Độc Phi

Chương 5-1: Thượng Quan Dũng Âu Sầu (1)




“An Cẩm Tú qua chỗ Tú di nương à?” Trong phòng lớn, Tần thị nghe bà tử bẩm báo xong, sắc mặt không hề có chút thay đổi. Bà ta chỉ phất tay, bảo bọn người hầu lui ra ngoài.

“Nàng ta tại sao lại qua đó?” Tam Tiểu thư An Cẩm Khúc trưng ra bộ dáng khinh bỉ, nói, “Xem ra, An Cẩm Tú nhớ tới di nương thân sinh, mà không phải nương rồi.”

“Im miệng!” Tần thị sa sầm nét mặt, “Ai dạy ngươi nói mấy lời chanh chua như vậy hả?!”

An Cẩm Khúc vội cúi đầu. Nàng ta đối với phụ thân chẳng hề có chút kính sợ, nhưng vẫn phải khuất phục trước người mẫu thân này.

Tần thị vỗ mạnh lên bàn, “Nữ nhi lớn lên phải đoan trang, khí chất hơn người, có như vậy mới lấy lòng được phu quân tương lai!”

“Con còn nhỏ mà!” An Cẩm Khúc thẹn thùng nói.

“Ngươi chỉ nhỏ hơn Cẩm Tú có vài tuổi.” Giọng nói của Tần thị vô cùng lạnh lùng, “Nếu như nàng lúc này là nữ nhân đã có chồng, ngươi nhất định sẽ phải gả vào Thượng Quan gia! Vậy mà gọi là còn nhỏ sao?”

“Vậy thì thà rằng giết con trước đi đã!” An Cẩm Khúc kêu lên, “Con nghe người ta nói, Thượng Quan Dũng tướng mạo thô kệch, ai nấy vừa thấy hắn đều bị hù chết!”

“Pằng!” Tần thị hung ác vỗ mạnh mặt bàn một cái. Tiểu nữ nhi của bà ta sao lại quá kém cỏi so với đại nữ nhi như vậy? An Cẩm Nhan bây giờ là Thái tử phi, cử chỉ đoan trang hào phóng, vui buồn không lộ trên mặt; còn tiểu nữ nhi, nghĩ gì nói nấy, chẳng giống con gái bà chút nào!

An Cẩm Khúc bị Tần thị dùng uy lực áp xuống, liền cúi đầu không dám nói thêm. Nàng ta cười ha hả không biết bao nhiêu lần vì chuyện An Cẩm Tú phải gả đi. An Cẩm Tú, tự cho rằng mình là dòng chính thì đã sao, đọc thông hiểu thạo thi thư thì đã sao? Rốt cuộc vẫn bị phụ thân xem như lễ vật đem tặng ra ngoài. An Cẩm Khúc càng nghĩ lại càng thấy có hứng.

Tần thị thấy nữ nhi mình như vậy chỉ đành lắc đầu, miệng không buồn nói thêm một lời giáo huấn. An Cẩm Tú chạy tới chỗ Tú di nương, Tần thị quả thực bất ngờ. Từ khi nàng ta sinh ra, bà đã nuôi dưỡng nàng khôn lớn, thậm chí còn luôn miệng dặn nàng ta phải chướng mắt mẫu thân thân sinh của mình, vậy mà bây giờ nàng ta lại chạy tới chỗ Tú di nương? Không phải nha đầu đó đã biết cái gì rồi chứ?

“Nương, người xem, đóa hoa này con thêu thế nào?” An Cẩm Khúc đưa cho Tần thị xem một đóa hàn mai vừa thêu.

“Cũng được.” Tần thị hờ hững nói. Chỉ có một bông hoa mà cũng xiêu xiêu vẹo vẹo, bà ta nhất thời nhớ tới An Cẩm Tú kia có thể thêu ra cả bức họa. Nhìn đồ do nữ nhi ruột thịt mình làm, Tần thị vô cùng bất mãn, lại nghĩ tới An Cẩm Tú là con gái của Tú di nương, bà ta càng thêm bực bội. Tiện tỳ kia, ngay từ nhỏ đã xuất sắc như vậy, chặn đường con gái bà như vậy!