Độc Phi

Chương 73: Phu thê gặp mặt




Edit: ningxia111

An Cẩm Tú bước hai bước, lại quay đầu nhìn về hướng Cát Lợi dẫn người đi, tên thái giám này vẫn là muốn nàng chết. Am ni cô có người ngoài đột nhập, đại tổng quản Cát Lợi vẫn để nàng tiếp tục tản bộ, xem ra nàng giả ngốc trước mặt vị thái giám này quá thành công rồi, đến chiêu mượn dao giết người mà chỉ cần là người mắt còn  sáng vừa nhìn đã nhìn ra được đại tổng quản Cát Lợi cũng dám dùng.

"Tiểu thư, chúng ta còn đi tiếp không?" Tử Uyên đứng ở phía sau nói: "Có người chạy vào đây, chúng ta vẫn nên trở về phòng khách thôi."

"Không sao," Sát ý không dừng lại lâu trong mắt An Cẩm Tú, quay đầu tiếp tục bước về phía hầm ngầm. Cho dù người trong cung có phái người đến, cũng không muốn lấy mạng nàng ngay trong hôm nay. Hiện tại người biết chuyện của An Cẩm Tú cũng không nhiều, nếu An Cẩm Tú thực sự chết rồi, muốn tìm ra hung thủ quả thật không khó.

Có điều đại thái giám Cát Lợi này phải nhanh chóng xử lý rồi,  An Cẩm Tú nghĩ trong lòng. Một kẻ một lòng muốn mình chết như vậy ở bên cạnh Thế Tông, lại còn là thân tín, người như thế chính là một con hổ cản đường. Nuôi hổ đã là tự đặt mình vào cảnh nguy hiểm, huống hồ là con hổ này lại muốn đối địch với mình? Phải xử lý Cát Lợi thế nào? Điều nàng nghĩ đến đầu tiên là không thể tự mình động thủ, để Thế Tông tự tay giết Cát Lợi là tốt nhất, Cát Lợi cũng không thể chết một cách vô ích được. Tên thái giám này chết nàng tốn không ít công, phải đổi được chút lợi ích từ chỗ kẻ được kế nhiệm vị trí của Cát Lợi mới được.

"Tiểu thư, trời lại mưa rồi," Tử Uyên đang đi trước dẫn đường đột nhiên dừng lại, ngửa hai tay lên trời hứng những giọt nước mưa, nói với An Cẩm Tú.

An Cẩm Tú ngẩng đầu lên nhìn trời, bầu trời đêm trăng và sao đều sáng tỏ, nhưng từng giọt từng giọt mưa vẫn không ngừng rơi trên khuôn mặt của nàng.

"Mưa rơi rồi, chúng ta vẫn nên quay về thôi," Tử Uyên lại khuyên An Cẩm Tú: "Nếu như lát nữa trời mưa lớn, chúng ta lại không mai theo đèn, đến đường về cũng sẽ không nhìn rõ."

"Muội sợ như vậy sao?" An Cẩm Tú hỏi Tử Uyên.

"Vâng," Tử Uyên thành thực gật đầu, "Nếu chúng ta gặp phải sói thì phải làm thế nào?"

Từng mảng mây đen tụ lại trên bầu trời, vốn là một đêm cảnh sắc không tồi, ánh trăng ánh sao đều lụi tắt, Tử Uyên không có cách nào nhìn rõ khuôn mặt An Cẩm Tú, hoảng sợ tựa sát bên người nàng, giọng điệu như nài nỉ gọi An Cẩm Tú một tiếng: "Tiểu thư."

"Được rồi,"  An Cẩm Tú không nhẫn tâm nổi với Tử Uyên, đành kéo tay Tử Uyên nói: "Đừng sợ nữa, ta dẫn muội trở về."

An Cẩm Tú quay người. Không biết từ lúc nào, sau lưng nàng đã có một bóng người trầm mặc đứng đó. Bàn tay kéo Tử Uyên nhất thời buông lỏng. An Cẩm Tú không nhìn rõ mặt của người này, nhưng nàng biết người đó là ai, chỉ là thật sự không dám tin vào mắt mình. Thượng Quan Dũng sao có thể xuất hiện trước mặt nàng? Vẫn còn chưa ngủ mà nàng đã rơi vào mộng huyễn?

Tử Uyên không nhận ra Thượng Quan Dũng, muốn hét lớn lên. Người đứng trước mặt bọn họ vừa thấy Tử Uyên há miệng liền lập tức chạy đến nói: "Là  ta, đừng kêu."

"Ngươi là ai?" Cho dù đã nghe thấy tiếng, Tử Uyên cũng không nhận ra Thượng Quan Dũng.

"Muội đến phía trước nhìn giúp ta," Lúc này An Cẩm Tú đẩy Tử Uyên, nhẹ giọng nói.

Tử Uyên nheo mắt, muốn nhìn rõ mặt của người phía trước.

"Tử Uyên!" An Cẩm Tú lạnh giọng,"Muội không nghe thấy ta nói gì sao?"

Tử Uyên vội chạy về phía trước, chạy được vài bước, đột nhiên lấy tay che miệng, quay đầu nhìn hai người đang đứng đối mặt phía sau. Thượng Quan Dũng, tướng công của tiểu thư đã quay về rồi?!

"Tướng, tướng quân?" An Cẩm Tú vươn tay, muốn chạm lên khuôn mặt của Thượng Quan Dũng, lại ngừng lại giữa đường. Nàng còn có tư cách chạm vào tướng công nữa sao?

Thượng Quan Dũng sững sờ đứng đó. An Cẩm Tú đứng trước mặt hắn bây giờ so với lúc gả cho hắn đã gầy đi không ít, trên đầu chỉ cài một cây trâm gỗ, trên người không có một kiện trang sức, nhưng váy áo trên người lại có vẻ tinh diệu, chất vải hình như rất mỏng, hắn cũng không biết là loại vải gì. "Nàng bị bệnh ư?" Cuối cùng Thượng Quan Dũng cũng có thể phát ra thanh âm, hỏi An Cẩm Tú một câu như thế. Tiểu thê tử trước mặt hắn dung nhan tiều tụy, khiến hắn lo lắng.

An Cẩm Tú đột nhiên quay người lại, nàng không nghĩ tới hỏi Thượng Quan Dũng làm thế nào tìm được đến chỗ này, nàng chỉ biết người này không thể ở lại đây, "Chàng đến đây làm gì?" An Cẩm Tú cố làm ra vẻ lạnh nhạt, hỏi Thượng Quan Dũng: "An Cẩm Tú đã chết, chàng không biết sao? Ta đã là nữ nhân của thánh thượng, mau đi đi, để người phát hiện là chàng đến, chàng nhất định sẽ bị giết."

Nữ nhân của thánh thượng, lời này, người nói ra lòng như đao cắt, người nghe cũng có khác gì.

"Hay là nói chàng đến giết ta?" An Cẩm Tú lại hỏi Thượng Quan Dũng.

Thượng Quan Dũng thối lùi một bước.

An Cẩm Tú nghe thấy tiếng bước chân Thượng Quan Dũng lùi lại, lồng ngực như co rút lại, một trận đau đớn từ ngực chầm chậm lan đến toàn thân, khiến nàng không thể thở nổi.

"Nàng không muốn liên lụy đến ta xin cứ nói rõ là được,"  không biết là đã trầm mặc bao lâu, Thượng Quan Dũng đột nhiên nhỏ giọng nói với An Cẩm Tú: "Hà tất phải nói những lời này?"

"Ta nói An Cẩm Tú đã chết! Người đứng trước mặt chàng là nữ nhân của thánh thượng!"

"Có thể làm nữ nhân của hoàng đế là chuyện vui mừng, cớ gì mà nàng rơi lệ?"

An Cẩm Tú ngẩng đầu chạm lên mặt. Không biết tự lúc nào khuôn mặt nàng đã đầy nước mắt. "Chàng không tin lời ta?" An Cẩm Tú hỏi.

"Không tin," Thượng Quan Dũng nói: "Ta chỉ tin nàng sẽ không phụ ta."

An Cẩm Tú khóc đến thất thanh.

Thượng Quan Dũng đi tới trước An Cẩm Tú, "Cẩm Tú" hắn gọi nàng.

An Cẩm Tú gục vào lòng Thượng Quan Dũng, mọi sự nhẫn nại với kiên cường, sau một tiếng gọi Cẩm Tú của hắn, đều hóa thành hư vô. Hóa ra nàng vẫn luôn tự dối gạt mình, rằng nàng có thể cứ thế mà tiến cung báo thù, không muốn đôi tay của Thượng Quan Dũng bị dính vào những chuyện dơ bẩn này, có thể làm hết mọi chuyện... Hóa ra nàng vẫn luôn chờ nam nhân ấy, muốn trốn sau lưng chàng, muốn chàng thay nàng che mưa che gió, thay nàng ngăn trở mọi dơ bẩn và bất công trên thế gian này.

"Ta đưa nàng đi," Thượng Quan Dũng ôm chặt lấy An Cẩm Tú trong lòng, "Ta trở về rồi, sẽ không để nàng chịu khổ nữa."

"Chúng ta có thể đi đâu?" An Cẩm Tú hỏi.

Thượng Quan Dũng không thể nói với Cẩm Tú những lời như chân trời góc bể, hắn chỉ có thể nói với nàng: "Chúng ta rời khỏi kinh đô rồi nói."

"Không ra được," An Cẩm Tú khóc: "Chúng ta đến cả nơi này cũng không thể thoát ra."

"Ta có thể vào, thì cũng có thể ra," Thượng Quan Dũng nói: "Ta mang nàng và Tử Uyên ra ngoài."

"Sau khi ra khỏi thành thì sao?" An Cẩm Tú hỏi.

"Trước tiên cứ ra rồi nói," Thượng Quan Dũng kéo An Cẩm Tú tới cánh cửa mà hắn vào, "Những chuyện khác chúng ta nghĩ sau."

An Cẩm Tú bị Thượng Quan Dũng kéo đi, bước chân không theo kịp hắn, mới đi được vài bước đã suýt ngã xuống đất.

Thượng Quan Dũng dừng lại, hai tay bế ngang An Cẩm Tú, gọi Tử Uyên: "Ngươi đi theo ta."

Tử Uyên chỉ ước có thể ngay lập tức rời khỏi am ni cô, lúc đó vội vàng chạy tới phía Thượng Quan Dũng gật gật đầu, chạy phía sau hắn.

An Cẩm Tú biết bọn họ cứ xông ra như vậy nhất định không được, nhưng lúc đó nàng bị Thượng Quan Dũng ôm trong lòng, lồng ngực ấy khiến nàng tham luyến, khiến nàng chẳng kịp nghĩ nhiều.

"Có ta ở đây, không cần sợ gì cả," Thượng Quan Dũng vừa đi vừa cúi đầu, dùng mặt cọ vào gò má An Cẩm Tú.

An Cẩm Tú nắm chặt vạt áo của Thượng Quan Dũng, vào thời khắc ấy An Cẩm Tú nghĩ, nàng nguyện chết cùng chàng, cũng không muốn cùng chàng phân ly. "Tướng quân," Khẽ giọng gọi Thượng Quan Dũng, An Cẩm Tú lại nói với hắn: "Ta đã cho rằng đời này cũng không thể gặp chàng được nữa."

"Không đâu," Thượng Quan Dũng nói: "Ta sẽ đi tìm nàng, sẽ không vứt bỏ nàng đi."

"Thánh thượng..."

"Cho dù xảy ra chuyện gì đều không phải lỗi của nàng, nàng không cần phải nghĩ nhiều nữa."

"Ta không phụ chàng," An Cẩm Tú rơi nước mắt nói: "Cả đời này ta cũng sẽ không phụ chàng."

Thượng Quan Dũng không nói gì, chỉ cúi đầu cọ vào má An Cẩm Tú một lần nữa.

"Người đâu?!" Chính vào lúc An Cẩm Tú vẫn còn lưu luyến trong lồng ngực ấm áp của Thượng Quan Dũng, nàng nghe thấy phía trước truyền tới thanh âm của Thế Tông. 

Thượng Quan Dũng đã sớm phát hiện đình viện phía trước có không ít người, nhưng hắn không dừng lại, chỉ là cước bộ nhẹ nhàng và chậm lại. Hôm nay dù có liều mạng hắn cũng phải đem An Cẩm Tú dời đi.

An Cẩm Tú lại giãy giụa trong lòng Thượng Quan Dũng nhảy xuống đất.

Tử Uyên vừa nghe thấy tiếng của Thế Tông đã sợ hãi tới mức đứng nguyên tại chỗ không dám động đậy,

Thượng Quan Dũng khó hiểu nhìn An Cẩm Tú.

"Đi!" An Cẩm Tú thấp giọng nói với Thượng Quan Dũng: "Hoàng đế đến rồi, bên người y không chỉ có thị vệ, còn có ám vệ! Chàng mau đi đi."

"Cùng nhau đi!" Thượng Quan Dũng kéo tay An Cẩm Tú: "Chúng ta tìm đường ra ngoài từ nơi khác."

"Nếu hoàng đế phát hiện ta không còn ở đây, cả mảnh rừng này nhất định sẽ bị hắn vây lại tra xét, An Cẩm Tú đẩy Thượng Quan Dũng: "Chàng nhất định phải sống!"

Thượng Quan Dũng sao có thể đi như vậy, dựa vào sức lực của An Cẩm Tú cũng không đẩy được, "Ta nói rồi ta sẽ đem nàng ra ngoài!" Một lần nữa ôm An Cẩm Tú vào lòng, Thượng Quan Dũng nhẹ giọng nói với An Cẩm Tú.

Mang theo mình và Tử Uyên, Thượng Quan Dũng thoát ra thế nào? Lúc này An Cẩm Tú không còn nghĩ đến chuyện cùng đồng quy vu tận. Bản thân nàng chết cũng không quan trọng, nhưng nàng mong Thượng Quan Dũng sống tiếp. So với báo thù, nàng lại càng muốn bảo vệ sinh mạng của tướng công nàng. Rút chủy thủ trên người Thượng Quan Dũng, An Cẩm Tú giãy ra khỏi vòng tay của hắn, lùi về sau vài bước, đặt chủy thủ của Thượng Quan Dũng lên yết hầu, nhìn hắn.

Thượng Quan Dũng muốn bước đến đoạt chủy thủ trong tay nàng, lại nhìn máu của An Cẩm Tú chảy ra từ cổ, không dám nhúc nhích.

"Đi!" An Cẩm Tú nhỏ giọng quát lên với Thượng Quan Dũng: "Ngày mai chàng đến tìm ta! Nếu chàng chết rồi ta nhất định sẽ xuống hoàng tuyền tìm chàng!"

Tử Uyên lúc này lại đột nhiên nhanh nhẹn, chạy đến bên Thượng Quan Dũng nói: "Tướng quân, từ chỗ chúng ta đứng đi thẳng về hướng Nam có một hầm ngầm, ngài có thể trốn ở đó trước, đợi thánh thượng đi rồi ngài lại đến tìm tiểu thư."

"Chàng hãy vì ta mà nhẫn nại lần này!" An Cẩm Tú cầu xin Thượng Quan Dũng: "Chàng chết rồi, ta cũng không thể nào sống nổi!"

Thống khổ trong lòng khiến khuôn mặt của Thượng Quan Dũng có chút dày vò. Thật muốn cứ như vậy mà xông ra ngoài, không quản hoàng đế hay không hoàng đế, hắn muốn đòi một cái công đạo cho chính mình, cho người nhà, cho cả tiểu thê tử trước mặt.

"Ta cầu xin chàng!" Tay An Cẩm Tú lại tăng thêm chút lực, nàng có thể cảm thấy nỗi đau đớn khi chủy thủ cứa vào trong cổ họng.

Đối diện với máu và nước mắt của An Cẩm Tú, Thượng Quan Dũng không thể nhúc nhích.

"Đi tìm đi! Một đám phế vật!" Phía trước lại truyền đến quát mắng của Thế Tông: "Hôm nay không tìm thấy An phu nhân, các ngươi cũng không cần sống thêm nữa!"