Độc Phi

Chương 49: Máu hươu và thôi tình hương




Edit: Preiya

Sau khi An Cẩm Tú trở về nha, Thế Tông cũng không có tâm tình ở lại trong Am Ni Cô, nhưng chẳng qua vẫn còn ngồi nói chuyện trong chốc lát, kế tiếp trời mưa lớn, Thái tử liền đề nghị ở lại dùng xong cơm chay rồi lại hồi cung. Từ sau khi Thế Tông thành Hoàng Đế, cũng chưa từng dùng qua cơm chay, lập tức gật đầu một cái, thỉnh thoảng đổi một chút khẩu vị cũng tốt.

Chủ trì Am Ni Cô tự mình xuống bếp, làm một bữa cơm chay cho Thế Tông.

Chờ Cát Lợi dâng cơm chay đến trước mặt Thế Tông, nhìn cơm chay trước mặt, Thế Tông chỉ bĩu môi một cái. Cây củ cải khắc thành hoa Mẫu Đơn còn không phải là cây củ cải? Đậu hủ cải thìa, nấm xào măng, cho dù những món ăn này nhìn có đẹp hơn nữa thì cũng không gợi lên được khẩu vị của Thế Tông. Sau khi ăn mấy đũa thức ăn chay, Thế Tông liền lắc đầu nói không ăn.

Thái tử muốn khuyên Thế Tông lại dùng thêm một chút, nhìn An Cẩm Nhan nháy mắt với hắn một cái, Thái tử liền nói với Thế Tông: "Phụ hoàng, Mai Hoa Lộc ngài săn được ở trong rừng đã được lấy máu, hôm nay ngài mắc mưa, có phải là nên dùng chút máu lộc để làm ấm thân thể?"

Thế Tông lắng nghe tiếng mưa rơi bên ngoài gian phòng, gật đầu một cái, sau đó nói với An Cẩm Nhan: "Trẫm ngồi nghe tiếng mưa rơi trong Am Ni Cô, cũng không nghe ra tiếng mưa rơi ở đây có gì khác với trong cung."

An Cẩm Nhan vội vàng đứng dậy nói: "Phụ hoàng thứ tội."

Thế Tông tùy ý vung tay lên đối với An Cẩm Nhan, nói: "Con lui xuống đi."

An Cẩm Nhan không dám nhiều lời, hành lễ với Thế Tông xong, liền lui ra ngoài.

Thái tử lúc này cầm máu lộc, đổ ra hai chén nhỏ máu lộc từ trong hồ lô gỗ ngay trước mặt Thế Tông.

Thế Tông hỏi: "Nơi này là địa phương Phật gia, chúng ta uống máu lộc ở đây có được không?"

Thái tử cười nói: "Phụ hoàng là chủ nhân thiên hạ, Phật gia cũng phải thuận theo tâm nguyện của Phụ hoàng."

"Trẫm thích lời này của con," Được Thái tử nịnh hót, Thế Tông khẽ cười một tiếng, "Phật Đạo Nho Tam Gia, cho dù một nhà của hắn, quyền sống cũng ở trong lòng bàn tay của trẫm."

Thái tử uống một chén máu lộc trước, nói với Thế Tông: "Máu lộc này hơi tanh một chút."

Thế Tông chờ trong chốc lát, sau khi nhìn thấy Thái tử không có chuyện gì, mới nói: "Con chính là sống yên bình quá lâu, năm đó thời điểm trẫm tranh thiên hạ, đừng nói là máu lộc, ngay cả máu người trẫm cũng uống không ít."

Thái tử vội nói: "Nhi thần đều là hưởng phúc của Phụ hoàng."

Thế Tông uống một hơi hết máu lộc trong chén lộc, trong nháy mắt mùi máu tươi tràn ngập nơi cổ họng, Thế Tông rất là hưởng thụ nhắm hai mắt lại.

Thái tử nhìn Thế Tông uống hết máu lộc, liền nói: "Phụ hoàng nghỉ ngơi ở chỗ này một chút, nhi thần đi ra ngoài bảo bọn thị vệ chuẩn bị hồi cung."

Thế Tông ừ một tiếng.

Trước khi Thái tử lui ra, lại thay vài nén hương cho lư hương trong tĩnh thất, nhìn khói hương bay lên từ lỗ trên lư hương xong, Thái tử mới lui ra ngoài.

Cát Lợi ở một bên nói với Thế Tông: "Thánh thượng, máu lộc này tươi mới, ngài dùng một chút nữa không?"

Thế Tông nhấm nháp mùi máu tanh còn dư lại nơi cổ họng, cũng không mở mắt, chẳng qua là lại ừ một tiếng.

Cát Lợi vội vàng bảo người đưa tới một chén máu lộc, sau khi để cho một thị vệ uống thử, đưa đến bên miệng Thế Tông.

Thế Tông nhận lấy từ tay Cát Lợi, lại dùng tiếp một chén máu lộc, lần này Thế Tông có thể cảm nhận được hương vị ngọt lành của mùi máu lộc tươi. "Vẫn là do tự tay mình bắn hạ được mới tốt," Thế Tông nói với Cát Lợi.

Cát Lợi cầm một cái khăn lông nóng lau mặt cho Thế Tông, nói: "Có thể được Thánh thượng hưởng dụng, là phúc khí của con lộc này."

"Ngươi là lộc sao?" Thế Tông cười nói: "Có thể biết được tâm tư của lộc?"

Cát Lợi đánh vào miệng mình một cái, nói: "Nô tài lại phát bệnh nói bậy rồi."

"Thôi, không cần đánh," Thế Tông nói: "Ngươi cũng không là lần đầu tiên nói xằng nói bậy."

Cát Lợi nhìn hai bên một chút, sau đó mới nói với Thế Tông: "Thánh thượng, lúc nãy nô tài mới đi ra ngoài, nhìn thấy nữ nhi An thị chưa đi."

Thế Tông bỗng nhiên mở mắt, "Nữ nhi An thị?"

"Chính là Nhị tiểu thư An gia," Cát Lợi nói: "Bên ngoài mưa rất lớn, phu nhân Thái Sư sợ đường không dễ đi, cho nên bảo nàng đợi mưa tạnh rồi hãy trở về. Nô tài nhìn trời mưa lớn như vậy, sợ là một đêm cũng không dừng được."

An Cẩm Tú vẫn còn ở trong Am Ni Cô? Thế Tông nghĩ đến đây, trong người liền bắt đầu nóng lên.

"Thánh thượng, uống máu lộc, uống thêm một ly trà xanh tráng miệng đi," Cát Lợi lại đưa một ly trà hơi nóng đến bên miệng Thế Tông.

Sau khi Thế Tông uống hết ly trà, độ nóng trên người vẫn là không giảm xuống, dưới cơn nóng, Thế Tông lấy tay kéo cổ áo của mình.

Cát Lợi ở một bên kinh ngạc nói: "Thánh thượng đây là bị máu lộc xông lên hả? Làm sao mặt cũng nóng lên?"

Thế Tông vuốt vuốt cái trán căng ra của mình, nói: "Đở trẫm đi ra ngoài hóng gió một lát."

Cát Lợi vội nói: "Thánh thượng, ngài đang nóng, đi ra ngoài hóng gió sẽ bị cảm lạnh."

"Ngươi cũng muốn quản trẫm sao?!" Giọng nói Thế Tông đột nhiên nghiêm khắc.

Cát Lợi không dám nói thêm một câu nào nữa, đỡ Thế Tông đi ra bên ngoài tĩnh thất.

Đi ngang qua lư hương thì Thế Tông dừng lại hỏi: "Trong này đốt hương gì?"

Cát Lợi nói: "Bẩm Thánh thượng, là đàn hương."

Thế Tông dùng mũi ngửi mấy cái, lúc này đầu óc của y càng lúc càng mê man, lại cảm giác đây không phải là đàn hương.

Lúc này Cát Lợi dùng sức địa ngửi mùi chung quanh mình và Thế Tông, nói: "Mùi vị này đậm hơn đàn hương thường được dùng trong nội đường Phật một chút, nhưng là mùi đàn hương không sai.

Thế Tông mặc kệ mùi vị của hương này, vào lúc này khí huyết toàn thân y dâng trào lên rất lợi hại, long căn phía dưới cũng có phản ứng, "Đở trẫm đi ra ngoài!" Thế Tông nói với Cát Lợi: "Chẳng lẽ là trẫm già rồi sao? Hiện tại ngay cả hai chén máu lộc cũng không chịu nổi?"

Cát Lợi vừa đỡ Thế Tông đi ra ngoài, vừa nói: "Thánh thượng đang tráng niên, người nào thiên hạ này già đi, Thánh thượng cũng sẽ không già. Hẳn là uống hai chén máu lộc này dẫn đến nóng một chút, nếu như Thánh thượng rất khó chịu, liền tuyên thái y đến đây đi."

"Tuyên thái y?" Thế Tông đứng ở ngoài cửa tĩnh thất, gió vừa thổi qua, đầu óc liền thanh tỉnh một chút, nói với Cát Lợi: "Để cho thái y biết hiện tại trẫm không chịu nổi hai chén máu lộc?"

"Vậy?"

"Đỡ trẫm đi một chút."

Cát Lợi quay đầu lại gọi thị vệ đang cầm dù trong tay: "Ngươi mau tới đây che dù cho Thánh thượng."

"Không cần," Thế Tông đẩy tay Cát Lợi ra, tự mình đi vào trong mưa ở ngoài sân.

"Ôi chao, Thánh thượng," Cát Lợi vội vàng nhận lấy dù từ trong tay thị vệ, chạy vào trong mưa, mấy bước liền đuổi kịp Thế Tông, sau đó nói: "Ngài không thể dầm mưa như vậy được, Thánh thượng, ngài vẫn là mau chóng hồi cung đi."

Thế Tông bị mưa xối ướt toàn thân, luồng hỏa trên người lại bùng nổ, long căn phía dưới lại càng ngẩng cao đầu, liền muốn tìm nữ nhân làm một lần trước mới được. "An Cẩm Tú chưa đi?" Sau khi bị mất tự chủ, Thế Tông hỏi Cát Lợi về An Cẩm Tú, "Nàng ở đâu?"

Cát Lợi nói: "Thánh thượng, ngài thế này muốn đi tìm nữ nhi An thị?"

"Trẫm muốn tìm nàng, ai có thể quản chuyện của trẫm?" Lúc này Thế Tông tựa như có lẽ đã nhìn thấy An Cẩm Tú, hỏi Cát Lợi: "Có phải nàng đang ở trước mắt trẫm không?"

Thâys Thế Tông luống cuống, Cát Lợi thầm nói thôi tình hương mà An Cẩm Nhan dùng thật đúng là lợi hại, lại thêm hai chén máu lộc, có thể để cho Thế Tông khó nhịn dục vọng đến mức này.

"Cẩm Tú?" Lúc này Thế Tông duỗi tay về phía trước, nhỏ giọng kêu tên An Cẩm Tú một tiếng.

"Nô tài đỡ ngài đi một chút," Cát Lợi vừa dùng sức đỡ Thế Tông nói, vừa dẫn Thế Tông đi về phía gian khách phòng kia An Cẩm Tú nghỉ lại kia.

Cùng lúc đó, Tú di nương và Tử Uyên bị Tần thị phái đến phía sau núi Am Ni Cô múc nước suối, mỗi người gánh một thùng nước suối đi về phía Am Ni Cô.

Mưa rơi xuống nên con đường trong núi bùn lầy khó đi, Tử Uyên đang đi thì dưới chân liền trợt một cái, ngay cả thùng nước đang gánh cũng rơi xuống trên con đường núi.

"Tử Uyên!" Tú di nương nhanh chóng bước tới đỡ Tử Uyên.

Tú di nương lại không thể kéo Tử Uyên từ dưới đất lên, chỉ mới vừa nhúc nhích, cổ chân trái liền đau nhức, Tử Uyên a một tiếng, nói với Tú di nương: "Di nương, nô tì ngã bị thương ở chân rồi."

Tú di nương không có biện pháp gánh hai thùng suối nước, lại thêm Tử Uyên bị thương ở chân không thể lại xuống núi, chỉ đành phải tìm một núi đá cho Tử Uyên, để cho Tử Uyên ngồi trên mảnh đất ở dưới núi đá nhô ra đó tránh mưa, Tú di nương đi một mình tới Am Ni Cô tìm người tới giúp đỡ.

Tử Uyên ở lại cùng với hai thùng nước suối. Trong núi rừng vào ban đêm, thỉnh thoảng liền truyền đến tiếng hú của động vật, điều này làm cho Tử Uyên ôm cánh tay phát run ở dưới núi đá, chỉ cầu cho Tú di nương có thể nhanh chóng tìm người tới cứu mình.

Tú di nương chạy lảo đảo trên đường hướng về phía chân núi Am Ni Cô, đợi đến lúc bà sắp chạy đến Am Ni Cô, đã nhìn thấy ánh đèn trong đường núi bên trái cách bà không xa. Trong lòng Tú di nương vui mừng, nơi này là địa giới Am Ni Cô An thị, sẽ không có những người khác tiến vào, đây nhất định là người An phủ thấy nhìn bà và Tử Uyên đi cả buổi cũng chưa trở lại nên đốt đèn lồng lên núi tìm bà và Tử Uyên.

"Nương nương!" Ngay lúc Tú di nương muốn kêu cứu về phía nơi phát ra ánh đèn, nàng nghe được nơi đó truyền đến tiếng Tần thị kêu An Cẩm Nhan, nghe giọng nói này rất quái lạ, giống như là Tần thị đang cầu xin An Cẩm Nhan cái gì đó. Tú di nương nhìn thấy mấy người ở chỗ đèn lồng đang đi về phía mình, giống như ma xui quỷ khiến, Tú di nương trốn vào trong bụi rậm bên cạnh.

An Cẩm Nhan bước nhanh đi tới từ trên đường núi, nàng ta bị Tần thị kéo tới đây, còn tưởng rằng người mẫu thân này muốn nói với nàng ta cái gì, thì ra là có chút hối hận. An Cẩm Nhan khuyên Tần thị một lát, nhìn dáng vẻ Tần thị vẫn là như gặp phải đại họa, An Cẩm Nhan không chịu được càm ràm, liền xoay người rời đi.

"Cẩm Nhan à!" Tần thị cũng chẳng để ý tới phải che dù, đuổi theo sau An Cẩm Nhan nói: "Chúng ta làm như vậy được không? Nương đây càng nghĩ càng sợ. Ngộ nhỡ sau khi Thánh thượng thanh tĩnh, muốn trách tội chúng ta thì làm sao bây giờ? Nếu như An Cẩm Tú còn chưa xuất giá thì còn tốt, nhưng dù sao hiện tại nó cũng là thê tử của thần tử!"

An Cẩm Nhan liếc nhìn mấy cung nhân đi theo nàng ta và Tần thị ở phía xa, trong lòng nghĩ sau khi trở về thì không thể giữ lại mấy người này nữa, đáng tiếc là nàng ta nuôi những người này mấy năm qua.

"Cẩm Nhan, chúng ta vẫn là thu tay lại đi," Tần thị bị mưa xối ướt sũng, so sánh với An Cẩm Nhan che dù chỉ ướt mép váy lại quá mức rõ ràng.

"Thu tay lại?" An Cẩm Nhan nhìn Tần thị đang cầu xin nàng ta, thấp giọng nói: "Đã dâng máu lộc lên, đốt hương lên, An Cẩm Tú cũng nằm ở trên giường, làm sao người muốn con thu tay lại đây?"

Tần thị nhịn không được khóc lên, "Nương chính là sợ."

Lúc này An Cẩm Nhan không còn mang theo ôn nhu khi nói chuyện trong thường ngày, lạnh giọng nói với Tần thị: "Con chỉ là một nữ nhân Đông cung, con cũng không giúp được Thái tử việc quốc gia đại sự, thậm chí con không thể nói một câu bất bình cho Thái tử khi Thái tử bị các Hoàng tử hãm hại. Con biết Thánh thượng coi trọng An Cẩm Tú, vậy con sẽ dâng An Cẩm Tú lên lấy lòng Thánh thượng, một nữ nhân mà thôi, sau khi Thánh thượng dùng qua, nhiều nhất chính là sau khi dùng máu lộc liền mất đi lý trí, chỉ cần sau đó giết An Cẩm Tú, không phải Thánh thượng vẫn là minh quân sao?"

Tần thị ở trong mưa run lẩy bẩy nói: "Làm như vậy, Thánh thượng có thể cho Thái tử cái gì tốt không?"

"Thánh thượng sẽ không cho rằng chúng ta biết chuyện y dùng An Cẩm Tú, bất quá Thánh thượng sẽ nhớ, người để cho y đạt được ước muốn đoạt lấy An Cẩm Tú là Thái tử, như vậy là đủ rồi."

"Nương vẫn không hiểu."

"Nương, người cho rằng con làm ra chuyện này là vì cầu xin cái gì?" An Cẩm Nhan hỏi Tần thị.

Tần thị nói: "Cầu xin địa vị của Thái tử vững chắc hơn?"