Độc Phi

Chương 89: Chó nhà có tang




Edit: Um-um

Hôm ấy hoàng đế Thế Tông khoan thai đến lâm triều muộn, ngồi trên long ỷ ở Kim Loan điện nhìn một đám thần tử của mình, tâm trạng tốt lúc ở bên An Cẩm Tú lập tức biến mất không còn một mảnh. 

Thái tử đứng trước chư hoàng tử, sau khi quỳ lạy bình thân, ngẩng đầu thấy ánh mắt Thế Tông lạnh lùng nhìn hắn, Thái tử sợ đến mức cúi đầu thật sát. 

Thế Tông thấy hành động Thái tử, nhìn nhìn chư hoàng tử sau lưng hắn, mỗi người khoanh tay đứng nghiêm, nhìn có vẻ đều là con ngoan của y nhưng trong lòng nghĩ gì không ai biết được. Ánh mắt lại chuyển qua trên người các triều thần, cả đám cũng có vẻ cung kính chỉ là trong lòng đỏ hay đen cũng không thể hiểu thấu. 

Cuối cùng ánh mắt Thế Tông dừng lại trên người An Thái sư: “Thái sư.”

An Thái sư vội bước ra khỏi hàng, nói: “Có thần.”

“Mai ngươi dẫn nhi tử thứ năm của ngươi tiến cung cho trẫm nhìn xem,” Thế Tông nói: “Trẫm nghe nói trong năm nhi tử của ngươi có đứa này giỏi võ hiếm có. An thị Tầm Dương còn có thể xuất hiện một nhi tử thượng võ, coi như An thị các ngươi cũng có một người có thể hợp tâm ý của trẫm.”

An Thái sư vội quỳ xuống, cái quỳ này của An Thái sư khiến triều thần An Nguyên Văn đang đứng cũng quỳ xuống theo. 

Thế Tông hừ lạnh, nói: “Trẫm còn nghe nói ngươi không muốn đứa con trai này? Thân phận nhi tử thứ xuất đúng là có thấp một chút nhưng thứ xuất cũng là nhi tử An Thư Giới ngươi mà?”

Thân thể An Thái sư quỳ mọp xuống, chuyện hôm qua ở An Phủ kia chắc đã đến tai Thế Tông. 

“Hồ nháo!” Bỗng nhiên Thế Tông đập bàn: “Ngươi cho là trẫm không quản được An thị của ngươi sao?”

“Thần biết tội.” An Thái sư vội dập đầu nhận tội. 

Các triều thần không rõ nguyên nhân đột nhiên Thế Tông phát tác với An Thái sư trước mặt mọi người, đa số người cho rằng vì Tín Vương phản loạn mà Thế Tông giận chó đánh mèo, chỉ có bản thân An Thái sư hiểu rõ rành rành, bây giờ An Cẩm Tú trở thành nữ nhân của Thế Tông, vì An Cẩm Tú, Thế Tông phải ra mặt cho tên nghịch tử An Nguyên Chí. 

“An Nguyên Văn là huynh trưởng, không yêu thương bảo vệ ấu đệ, vậy bị tội gì?” Thế Tông lại hỏi An Nguyên Văn đang quỳ trong hàng ngũ triều thần. 

“Thánh thượng.” An Thái sư vội thay trưởng tử trả lời: “Là thần sai, là thần không biết cách dạy con.”

“Đều cút đi cho trẫm!” Thế Tông tức giận: “An Nguyên Văn phạt bổng lộc một năm, An Nguyên Tín cũng cút khỏi Thái Học Viên cho trẫm! di3nd4nl3quyd0n An Thư Giới ngươi vẫn luôn nói với trẫm An thị Tầm Dương các ngươi là dòng dõi thi thư, đây là nhi tử tốt do dòng dõi thi thư ngươi dạy đó đó sao?”

“Thánh thượng….”

“Vài người khi dễ một đứa nhỏ, cái này cũng gọi là bản lĩnh?” Thế Tông không cho An Thái sư cơ hội biện bạch: “Lăn cho trẫm.”

Phụ tử An thị rời khỏi Kim Loan điện, cũng không dám đi, quỳ song song bên ngoài đại điện. 

“Có việc gì cứ tấu.” Thế Tông mắng phụ tử An thị ra ngoài, mới nói với các triều thần. 

Có đại thần đứng ra thượng tấu thỉnh nghị, buổi lâm triều hôm nay ở Kỳ Thuận triều mới trở lại bình thường. 

Bạch Thừa Trạch đứng sau lưng tứ hoàng tử Bạch Thừa Duẫn, trong lòng Bạch Thừa Trạch hơi đoán ra cơn lửa giận lần này của Thế Tông, có thể hiểu được đây là sủng ái An Cẩm Tú. Nghĩ đến Bình An đang được nuôi trong phủ của mình, Bạch Thừa Trạch cảm thấy sau khi trở về mình nên trọng thưởng tên thủ hạ nhiều chuyện kia, có đứa trẻ Bình An này trên tay đúng là một quân cờ không thể tốt hơn. 

Thái tử đứng dưới mí mắt của Thế Tông vẫn luôn lo lắng đề phòng, chờ Thế Tông nhắc đến hai chữ Tín Vương. Chỉ là lần lâm triều này Thế Tông đối với Tín Vương vẫn chưa hề nói đến. Thái tử nghe Thế Tông thảo luận chính sự với các đại thần, rõ ràng không quan hệ gì đến hắn cũng làm Thái tử cảm giác bị nướng từ từ trên giàn hoả, phụ hoàng hắn tra tấn từ sống đến chết. 

Ngoài Kim Loan điện, phụ tử An thị quỳ trên nền gạch cứng rắn không lâu sau đầu gối đã phát đau. 

“Phụ thân,” An Nguyên Văn nhỏ giọng nói: “Trong phủ chúng ta…”

“Câm miệng.” An Thái sư nói. 

“Có phải tam đệ xong rồi không?” An Nguyên Văn sốt ruột hỏi.

An Nguyên Văn không lo lắng cho mình, chỉ phạt bổng lộc một năm. Đại công tử An phủ không màng một năm bổng lộc này chỉ là tam đệ An Nguyên Tín phải làm sao đây? Đệ tử thế gia bị Thái Học Viện đuổi ra, sau này không có tư cách tham gia khoa cử, tương lai An Nguyên Tín còn có tiền đồ gì đáng nói sao?

“Sau này Nguyên Chí vẫn là đệ tử An thị.” An Thái sư nói với An Nguyên Văn: “Mai mốt con đừng đối nghịch với hắn nữa.”

“Sao thánh thượng lại biết An Nguyên Chí?”

Thái sư không có cách nào nói với An đại công tử, thứ muội ngươi An Cẩm Tú được thánh sủng, tương lai An Nguyên Chí có hậu trường là vị hoàng đế này, “Không cần đoán mò thánh ý.” An Thái sư nhỏ giọng: “Nguyên Tín, An gia chúng ta vẫn còn có thể nuôi hắn tốt.”

Hai canh giờ sau, trong điện vang lên tiếng thái giám gào to bãi triều. Các đại thần tan triều tốp năm tốp ba đi ngang qua phụ tử An thị, bất kể là lo lắng hay vui sướng khi người gặp hoạ, vẫn khoanh tay đứng nhìn, không một đại thần nào dám dừng lại nói chuyện với An Thái sư. 

An Thái sư không để cho người ta nhìn thấy bộ dạng chật vật của ông, quỳ trên đất nhưng vẫn giống như đang quỳ thỉnh an trong đại diện, trên mặt ngoại trừ vẻ trang trọng ra cũng không hề có  biểu hiện nào khác. 

Thái tử đi ngang qua An Thái sư, do dự một chút, định dừng lại nói chuyện, nhưng cuối cùng vẫn phất tay áo bỏ đi. 

Chời người trong đại điện đều đi hết, Cát Hoà vòng từ bên hông điện đến, đứng trước mặt An Thái sư, nói: “Thánh thượng hỏi thái sư, đã biết sai chưa?”

An Thái sư vội nói: “Thần biết tội.”

“Thánh thượng có chỉ.” Cát Hoà truyền lại khẩu dụ của Thế Tông: “Ngày mai Thái sư mang ngũ công tử tiến cung kiến giá. Sau khi Hầu lang An Nguyên Văn quỳ đủ ba canh giờ trước điện, hồi phủ đóng cửa ăn năn.”

Phụ tử An thị lãnh thánh chỉ, dập đầu tạ ơn. 

Cát Hoà truyền xong khẩu dụ của Thế Tông, khi An Thái sư đứng dậy, giơ tay đỡ một chút, nhỏ giọng: “Thái sư nên hồi phủ đi thôi. Ngày mai sau khi lâm triều mang tiểu công tử đi ngự thư phòng kiến giá.”

An Thái sư thấy trưởng tử còn quỳ trên mặt đất, -umum cầm một túi tiền trong ống tay áo ra đưa cho Cát Hoà, nói: “Đa tạ công công.”

Cát Hoà thu lễ của An Thái sư, cười nói: “Nô tài không dám, thái sư đi thong thả.”

An Thái sư hỏi: “Cát Lợi đã chết sao?”

Mày Cát Hoà hơi nhếch, nói: “Việc này nô tài không rõ lắm.”

An Thái sư lại nhét một túi tiền vào tay Cát Hoà, nói: “Hiện giờ công công là người đắc lực trước mặt thánh thượng, sau này mong công công chiếu cố nhiều hơn.”

“Thái sư thật khách khí.” Cát Hoà sờ sờ thấy cái này xem ra nhiều tiền hơn cái vừa nãy rất nhiều, bước vài bước đến gần An Thái sư, thì thầm: “Ngày sau trong phủ thái sư có nhị tiểu thư chiếu cố nhất định là toàn gia phú quý.”

An Thái sư cười khổ. 

Cát Hoà lại nói: “Công công Cát Lợi chính là không mở mắt, đắc tội nhị tiểu thư. Bây giờ chắc đang ở Thận Hình Tư.”

An Thái sư quay người cười khổ liên tục, nhìn thềm ngọc dưới chân trước Kim Loan điện, trên mặt trở nên vô cảm. An Cẩm Tú được thánh sủng, An gia bọn họ phải lựa chọn thế nào? Ngẫm lại ngày đó An Cẩm Tú uy hiếp trong rừng trúc, An Thái sư thấy lúc này mình không thể đánh cuộc được. 

Thế Tông ngồi trên liễn về đến trước cửa ngự thư phòng, thấy cung nhân trong cung đứng chờ y trước cửa, “Hoàng hậu có việc?” Sau khi liễn hạ xuống, Thế Tông hỏi cung nhân. 

Cung nhân vội đáp: “Thân thể Hoàng hậu nương nương đã nhiều ngày không khoẻ, lại lo lắng thánh thượng….”

“Thân thể không khoẻ nên cho mời thái y.” Thế Tông cắt ngang lời nói của cung nhân: “Tìm trẫm có ích gì? Còn chuyện gì nữa?”

Lão cung nhân lớn gan muốn nói thêm đã thấy thánh thượng đi qua mặt bà. Vì lệnh của Hoàng hậu, lão cung nhân vẫn gọi Thế Tông một tiếng: “Thánh thượng….”

Thế Tông không dừng bước, lập tức đi vào ngự thư phòng. 

Lão cung nhân quỳ trên mật đất nửa ngày, nhìn đại môn ngự thư phòng đóng chặt, rốt cuộc vẫn không có can đảm đi kêu cửa. Chờ lão cung nhân từ trên đất đứng lên, liền thấy một thái giam đi ra từ ngự thư phòng. Đều là lão nhân trong cung, đều nhận thức lẫn nhau, lão cung nhân này vừa định cười với người quen một chút xem như chào hỏi, liền nghe người quen này chỉ vào bà nói: “Bắt lấy bà ta.”

Mấy tiểu thái giám tiến lên, bắt lão cung nhân đè xuống mặt đất. 

“Lưu công công, chuyện này là sao?” Lão cung nhân cuống quít hỏi vị thái giám nọ. 

Thái giám này quơ quơ tay với mấy tiểu thái giám, nói: “Xử lý.” Sau đó lại đi vào ngự thư phòng. 

Lão cung nhân không ngờ mình vâng lệnh Hoàng hậu đi truyền tin đến ngự thư phòng cũng có thể trở thành nơi khó giữ tính mạng, định mở miệng kêu xin tha, liền bị tiểu thái giám lqddiend@n bịt kín miệng. 

Cát Hoà từ Kim Loan điện trở về vừa lúc thấy bốn tiểu thái giám đang kéo một cung nhân bị dây thừng trói hai tay, vải bố bịt miệng xuống bậc thang. Lúc đến gần đám người này, Cát Hoà liếc nhìn cung nhân này một cái, phát hiện người này hắn có biết, vậy mà là lão nhân theo hầu Hoàng hậu. 

Lão cung nhân thấy Cát Hoà, lại bắt đầu giãy giụa, trong miệng kêu ô ô, muốn xin khoan dung với Cát Hoà.

“Là ý của thánh thượng.” Một tiểu thái giám lanh lợi nhỏ giọng với Cát Hoà: “Sai bọn nô tài xử lý bà ta.”

Cát Hoà nhìn người đứng bên cạnh: “Vậy các người còn không đi?”

Nhóm tiểu thái giám gác cửa khiêng lão cung nhân sắp chết đến nơi chạy chậm rời đi. 

Cát Hoà đi đến ngự thư phòng, hôm qua am ni cô An thị bị cháy, hôm nay Thế Tông xử tử cung nhân thân tín của Hoàng hậu. di3nd4nl3quyd0n Trận cháy hôm qua là bút tích của Hoàng hậu? Cát Hoà cảm thấy Hoàng hậu sẽ không làm loại chuyện không giết chết An Cẩm Tú mà còn để mình dính một thân máu tanh ngu ngốc như vậy. Chính là Cát Hoà cũng không rõ tâm tư Thế Tông. Rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì? Những chuyện này làm các quý nhân ai nấy cũng bị hoang mang. 

Sau khi đến trước cửa ngự thư phòng, Cát Hoà thu hồi tiểu tâm tư của mình, Cát Lợi chính là tấm gương, luôn luôn nhắc nhở hắn thế nào là gần vua như gần cọp. 

“Thái sư đã trở về?” Ngự thư phòng, Thế Tông dựa bàn vội vàng viết cái gì, cũng không ngẩng đầu lên hỏi Cát Hoà. 

“Vâng.” Cát Hoà nói: “An thị lang còn quỳ ngoài đại điện.”

“Đi chọn một ít son phấn tốt nhất.” Thế Tông nói: “Lát nữa tự ngươi đưa đến An phu nhân, nói nàng ba ngày sau trẫm mới có thể đến thăm nàng, nàng phải tự mình bảo trọng.”

“Nô tài tuân chỉ.” Cát Hoà vội lãnh chỉ. 

Thận Hình Tư, hai thái giám hành hình đã đánh hơn mười gậy, lão cung nhân mới đưa vào cũng đã đứt hơi. 

Thái giám quản sự Thận Hình Tư đi lên trước, kiểm tra hơi thở của lão cung nhân một chút, vì an toàn, giơ tay xẻo một đao trước ngực bà, sau đó mới nói với thủ hạ: “Ném đi.”

“Đây là người của Hoàng hậu.” Có một thủ hạ nhỏ giọng nói với đại thái giám: “Có cần đi hỏi một chút không? Đây là người quản sự trong cung, là thân tín đấy.”

Thái giám quản sự quay lại xem thi thể đã chết hẳn, nói: “Vậy lén đi hỏi một chút, tạm thời để đó đã.”

“Ta muốn gặp thánh thượng.” Đại lao lại vang lên tiếng la khàn cả giọng. 

“Làm hắn câm miệng.” Quản sự thái giám không kiên nhẫn nói với thủ hạ: “Hắn tưởng hắn vẫn là tâm phúc bên người thánh thượng sao? Vài người qua đó giúp Cát Lợi công công giãn gân giãn cốt đi.”

Mấy thái giám chạy đi xuống. 

Trong địa lao vang lên tiếng đánh chửi, đại thái giám cười lạnh nói với xung quanh: “Chúng ta đều là mạng chó, bất quá mất thế cũng chỉ có thể là chó nhà có tang.”