
Lưu phu nhân bước vào trong phòng, bà nhìn người con gái duy nhất bà vốn yêu chiều hết lòng giờ đây lại gả đi cho người khác mà có chút không nỡ.
- Mới đây thôi mẹ còn nghe tiếng con khóc lọt lòng vậy mà bây giờ con đã sắp rời xa ba mẹ rồi.
Bà ôm cô vào lòng, đôi mắt rưng rưng không kìm được cảm xúc mà bật khóc.
- Mẹ à con gái là gả cho Du Kinh về sau muốn đến thăm ba mẹ vẫn có thể đến, con gái không đi xa ba mẹ.
Cô đưa tay lên gạt đi nước mắt trên gương mặt hằn in dấu vết của thời gian.

Nhìn Lưu phu nhân trong lòng cô lại có chút nuối tiếc.

Cô nuối tiếc vì từ khi được mẹ sinh ra cô chưa làm được gì để báo đáp cho mẹ.

Vậy mà giờ đây đã phải gả cho người khác.
- Cũng may người con cưới là Du Kinh.

Ba mẹ hoàn toàn tin tưởng cậu ấy, nhất định cậu ấy sẽ không làm Hạ Hạ của mẹ phiền lòng.
Bà mỉm cười ôm lấy cô vào lòng, cô cũng tham lam mà ôm trọn hết những yêu thương của bà.

Hai mươi tám năm sống dưới bóng toà lâu đài Lưu gia, cô có nhan sắc, có trí tuệ, có tài chính thứ mà mọi cô gái ở độ tuổi của cô đều mong muốn.

Nhưng tất cả dường như khép lại với Sở Hạ khi cô đau ốm liên miên chẳng thể thực hiện được dù chỉ là một dự định dang dở.
Một cuộc sống nhàm chán đối với cô, Sở Hạ nhìn Lưu phu nhân rồi gục đầu vào vai bà.

Phải chăng ông trời đã quá bất công với cô khi để cô phải sống một đời an phận.

- Mẹ biết con không có tình cảm với Du Kinh nhưng cậu ấy là một người đàn ông tốt.

Việc gả con cho cậu ấy ba mẹ cũng trăn trở nhưng...
Lưu phu nhân ngập ngừng rồi quay sang nhìn Sở Hạ.
- Nhưng ba mẹ nay đã già yếu không thể bên cạnh chăm lo cho con cả đời.

Vậy nên ba mẹ làm việc này cũng là vì con, mong con hiểu cho nỗi lòng của người làm cha làm mẹ này.
Giọng bà run run, hai hàng lệ chảy dài nơi gò má.

Mẹ cô năm nay cũng đã ngoài năm mươi còn ba cô cũng đã ngoài sáu mươi.

Thời gian tàn nhẫn ngày càng kéo ba mẹ ra xa cô hơn.
- Con hiểu mà con cũng không trách ba mẹ.
Cô nắm lấy tay bà rồi mỉm cười, nụ cười ngọt như rót mật vào trong đôi mắt khiến người ta phải mềm lòng.
- Vậy con chuẩn bị đi mẹ ra bên ngoài xem gia nhân đã làm tới đâu rồi.
Bà buông tay cô rồi quay người bước ra cửa.

Cánh cửa phòng đóng lại, một khoảng lặng bao trùm lấy Sở Hạ.

Chẳng lẽ cô sẽ phải sống mãi như này sao?
Trong lòng trào lên một cảm giác bức bối, người cô cưới ngày hôm nay chính là Du Kinh người đàn ông quyền lực chỉ dưới trướng của ba cô.

Gia đình anh được ba cô cứu trong trận hoả hoạn hai mươi tám năm về trước từ đó Du gia mang ơn ông.

Sau đó Du Trích Bân là cha anh đã ngỏ ý muốn để anh đi theo ông học tập.


Cha cô thấy Du Kinh là một người có trí liền gật đầu đồng ý nhận anh.

Du Kinh học nhanh hiểu lẹ trải qua mười hai năm đã trở thành cánh tay phải đắc lực được cha cô tin tưởng.

Sở Hạ nhiều lần gặp người đàn ông này nhưng một cái nhìn cũng chẳng có.

Không ngờ rằng thời khắc này cô lại sắp trở thành vợ anh.
- Tới giờ rồi, ra xe thôi Sở Hạ.
Giọng mẹ cô vang lên bên tai đánh thức dòng suy nghĩ quẩn quanh trong cô.

Sở Hạ cầm lấy bó hoa cưới trên mặt bàn rồi nhìn những đóa hoa xinh đẹp đang nở rộ.

Bó hoa này là mẹ cô đã chọn cho cô, một bó hoa cưới đơn giản cho một lễ cưới không tình yêu.

Hương thơm dịu nhẹ làm cô cũng bớt đi phần nào căng thẳng.
Cô nhìn lại mình một lần trong gương rồi đưa tay lấy khăn voan phủ lên đầu.

Hôm nay là ngày trọng đại nhất đời cô, đáng lẽ cô phải vui nhưng tại sao trong lòng lại nghẹn ngào cái thứ cảm xúc khó tả như vậy? Mẹ cô dịu dàng nắm tay cô đưa cô lên xe hoa.

Chiếc xe nhanh chóng di chuyển đến nơi tổ chức hôn lễ - lâu đài Ashford
- Lưu phu nhân, đại tiểu thư hai người đến rồi.
Người của Du Kinh đã đứng ở bên ngoài chờ cô, buổi lễ đã bắt đầu.

Bên trong là hàng trăm, hàng ngàn người của các tổ chức thế giới ngầm khác nhau đến chung vui cho ngày trọng đại.

Cô mím môi nắm lấy tay Lưu phu nhân rồi bước vào trong lễ đường.
- Cô dâu bước vào lễ đường.
Xuất hiện tại cánh cửa của tòa lâu đài là môt đóa hồng trắng xinh đẹp đến động lòng người.

Vẻ đẹp sắc sảo, mặn mà lại thêm phần quyến rũ càng làm cho lòng người dao động.

Cô trong bộ váy cưới với thiết kế độc quyền của nhà thiết kế nổi tiếng Ireland lại càng trở nên xinh đẹp hơn.


Đầu đội vương miện, ánh mắt diễm lệ, khí chất thanh cao lập tức thu hút ánh nhìn của cả một khán đài.
Cô nắm lấy tay Lưu phu nhân rồi bước chầm chậm vào trong lễ cưới.

Anh hôm nay cũng thật khác lạ, trong bộ vest cưới màu đen khí chất của một ông trùm kế nghiệm vẫn không thuyên giảm.

Đôi mắt đỏ đặc trưng cùng gương mặt như được vẽ nên trong tranh thực sự là xứng đôi vừa lứa với bông hồng trắng đang bước vào lễ đường.
Mẹ cô trao cô lại cho Lưu lão gia, ông mỉm cười nắm lấy tay cô rồi dìu dắt cô trên con đường còn lại trước khi cô thực sự thuộc về người khác.

Bước chân dừng lại khi đã đến chỗ của anh, ông nghẹn ngào đưa tay cô cho Du Kinh, nuối tiếc đến giây phút cuối cùng.

Con gái của ông, cô con gái mà ông từng yêu thương nhất giờ đây lại phải trao cho người đàn ông khác.
- Du Kinh, con có muốn lấy Lưu Sở Hạ làm vợ, chấp nhận cô ấy trở thành bạn đời của mình hay không?
Cha xứ quay sang hỏi anh, Du Kinh mỉm cười rồi trả lời.
- Con đồng ý.
Cha xứ lại quay sang nhìn cô, ông mỉm cười hỏi.
- Vậy còn Lưu Sở Hạ, con có muốn cưới Du Kinh làm chồng, chấp nhận anh ấy trở thành bạn đời của mình hay không?
Cô ngập ngừng, bàn tay xiết chặt lấy đóa hoa cưới.

Trong lòng cô câu trả lời đã rõ nhưng rốt cuộc cô vẫn quay lên nhìn cha xứ rồi đáp lời.
- Con đồng ý.
Cha xứ gật đầu rồi tiếp tục nghi lễ.
- Hai con có thể trao nhẫn cưới cho nhau.
Anh cầm lấy chiếc hộp bên cạnh rồi mở ra, một đôi nhẫn nằm ngay ngắn bên trong.

Du Kinh nhẹ nhàng cầm lấy một chiếc nhẫn nhỏ hơn, anh quay sang nhìn cô rồi ra hiệu cho cô đưa tay ra.

Sở Hạ chầm chậm đưa tay cho anh, Du Kinh nắm lấy tay cô rồi đeo nhẫn vào ngón áp út.
Hộp nhẫn được mang đến bên cạnh cô, giờ đây bên trong nó chỉ còn một chiếc nhẫn duy nhất.

Cô cầm lấy chiếc nhẫn nhưng bàn tay chưa kịp tháo nó ra khỏi hộp thì bất chợt...