Độc Phi

Chương 47: Cưỡng ép ở lại




Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết

Sau khi nghe lời Tần thị nói, An Cẩm Tú chẳng những không cảm kích như bà ta đã nghĩ mà còn đáp lại rằng: “Mẫu thân, bây giờ không còn sớm nữa, nữ nhi còn có việc ở nhà, xin cáo từ trước.” Đi chung một đoạn đường với Tần thị, An Cẩm Tú chợt hiểu ra một chuyện, vì sao nàng phải gặp Thế Tông? Lấy lòng Thế Tông hoàng đế để giành lấy tiền đồ cho Thượng Quan Dũng ư? Chàng hoàn toàn không cần nàng làm như vậy, tướng công nàng không cần phải dựa vào một nữ nhân để thăng quan tiến chức. 

Tần thị nghe thấy An Cẩm Tú muốn đi, lập tức phát hoảng, nói: “Thánh thượng đã trông thấy con, con còn muốn đi sao? Có muốn đi cũng phải thỉnh an thánh thượng trước đã, sao bây giờ con lại không hiểu chuyện như thế?” 

An Cẩm Tú thấy quái lạ, hỏi: “Thánh thượng có thể nhớ ra con ở chỗ này ư?” 

Tần thị nói: "Lỡ thánh thượng nhớ được thì sao? Con mau đi theo ta, thỉnh an thánh thượng xong rồi đi cũng không muộn.” 

Lúc này, An Cẩm Tú nhìn khắp xung quanh, ban nãy Tử Uyên còn đi sau lưng nàng nhưng bây giờ lại biến mất: “Tử Uyển đâu?” Nàng hỏi Tần thị. 

Tần thị nói: "Ta bảo nó đi gặp Tú di nương, Tú di nương lo lắng cho con, có chuyện muốn hỏi nên tìm Tử Uyên.”

An Cẩm Tú cảm thấy hơi có gì đó không đúng, Tú di nương tìm Tử Uyên, có cái gì để hỏi nhỉ? 

"Hai vị phu nhân," Một cung nhân hầu hạ bên cạnh An Cẩm Nhan thấy hai người bước ra khỏi Phật đường, đứng trước mặt Tần thị và An Cẩm Tú rồi nói: “Thái tử phi nương nương mời hai vị đến tĩnh thất (gian phòng yên tĩnh), thánh thượng muốn gặp mặt hai vị.” 

"Đi thôi," Tần thị lôi kéo An Cẩm Tú: "Một lát nữa, cái gì nên nói ra miệng, không cần nương dạy con đấy chứ?” 

Trong lòng An Cẩm Tú không muốn, nhưng bây giờ nàng muốn chạy cũng chẳng xong, đành phải gật đầu một cái với Tần thị. 

Thế Tông ngồi ở tĩnh thất lớn nhất am ni cô, nghe An Cẩm Nhan giới thiệu am ni cô này với mình, sắc mặt y vô cùng bình thản, mãi đến khi nhìn thấy An Cẩm Tú đi sau lưng Tần thị bước vào, khuôn mặt y mới có chút ý cười. Đợi Tần thị và An Cẩm Tú hành lễ rồi, Thế Tông mới nói: “Bình thân cả đi.” Giọng nói của y cũng bất giác trở nên ôn hòa.

An Cẩm Tú ở phía sau, đỡ Tần thị đứng dậy, cúi đầu thật thấp, trong lòng âm thầm tính toán làm sao để thỉnh an Thế Tông cho nhanh và y cho phép nàng về nhà sớm một chút.

Bây giờ, nữ tử mà mình quan tâm đã ở ngay trước mặt, cuối cùng Thế Tông cũng có cơ hội ngắm nhìn An Cẩm Tú thật kỹ. Y phục mùa xuân màu xanh nhạt, mái tóc được búi theo kiểu bình thường của phụ nhân, bên trên cài một đóa hoa bằng lụa màu trắng nhạt. Khắp người của tiểu nữ tử này, từ trên xuống dưới không có một món đồ trang sức nào, hết sức mộc mạc. Thế Tông thầm thở dài một hơi, cảm thấy dáng vẻ này của An Cẩm Tú chính là sống ở nhà không được tốt cho lắm. 

Tần thị bắt đầu nịnh bợ Thế Tông, trong lòng có quỷ nên lúc nói chuyện, giọng của bà ta run rẩy, mở lời nhưng không biết nối tiếp thế nào. 

Thế Tông vốn chẳng thèm để ý lời nói của bà ta, y chỉ ngắm nhìn An Cẩm Tú. Hôm nay, trên mặt nàng thoa lớp phấn nhàn nhạt, sắc đỏ phơn phớt vừa rồi ở trước đại môn đã sớm biến mất, nhưng sự tức giận vẫn khiến khuôn mặt nàng nổi bật, trên nền trắng ửng nét hồng, xứng với dáng người trời sinh thướt tha, quả nhiên nàng không làm y thất vọng. 

Thật ra bây giờ, cho dù là người vô tâm cũng không hẳn trông thấy Thế Tông đang nhìn An Cẩm Tú, y chỉ nhìn về phía trước, mà trước mặt y là hai người Tần thị và An Cẩm Tú, phía sau hai người còn có đầy tớ, đằng sau nữa là cửa ngoài đình viện. 

An Cẩm Nhan ở bên cạnh, liếc nhìn An Cẩm Tú, trong lòng nổi lửa. Dòng giống nô tài mà lớn lên lại có dáng vẻ họa thủy như vậy, An Cẩm Nhan không dám nghĩ tới, nếu như Thái tử cũng bị kẻ họa thủy này mê hoặc, nàng ta biết phải làm sao bây giờ. Thầm giận một hồi, An Cẩm Nhan lại nghĩ tới việc mình sắp xếp cho An Cẩm Tú, cơn giận cũng tiêu tan theo, nàng ta cần gì phải tức giận với An Cẩm Tú chứ? Chỉ là một con cờ thôi, dùng xong thì vứt bỏ sạch sẽ, hoàn toàn không cần thiết phải để ý. 

"Ngươi là thứ nữ của An Thư Giới?” (Thư Giới là tên tự của An Tầm Dương) Thế Tông thấy Tần thị không mở miệng nói nữa, y đã biết rõ về An Cẩm Tú những vẫn cố hỏi. 

An Cẩm Tú vội đáp: “Chính là thần phụ ạ.” 

Thế Tông cười nói: "Hôn sự của ngươi, tính ra vẫn là trẫm ban thưởng.” 

An Cẩm Tú vội nhún người “vạn phúc” với Thế Tông, trong lời nói mang theo tiếng cười: “Thần phụ tạ ơn thánh thượng ban hôn, thành toàn nhân duyên của thần phụ và tướng công.” 

"Ừ," Thế Tông nói: "Hiện giờ Thượng Quan Vệ Triều đang ở Phượng Châu, lúc này đây hẳn là chiến sự ở đó đã kết thúc, hắn sẽ nhanh chóng trở về thôi.” 

Tin này đủ để An Cẩm Tú vừa mừng vừa sợ, hóa ra Thượng Quan Dũng đã từ biên ải trở về, không bao lâu nữa nàng có thể gặp lại chàng rồi. 

Thế Tông thấy sắc mặt nàng lộ vẻ vui mừng, ngược lại y càng mất hứng. Hy vọng An Cẩm Tú có thể sống tốt, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ và tình cảm tốt đẹp của nàng dành cho Thượng Quan Dũng, y lại cảm thấy khó chịu, sự mâu thuẫn về tâm tư này khiến y đột ngột hỏi nàng: “Sau khi Thượng Quan Vệ Triều đến biên ải, tháng ngày của ngươi có tốt không?”

An Cẩm Tú không nghĩ nhiều, đáp lại: “Thần phụ tạ ơn thánh thượng rủ lòng hỏi han, thần phụ sống rất tốt.” 

Thế Tông còn định hỏi gì đó, nhưng lại không biết mình nên hỏi tiểu nữ tử này về chuyện gì nữa. Nàng không phải thần tử của y, hỏi việc công không được, y lại không thể hỏi nàng có hầu hạ tốt cho Thượng Quan Dũng hay không, vậy lại càng không được nhỉ? Lại quan sát nàng thêm một hồi, Thế Tông nói: “Ngươi hãy cố gắng sống cho tốt, lui về đi.” 

An Cẩm Tú vội lui ra khỏi tĩnh thất. Nói mấy câu tốn thì giờ với Thế Tông xong, sắc trời cũng đã tối mịt. Nghĩ đến ba người ở nhà, nàng hơi sốt ruột, muốn về nhưng lại không thấy Tử Uyên đâu, nàng đành hỏi lại ma ma đi theo sau: “Nha đầu Tử Uyên đi theo ta đâu rồi?” 

Ma ma nói: “Hẳn là Tử Uyên còn đang ở chỗ di nương, nhị cô nãi nãi đợi ở đây một lát, nô tỳ qua đó hối thúc nàng.” 

An Cẩm Tú có lòng muốn tới nói lời tạm biệt Tú di nương, nhưng nghĩ đến việc mình chưa nói với Tần thị câu nào đã đi gặp di nương, nếu bị Tần thị biết được, Tú di nương sẽ đắc tội bà ta, nàng đành bỏ đi ý định mới nảy ra này, để cho ma ma đi tìm Tử Uyên, còn nàng thì chờ ở cửa trong thiên viện. 

An Cẩm Tú chờ trong thời gian khoảng một nén hương, không thấy ma ma và Tử Uyên đâu, ngược lại mưa nhỏ hóa mưa vừa. Định bụng bảo hạ nhân đi xem giúp, nhưng An Cẩm Tú nhìn quanh cả buổi lại thấy chỉ có một mình nàng đứng ở thiên viện, đúng là cả buổi cũng không thấy hạ nhân nào đi ngang qua. Trời ngày càng tối, nàng thật sự không đợi được nữa, đành phải đi tới gian phòng tiếp khách mà ban nãy nàng và Tú di nương trò chuyện. 

An Cẩm Tú chưa từng đến am ni cô của An thị lần nào, không ngờ buổi tối ở đây lại keo kiệt ánh đèn như vậy, chẳng những mỗi một gian phòng đều không nhìn rõ ánh sáng, ngay cả cung nhân đi trên đường cũng chỉ thắp nến mỏng manh cháy được một chút. Trời đổ mưa, vốn đã không có ánh trăng chiếu sáng, ánh nến mỏng manh lóe lên trong bóng đêm, soi rõ tướng của vị tôn Phật được thờ phụng, người người đều bảo tướng ngài trang nghiêm, hơn nữa đây là nơi phật pháp vô biên, nhưng bây giờ lại có vẻ quỷ khí âm u.  

An Cẩm Tú là người đã chết một lần, đi lại dưới bầu không khí ở am ni cô này, nàng cũng cảm thấy hơi bất an, cảm giác giống như sắp có chuyện gì đó không tốt xảy ra. Thế Tông, Thái tử, Thái tử phi, chủ mẫu An thị đều ở trong này, tại sao nàng lại không thấy một bóng người nào ở sân sau của am ni cô vậy? 

Một con quạ đêm bay ngang qua đỉnh đầu nàng, tiếng quạ kêu khàn khàn quỷ dị, kêu vang vang ở sân sau không có bóng người nào của am ni cô, khiến cho người ta nghe thấy mà sởn tóc gáy.  

Lúc này, An Cẩm Tú đã đi tới gian phòng đón khách, nàng đột nhiên ngừng bước, có gì đó không đúng, giống như Tần thị cố gắng muốn giữ nàng ở lại. Mặc kệ Tần thị xuất phát từ mục đích gì, đích mẫu như bà ta chắc chắn không có lòng muốn tốt cho nàng đâu. 

"Tử Uyên?" An Cẩm Tú nhìn về phía gian phòng đón khách, gọi lớn hai tiếng. 

Nơi đó có ánh nến mỏng manh, nhưng không có ai lên tiếng trả lời. 

An Cẩm Tú vội xoay người đi ra ngoài, biết mình không thể ở lại chỗ này.

"An Cẩm Tú?"

Đột nhiên có tiếng người ở đằng sau truyền đến, nàng theo bản năng quay đầu nhìn đầu, chưa kịp nhìn thấy người tới là ai, cổ đã bị người ta dùng lực mạnh đánh vào. Trước mặt nàng bỗng chốc tối sầm, không thể giãy dụa, ngã vào trong lòng người đó. 

Lúc này có vài người đốt đèn lồng, đi ra khỏi gian phòng đón khách trong viện, kẻ cầm đầu chính là Tô ma ma hầu hạ bên cạnh An Cẩm Nhan. 

"Mau đưa người đi,” Tô ma ma bước lên phía trước, nhìn thoáng qua An Cẩm Tú đã bị đánh ngất, nằm trong lòng thị vệ, bà ta lệnh cho vài cung nhân ở phía sau: “Cẩn thận một chút, không được làm nàng ta bị tổn hại.” 

Hai cung nhân bước lên, đón lấy An Cẩm Tú đang nằm trong lòng thị vệ. 

"Nhanh một chút," Tô ma ma đi trước dẫn đường, bước về phía gian phòng đón khách mà ban đầu An Cẩm Tú và Tú di nương trò chuyện.

Sau khi đánh ngất An Cẩm Tú, hoàn thành nhiệm vụ, tên thị vệ xoay người, ẩn mình vào trong bóng tối. 

Gian phòng đón khách nho nhỏ đã được quét dọn sắp xếp lại một lần, treo đèn cung đình được phủ lớp vải sa màu hồng, giường cũng được đổi loại giường lớn hơn, vẫn là loại đệm mềm, phía trên treo màn chọn màu đỏ thẫm, lớp trải giường được thêu hình “uyên ương nô đùa trong nước” của người mới thành thân. Cả một gian phòng đón khách trong am ni cô đã bị sắp xếp thành gian phòng tân hôn như thế. 

Tô ma ma sai người đặt An Cẩm Tú lên chiếc giường mới tinh, bà ta nhìn nàng, dung nhan được trang điểm hoàn hảo, sau đó kề sát người nàng để ngửi mùi hương, cũng không thấy có mùi là lạ nào. Bà ta ra lệnh cho đám ở cung nhân ở đằng sau: “Các ngươi ra ngoài chờ ta.”

Đám cung nhân lập tức lui ra ngoài. 

Tô ma ma sờ da mặt An Cẩm Tú, lẩm bẩm: "Làn da quả là trơn bóng, dáng vẻ cực kỳ câu hồn người khác, khó trách Thái tử phi nương nương muốn tính kế người.” 

Lúc này, An Cẩm Tú bị đánh ngất đi, miệng lại phát ra tiếng hừ nhẹ, trông có vẻ như sắp tỉnh dậy. 

Tô ma ma với động tác cực kỳ nhanh nhẹn, lấy một bình sứ nhỏ trong ống tay áo ra, tự tay mở miệng An Cẩm Thú, rót nước thuốc trong suốt từ bình vào miệng nàng. Sợ nàng nhổ ra, bà ta còn dùng tay bịt miệng nàng một hồi, buộc nàng phải nuốt hết nước thuốc trong miệng xuống.

An Cẩm Tú bị chuốc thuốc nước, thân thể run rẩy mấy cái rồi lại lâm vào hôn mê. 

"Thuốc này có thể giúp người ngủ một giấc thật ngon,” Tô ma ma thấy An Cẩm Tú hoàn toàn không còn động đậy mới nói: “Như vậy người mới không phải chịu đau quá nhiều, coi như nô tỳ giúp người làm chút chuyện tốt,” Tô ma ma vừa nói vừa cởi nút áo, tháo đai lưng của An Cẩm Tú, sau đó kéo chăn trên giường lên, che nàng lại, buông màn xuống, kế đó mới rời khỏi gian phòng đón khách. 

"Đi nói với nương nương," Tô ma ma ra khỏi phòng, nói với cung nhân ở bên ngoài rằng: “Mọi chuyện đều được làm ổn thỏa.” 

Một cung nhân vội xoay người, chạy từ từ đến tĩnh thất ở viện phía trước để báo tin. 

"Lui xuống hết đi, có ta canh giữ ở đây,” Tô ma ma thấy cung nhân kia đi xa rồi mới nói với những cung nhân còn lại. 

Vài cung nhân vội bước ra ngoài viện, bọn họ còn chưa đi được mấy bước đã nghe thấy tiếng Tô ma ma cất lên ở đằng sau, nghiêm khắc nhắc nhở họ: "Các ngươi đều do một tay ta dạy dỗ, kể từ ngày các ngươi tiến cung, ta từng nói với các ngươi rằng ở trong cung, chủ tử không cần các ngươi nói chuyện, các ngươi vốn là trời sinh câm điếc."