Độc Phi

Chương 67: Cái gọi là tình nghĩa phu thê




Edit: ningxia111

Người bị nhốt ở Hạ Nô viện trong cung, đều là nữ quyến của quan viên và thế tộc  bị hoạch tội. Nếu không phải là gia tộc bị định tội thì những nữ nhân này cũng là quý phu nhân, thiên kim tiểu thư. Cái tên Yêu Đào, đối với An Cẩm Tú mà nói, không tính là khắc ghi sâu sắc. Chỉ là lúc Thế Tông nói trẫm sẽ cho nàng một nhi tử, An Cẩm Tú mới nhớ ra cái tên này.

Kiếp trước trong lúc hoàng tộc tranh giành chi chính, Bạch Thừa Trạch tố giác với Thế Tông hoàng hậu Hạng thị tàn hại long tự. Nô tài trong Hạ Nô viện - Đào Yêu, sau mấy đêm hầu hạ, đã kết châu thai, cuối cùng bị hoàng hậu phát hiện trượng tễ đến chết trong hình phòng của Hạ Nô viện, một xác hai mạng. Đó là lúc hoàng đế và hoàng hậu bắt đầu bất hòa, cũng là bước đầu tiên Bạch Thừa Trạch từng bước ép sát thái tử. 

Nói ra thì Đào Yêu này cũng không phải là nữ nhi của quan viên có tội mà chỉ là một nữ nhi xuất thân thương hộ, chỉ vì dung mạo nàng quá xinh đẹp nên bị Bạch Thừa Trạch nhìn trúng, đem tiến cung để lấy lòng hoàng thượng, lại không ngờ bị hoàng hậu ngáng đường, cuối cùng chỉ có thể lấy thân phận tội nô tiến vào Hạ Nô viện.

An Cẩm Tú nhẩm tính trong lòng, nếu như nàng không tính nhầm, lúc này Đào Yêu nhất định đã mang long thai trong bụng rồi. Để nàng ta đang sống sờ sờ bị hoàng hậu đánh chết, không bằng đem nữ nhân này đến bên cạnh mình, cho nàng ta một con đường sống, nàng ta sẽ cho nàng một long thai.

Lúc Tử Uyên bưng đồ ăn vào phòng, An Cẩm Tú đang ngồi trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài, "Tiểu thư, ăn cơm thôi," Tử Uyên gọi Cẩm Tú một tiếng.

An Cẩm Tú không lên tiếng, giống như không nghe thấy lời cuả Tử Uyên.

Tử Uyên đến trước cửa sổ, nhìn ra ngoài. Phòng khách ngoài cửa sổ trồng một cây hoa quế, “Là quế hoa” Tử Uyên nói với An Cẩm Tú: “Ngoài cửa Tú các trong viện chúng ta trước đây cũng trồng hoa quế.”

An Cẩm Tú đứng dậy, nói với Tử Uyên:” Không cần nói chuyện chúng ta trước đây nữa, có nói thì chúng ta cũng không thể trở về.”

Tử Uyên vâng một tiếng, cúi thấp đầu, không thể nghĩ đến chuyện ngày trước. Hậu viện của Thương Quan gia quả thực cũng có một cũng có một gốc hoa quế rất nhỏ, nghe nhị thiếu gia nói đó là do cô gia vì tiểu thư gả đến mà trồng, trước khi thành thân hắn tự tay trồng xuống. Tử Uyên dụi mắt, chạy đến trước bàn để đồ ăn, nói với An Cẩm Tú: “Đây là đồ ăn em làm, tiểu thư người nếm thử xem.”

Hương vị đồ ăn Tử Uyên nấu, An Cẩm Tú đã không thể quen thuộc hơn. Nhìn thấy trong các món còn có thịt, An Cẩm Tú hỏi: “Ni cô trong am đâu cả rồi?”

Cát tổng quản để họ ở tiền viện, không cho họ đến hậu viện nữa” Tử Uyên nói: “Hôm nay em gặp lão trụ trì ở tiền viện, bà ấy nhìn thấy em liền chạy, cứ như là trông thấy quỷ vậy.”

“Sau này em nhìn thấy bọn họ thì làm như không quen biết, đừng đi nói chuyện với bọn họ,’ An Cẩm Tú nói với Tử Uyên.

“Tại sao?”

“Chuyện của  chúng ta bọn họ không biết là tốt nhất.”

Tử Uyên nói: “Bọn họ nhất định là biết, nếu không sao trụ trì vừa nhìn thấy em là chạy?”

“Coi như là bọn họ không biết,” An Cẩm Tú để Tử Uyên ngồi xuống cùng dùng cơm vối mình, nói: “Ta không muốn hại đến đến tính mạng của bọn họ.”

Tử Uyên run rẩy cả người, lập tức hiểu lời của An Cẩm Tú.

Cơm nhai trong miệng, cảm giác như không hề có vị, nhưng An Cẩm Tú vẫn gắng nuốt xuống một bát. Đã quyết định sẽ sống tiếp rồi, nàng phải để mình có một thân thể tốt. Người không thể ra gió sau khi tiến cung nhất định không thể lâu dài, một người không thể sống lâu thì làm sao nhìn thấy hoàng hậu và An Cẩm Nhan chết? Ít nhất nàng cũng phải sống lâu hơn hai người này.

Một đêm này, Thế Tông không đến am ni cô, nhưng y sai người mang đồ bổ trong cung tới, còn tặng cho An Cẩm Tú một viên dạ minh châu có thể phát sáng trong bóng tối.

Cát Lợi nhìn thấy viên dạ minh châu của An Cẩm Tú, thái độ với An Cẩm Tú càng thêm cung kính, đây là một trong những bảo vật của hoàng hậu Bạch thị, vẫn luôn chỉ dành cho đế vương, ngay cả hoàng hậu cũng không có duyên được dùng, không ngờ lúc này lại được Thế Tông tặng đến chỗ của An Cẩm Tú. Hiện tại Cát Lợi đã chắc chắn địa vị của An Cẩm Tú trong lòng Thế Tông, nữ nhân luôn tâm tâm niệm niệm nhưng không thể có, bây giờ người đã ở trong tay, lại là người trong lòng hằng mong nhớ.

Trước mặt Cát Lợi và cung nhân, An Cẩm Tú làm ra vẻ được sủng ái mà lo sợ, chỉ là đến lúc trong phòng không có ai, nàng không thèm liếc mắt đến viên dạ minh châu đó.

An Cẩm Tú nằm trên giường nhìn sợi dây đỏ vẫn luôn buộc trên người. Nhà đã bị thiêu rụi, sợi dây đỏ nàng buộc trên người vẫn nguyên vẹn như lúc ban đầu. Nhớ tới đêm tân hôn của mình và Thượng Quan Dũng, lúc Thượng Quan Dũng tặng nàng sợi dây đỏ này, An Cẩm Tú khóc không thành tiếng.

Cái gì mà miếu nguyệt lão, dây nhân duyên, một chút cũng không hề linh nghiệm, lẽ nào nàng và Thượng Quan Dũng không có duyên phận phu thê? Thế nhưng nếu thật không có duyên phu thê, vì sau cả hai kiếp nàng đều gả cho hắn? Một đêm phu thê, chỉ có thể cho chúng ta duyên phận phu thê một đêm sao? An Cẩm Tú hỏi dây đỏ trong tay. Lệ chảy ròng ròng, dây đỏ vẫn đỏ tươi như lúc ban đầu, lại không thể cho An Cẩm Tú bất cứ đáp án nào.

Thượng Quan Dũng ngồi ngoài khách trạm của một tửu lầu, vị trí sát đường khiến hắn có thể nhìn thấy người và xe đang đi đi lại lại trên đường.

Nam tử ngồi đối diện Thượng Quan Dũng sau khi châm một ly rượu, đứng dậy nói: "Thượng Quan tướng quân, lời của chủ nhân tiểu nhân đã chuyển tới ngài, hành sự thế nào, chủ nhân nhà ta hi vọng Thượng Quan tướng quân phải cân nhắc kỹ."  Sau khi nói xong những lời đó nam tử này quay người rời đi, xuống đến dưới lầu không quên trả trước tiền rượu.

Thượng Quan Dũng đối việc người đó rời đi không có biểu tình gì, đổ một ly rượu xuống bụng, Thượng Quan Dũng lấy hai tay ôm trán.

An Cẩm Tú không chết, ở trong gia am của An thị ở thành Bắc.

Đêm qua thánh thượng ở trong gia am An thị một đêm mới về, trưa hôm nay lại quay lại đó một chuyến.

An Cẩm Tú rất có khả năng đã thượng long sàng rồi.

Người lạ đó nói với hắn rất nhiều lời, kỳ thực nội dung chủ yếu cũng chỉ có ba dòng này. Thượng Quan Dũng không phân biệt được chính mình là tâm trạng gì, Thượng long sàng, An Cẩm Tú vẫn còn sống đó? Hắn nên đi giết nữ nhân hồng hạnh vượt tường, hay nên vui mừng vì nàng vẫn còn sống đây?

Hầu bàn của tửu lầu dè dặt cẩn thận đến trước bàn của Thượng Quan Dũng, hỏi: "Khách quan, ngài có muốn gọi thêm rượu không?"

"Bao nhiêu tiền?" Thượng Quan Dũng hỏi hầu bàn.

Tên hầu bàn này vội nói: "Vừa rồi vị khách kia đã trả tiền rồi ạ?"

Thượng Quan Dũng đứng dậy, bước từng bước lớn xuống dưới  đại sảnh của tửu lầu. An Cẩm Tú không phải là một nữ nhân có thể phản bội hắn, hắn không tin! Thượng Quan Dũng ra khỏi tửu lầu, bèn hướng về phía ngoại thành mà đi.  Nếu như An Cẩm Tú ở đó, vậy hắn liền đi gặp nàng. Hắn không tin lời của người khác, hắn chỉ tin lời An Cẩm Tú chính miệng nói cho hắn. Thượng long sàng? Chuyện nực cười đến mức nào, Thượng Quan Dũng nghĩ lúc nãy hắn không nên để cho tên khốn đó đi mất, dám bôi nhọ danh tiết của thê tử hắn, hắn không nên để tên khốn đó còn sống mà rời khỏi!

Nam tử rời khỏi quán rượu trước nhưng vẫn luôn đứng đợi ngoài tửu lầu, nhìn Thượng Quan Dũng đi về phía thành Bắc mới vội vàng trở về Ngũ vương phủ ở thành Tây.

Trong bóng đêm, am ni cô im lìm không tiếng động, ánh đèn bị tường cao chót vót chặn lại trong viện, chỉ có hai chiếc đèn lồng treo trước cửa lớn chiếu sáng một tấc vuông trước cửa.

Thượng Quan Dũng không đến trước gần am ni cô, có hai thị vệ đeo đại đao đứng trước cửa, cho dù Thượng Quan Dũng không biết nhìn hàng thì cũng nhận ra được quan phục đại nội thị vệ của hai người đó đang mặc.

Thị vệ đại nội sao có thể đứng trước cửa gia am An thị? Đợi Thượng Quan Dũng đi một vòng am ni cô, Thượng Quan tướng quân mới phát hiện, am ni cô này trông thì giống như nơi phật môn thanh tịnh bình thường, kỳ thực chỉ riêng ngoài tường viện đã có bao nhiêu trạm gác ngầm.  Một cái am ni cô chỉ to bằng đó, bị thị vệ đại nội vây chặt như thùng sắt.

Thượng Quan Dũng không bất chấp mà leo tường vào, cho dù tường viện này nếu hắn thật sự muốn vào thì có thể dễ dàng trèo qua. Bây giờ Thượng Quan Dũng cũng biết tiếc mạng, trước khi thù lớn còn chưa báo, hắn phải sống, chuyện dễ phải nộp mạng hắn sẽ không bao giờ làm nữa. 

Tốn thời gian một buổi tối, Thượng Quan Dũng dò xét hết các trạm gác ngầm ngoài am, lại thức đến lúc trời gần sáng, nắm chắc thời gian đổi gác của đám thị vệ đại nội.

Sau khi trời sáng, Thượng Quan Dũng trở về khách trạm mà hắn cùng mấy người Khánh Nam ở, mấy người Khánh Nam lại không có ở đây.

Tùy tiện ăn một bữa sáng, Thượng Quan Dũng một mình ngồi trong phòng xem bản danh sách mà Tín vương đưa cho hắn.

Mặc kệ lời của người lạ hôm qua nói là thật hay giả, chủ tử của người đó nhất định đang nhìn chằm chằm hắn. Thời khắc này Thượng Quan Dũng càng phát hiện hắn không thể giữ bản danh sách này trên người, cố gắng ghi nhớ tên của những người trên danh sách, Thượng Quan Dũng nghĩ, hắn còn phải đốt bản danh sách này đi hay là giấu đi, nếu giấu đi, hắn có thể giấu danh sách này ở chỗ nào?

Mấy người Khánh Nam đi một mạch đến tận trưa mới quay về, bọn hắn tìm cả đêm cũng không thấy Thượng Quan Dũng, thậm chí còn chạy đến ngõ cũ thành Nam tìm một vòng, sợ Thượng Quan Dũng xảy ra chuyện. Sau khi bước vào phòng, thấy Thượng Quan Dũng vẫn còn nguyên vẹn ngồi ở đây, Khánh Nam tức giận nói: "Đại ca, huynh muốn các huynh đệ lo lắng chết sao? Tối qua huynh đã đi đâu thế?"

"Ta đi uống rượu giải sầu, " Thượng Quan Dũng vừa nghe thấy trong viện có tiếng bước chân thì đã đem giấu bản danh sách đi rồi.

"Vậy thì bọn ta có thể cùng đi mà," Khánh Nam nói: "Bây giờ ở kinh đô chúng ta không phân được ai là người ai là quỷ, một mình huynh rất nguy hiểm."

Thượng Quan Dũng để mấy người Khánh Nam ngồi xuống, nói: "Mấy người mà hôm đó các ngươi gặp ở nhà của ta, đã tra được chúng là người của ai chưa?"

Khánh Nam để một huynh đệ đi đóng cửa phòng lại, sau đó nói: "Không phải là người của quan phủ."

Thượng Quan Dũng nói: "Người trong giang hồ?"

Khánh Nam lắc đầu, "Hôm đó đám đó đuổi bọn ta được nửa đường thì đột nhiên chạy, có phải là người giang hồ không, chúng ta không dám khẳng định. Mẹ nó," Khánh Nam nói đến đây thì mắng:  "Mẹ kiếp, bây giờ đều là cái loại người này, mướn kẻ dữ giết người, có bản lĩnh thì tự mình động thủ đi! Đường đường chính chính làm một trận với bọn ta!"

"Tín vương là người của hoàng thất," Lúc này Thượng Quan Dũng nói: "Đám người đó có khi nào là người trong cung không?"

"Thánh thượng?" Lời của Thượng Quan Dũng vừa nói ra, lập tức có huynh đệ kêu lên?

"Ngươi kêu cái mông á!" Khánh Nam trừng mắt, "Ở trong cung đâu chỉ có mình hoàng thượng? Hạng Tích là đệ đệ của hoàng thượng, các ngươi đều quên chuyện này rồi sao?"

Mấy người trong phòng đều sửng sốt, điểm này Khánh Nam không nói bọn họ thật sự không nghĩ đến.

"Đến chỗ ngoài hoàng cung đợi một chút," Thượng Quan Dũng nhỏ giọng nói: "Xem xem có thể gặp mấy người này hay không?"

Khánh Nam nói: "Chúng ta cứ chờ như vậy?"

"Nếu như bọn họ biết Thượng Quan Dũng ta còn chưa chết, các ngươi nói xem lũ người ấy có khi nào sẽ lại  xuất hiện nữa không?" Thượng Quan Dũng nhìn mấy huynh đệ của mình nói.

Khánh Nam nhíu mày, "Lũ người này đến đại tẩu bọn họ cũng không tha, biết đại ca vẫn còn sống, vậy nhất định sẽ lại đến giết đại ca."

"Vậy không phải đại ca sẽ rất nguy hiểm sao?" có huynh đệ nói: "Chiêu dụ rắn ra khỏi hang này quá nguy hiểm, hơn nữa người đứng sau bọn chúng rất có khả năng chính là hoàng hậu nữa?"

"Ta không thể để đám người đó còn sống," Trên người Thượng Quan Dũng lộ ra sát ý, người giết cả nhà hắn, một tên cũng không thể sống sót, cho dù người đứng sau bọn chúng có là hoàng hậu đương triều.