Độc Phi

Chương 1: Cái chết của độc phụ




Năm Thuận Triều, cuối tháng Bảy, ngoại đô Bắc thành.

Cơn mưa cuối cùng cũng ngớt. Khắp ruộng đồng nước lụt mênh mông, đường đi lầy lội đầy đất đầy sình. Trong đình nghỉ mát, năm sáu người nhàn rỗi ngồi vây quanh, chỉ chỉ trỏ trỏ một nữ nhân nằm gần đó, nàng ta chỉ mặc áo, bên dưới không một mảnh vải che chắn.

Một tên lưu manh mò tay xuống hạ thân, rồi sờ nữ nhân kia. Người nàng ta ướt đẫm, đầy bùn đất, không thể chống cự. Tên lưu manh vì vậy mà vào thẳng một đường. Nàng ta ư ư hai tiếng, làm ra vẻ giãy giụa, nhưng ngay lập tức bị hắn tát cho một cái, liền không dám nhúc nhích nữa.

Tình mê ý loạn, một trận mây mưa.

Bọn lưu manh tùy ý dâm loạn, mãi cho đến khi hoàng hôn buông xuống. Chúng thỏa mãn, hẹn ngày khác lại chơi tiếp, rồi giải tán. Nữ nhân nằm lại đó, thân thể nàng giờ như cái bánh nổi mốc nổi meo. Hồi lâu, nàng gượng dậy, sờ soạng khắp người, phát hiện hạ thân đau nhói, máu đỏ ướt đẫm.

...

Trời tối, từ đầu thôn, một thiếu niên công tử cưỡi ngựa đến thôn sau, sau đó cùng thôn trưởng đến phía bên ngoài lương đình này.

Cỏ hoang mọc dại, rậm rạp che kín cả đường đi, cũng vì vậy mà vô tình giấu đi hơn nửa người nữ nhân kia. Nàng ta nằm yên một chỗ không nhúc nhích.

Thiếu niên công tử thấy vậy, mấy lần định vén cỏ vào xem, nhưng cuối cùng lại thôi.

Lão thôn trưởng thở dài, rồi đi về thôn trước.

“Không lâu nữa, Nguyệt nhi sẽ xuất giá, trở thành Phúc vương phi. Ta đưa nàng đến thượng kinh để thành hôn, phụ thân nhân đó bảo ta đến thăm ngươi một chút.” Thôn trưởng đi rồi, thiếu niên công tử mới mở miệng nói với nữ nhân trong bụi cỏ. “Phụ thân nói, dù sao ngươi cũng là mẫu thân của Nguyệt nhi, nàng lập gia đình cũng nên cho ngươi biết.”

Nữ nhân trong bụi cỏ im hơi lặng tiếng.

“An Cẩm Tú!” Thiếu niên công tử phẫn hận, bất thình lình đứng dậy, giọng nói hung dữ, “Tại sao nữ nhân như ngươi lại sinh ra huynh muội chúng ta?! Tại sao đến tận hôm nay ngươi còn không chết đi hả?!”

Thiếu niên công tử xoay người một cái rồi rảo bước đi, không quay đầu lại nhìn thêm lần nào nữa. Nếu có thể, hắn thầm mong lẽ ra đừng bao giờ hắn đặt chân đến chỗ này.

Lại một cơn mưa nặng hạt rơi tầm tã. An Cẩm Tú bò ra từ trong bụi cỏ, mái tóc dài lượt thượt, ướt đẫm che khuất đi cả khuôn mặt. Nàng nghẹn giọng, nức nở khóc. Nàng điên rồi.

Vì sao nàng không chết đi cho xong?

Dưới thân nàng, máu thấm đầy đất. Thế gian, ai sẽ để ý đến một bà điên đã chết?

An Cẩm Tú cứ như vậy mà chết đi...

Rất lâu sau, nàng mới phát hiện. Nàng chết trong bụi cỏ, thi thể bị giòi bọ gặm nát, chỉ còn lại xương khô. Vài đứa nhỏ chạy tung tăng vô tình phát hiện được.

Đám con nít sợ hãi hét lớn. Trong chốc lát, mọi người tới xem, thấy xương khô trong cỏ, mới tin lời của bọn nhỏ. Họ kinh ngạc vô cùng. Liền sau đó, một nông phụ phun bãi nước bọt vào bộ hài cốt, “Cuối cùng con độc phụ này cũng chết!”

Đợi cho đến khi thôn trưởng tới, hài cốt của An Cẩm Tú đã được đưa đi, vùi trong đống cỏ khô, trông qua thê lương xiết bao.

“Mau dừng tay!” Thôn trưởng quát lớn, ngăn đám nông dân muốn hỏa thiêu hài cốt của nàng.

“Bá gia gia, loại người này mà đáng được an táng sao?”

Lão thôn trưởng thở dài một cái, “Người cũng đã chết rồi, chôn đi.”

Mọi người rối rít hô lớn, “Loại độc phụ này không đáng được chôn cất!”

Thôn trưởng bị tiếng hô đồng thanh của bao người trấn áp, nhìn qua hài cốt trong cỏ khô, nghĩ tới An Cẩm Tú này, vẻ mặt lão trở nên khinh bỉ vô cùng.

An Cẩm Tú, thứ nữ của Thái sư đương triều, năm mười sáu tuổi, được gả cho Thượng Quan tướng quân. Nàng ta ôm ấp vọng tưởng trong lòng, ra sức nịnh bợ Ngũ hoàng tử năm đó, cũng là đương kim Thánh thượng Bạch Thừa Trạch bây giờ. Người ta không rõ An Cẩm Tú có bao nhiêu tình nhân, cũng không biết việc hoàng tử tranh đoạt, huynh đệ tương tàn, gió tanh mây máu, nàng ta có bao nhiêu phần tham dự, hại bao nhiêu kẻ, đôi tay thấm đẫm máu của bao nhiêu người. Dâm phụ, hồng hạnh xuất tường, trượng phu ruồng bỏ, nữ nhi không thừa nhận. Nàng ta lập mưu, thấy người sang bắt quàng làm họ, là độc phụ nhiễu loạn triều cương, làm An Tầm Dương mất mặt. Những điều này, đều là tội danh của An Cẩm Tú mà sau khi Minh tông Bạch Thừa Trạch đăng cơ đã chỉ ra một loạt. Từ khi Thuận Triều khai quốc đến nay, chưa có nữ nhân nào để lại tiếng xấu muôn đời như An Cẩm Tú!

“Nàng ta ở chỗ chúng ta ăn xin ba năm, cũng điên dại ba năm.” Thôn trưởng đợi cho mọi người mắng xong, mới kiềm đi sự chán ghét trong lòng, ôn tồn nói với họ, “Như vậy có phải là đã bị trừng phạt rồi không?”

Mọi người nhất thời im lặng. An Cẩm Tú ở lại đây phải đi ăn xin, áo quần không đủ che thân. Thường ngày, bọn họ đánh chửi con độc phụ này, thấy ả điên lên thì hú hét cho mấy hồi. Thậm chí, mấy tên lưu manh ra sức dâm loạn làm bậy thân thể của ả. Nữ nhân này, kỳ thực cũng đáng thương.

“Các người đang thương hại cho nàng ta sao?” Có người la lên, “Người xưa có câu, đáng thương tất đáng hận! Nữ nhân này năm xưa hãm hại biết bao trung lương*, nên bị thiên lôi đánh chết!”

*trung lương: người một lòng vì giang sơn

Liền sau đó, một cây đuốc được ném vào giữa bộ hài cốt.

Độc phụ An thị chết. Tin này lan đi rất nhanh, khắp phố phường ngõ hẻm.

Sâu trong hoàng cung, hoàng đế hơi thất thần. Trong nháy mắt, một giọt mực rơi xuống, loang ra cả chiếu chỉ lập hậu.

Trong Thượng quan phủ, Vệ quốc Đại tướng quân ngây người ngồi trong đình viện. Hương quế ngọt ngào thoảng trong gió, tựa như gọi về những năm tháng ngày xưa, đó là khi An Cẩm Tú được gả cho hắn.

Từ dưới hoàng tuyền nhìn lên nhân gian, An Cẩm Tú lẳng lặng, tận mắt trông thấy hài cốt của mình tan thành cát bụi. Nàng nhìn vầng thái dương tỏa sáng từng tia nắng vàng, chiếu vào gian phòng giữa có khung cửa sổ trổ hoa văn tinh xảo đẹp đẽ. Hình ảnh thấp thoáng mơ hồ, vụt sáng, soi rõ cuộc đời từng trải của nàng.

Nàng yêu Ngũ hoàng tử Bạch Thừa Trạch, nhưng vận mệnh trêu ngươi, nàng lại gả cho Thượng Quan Dũng, một kẻ dốt đặc cán mai. Tất cả tội nghiệt cũng từ đó mà bắt đầu. An Cẩm Tú không cam lòng. Nàng là thứ nữ, ghen tỵ nhìn tỷ tỷ gả choThái tử, mà bản thân mình chỉ được làm dâu trong tướng phủ, trong khi nàng cũng là con gái của chính thê. Vả lại, trượng phu tướng mạo xấu xí, ngay cả một chữ cũng không biết đọc biết viết. Gả cho hắn, chỉ vì hắn đã từng cứu phụ thân của nàng.

“Ân cứu mạng của ân công, ta không có gì để báo đáp. Được biết ân công cầu thê* không dễ, nên ta nguyện gả nữ nhi để trả ơn này.”

*Cầu thê: Tìm vợ

Chỉ một câu nói của Thái sư đương triều, vận mệnh của An Cẩm Tú được quyết định. Lúc ấy nàng đã nghĩ mọi thứ thật mắc cười, nhưng giờ nghĩ lại thấy đáng buồn thay.

Ngũ hoàng tử Bạch Thừa Trạch, dung mạo anh tuấn, văn võ song toàn thì thế nào chứ? Bao nhiêu lời ngon ngọt của hắn, có câu nào là thật lòng? Nàng yêu hắn, bày mưu tính kế thay hắn, giúp hắn hãm hại biết bao trung thần, thay hắn trộm binh phù trong tay trượng phu, đánh một trận gió tanh mưa máu, quét sạch đô thành, đưa hắn trở thành chủ nhân của cả thiên hạ thì sao chứ? Hậu cung đế vương, ba nghìn giai lệ, nơi đó liệu có vị trí nào dành cho nàng? Bạch Thừa Trạch trở thành hoàng đế, quân lâm thiên hạ, trong khi An Cẩm Tú, cả đời mang tiếng độc phụ tàn ác, làm loạn triều cương.

Trượng phu Thượng Quan Dũng không thông thi thư, không hiểu phong tình thì sao? Hôm nay nghĩ lại, kỳ thực, chỉ có nam nhân này đối với nàng một lòng một dạ. Còn có một đôi nam nữ thân sinh, mà thôi, An Cẩm Tú lắc đầu một cái, thà rằng bọn họ quên nàng đi thì sẽ tốt hơn. Cả cuộc đời nàng là một con đường sai lầm, không thể mở miệng trách cứ ai.

An Cẩm Tú nhìn lại nhân gian một lần cuối rồi xoay người rời đi. Hoàng tuyền Địa phủ u ám tĩnh mịch, với tội trạng của mình, nàng tự hỏi không biết phải trầm luân bao nhiêu năm tháng. Bất chợt, mấy tờ giấy tiền vàng bạc xuất hiện ngay dưới chân nàng. An Cẩm Tú xoay người lại, nhìn thấy Thượng Quan Dũng ở nhân gian.

Thượng Quan Dũng đang ngồi đó đốt vàng mã. An Cẩm Tú, nữ nhân này, lúc nàng sống không để hắn yên, chết đi rồi hắn cũng không thấy yên được. Hắn vĩnh viễn không thể quên ngày nàng được gả tới Tướng phủ, khi hắn nhấc lên tấm khăn đỏ che mặt của nàng, lộ ra dung nhan tuyệt đẹp vô vàn, cũng như vẻ mặt nàng lạnh như băng, không kiên nhẫn mà nhìn hắn. Ngoài ra, còn có khuôn mặt điên cuồng của nàng khi bị tân đế ruồng bỏ.

“Nếu như hai chúng ta không kết thành phu thê, nếu như lúc ban đầu nàng gả cho Thánh thượng, có lẽ nàng sẽ không rơi vào kết cục ngày hôm nay.” Thượng Quan Dũng nhìn đống lửa cháy bùng, buồn bã. “Lúc nhỏ, nhà ta rất nghèo, không có tiền mua sách để đọc, làm sao ta có thể trở thành người nàng thích chứ? Cẩm Tú à, nếu có kiếp sau, nàng hãy sống cho thật tốt, đừng bao giờ tin lầm người, cũng không cần gặp lại trượng phu như ta, không hợp ý của nàng.”

Những tờ giấy tan trong lửa thành tro bụi, theo gió bay khắp cả bầu trời.

Cuối cùng, Thượng Quan Dũng cầm một cái dây đỏ vứt vào đống lửa đang cháy, cắt đứt tình yêu của hắn và An Cẩm Tú. Nữ nhân này xinh đẹp như hoa, nhưng lại mang tâm địa rắn rết tàn độc.

Nhìn thấy tất cả, An Cẩm Tú ôm mặt khóc.

“Vì sao ngươi lại khóc?” Tiếng của một nữ nhân, nhàn nhạt vang lên bên tai nàng.

“Lúc còn sống, ta đã làm sai rất nhiều chuyện.” An Cẩm Tú khóc ròng.

“Bây giờ ngươi hối hận sao?”

“Ta sai lầm quá mức, mới hiểu được người tốt.” Nước mắt nàng thấm đẫm tà áo. “Ngươi nói xem, ta vì cái gì mà lại vụng về như vậy? Ta vì sao không nhìn thấu được lòng người?”

“Aiz...” Nữ nhân kia thở dài một cái.

An Cẩm Tú bước về phía trước, lẩm bẩm trong miệng, “Ta vĩnh viễn cũng không thể quay trở về...”

“Ngươi qua cầu Nại Hà đi.” Nữ nhân kia lại mở lời. “Nhớ kỹ, đừng uống canh Mạnh Bà.”

Phía đầu cầu Nại Hà, Mạnh Bà tóc bạc trắng nhìn An Cẩm Tú, rồi cất tiếng thở dài, “Ngươi không muốn quên chuyện trước kia sao?”

An Cẩm Tú gật đầu.

Mạnh Bà chỉ đường cho nàng, “Đi thôi.”

Thân ảnh của nàng biến mất ngay đầu cầu Nại Hà.

“Bồ Tát ơi, vì sao người lại để nàng khổ thêm một lần nữa?” Mạnh Bà cất tiếng hỏi trong thinh không, không có ai đáp một câu trả lời.

Không muốn quên, là vì nhớ thương, hay chẳng cam lòng? Mạnh Bà cầm chén canh, dặn dò u hồn của nàng, “Lần này trở lại, quan trọng cả đời, ngươi tự giải quyết cho tốt đi.”

Lần trở lại này quan trọng cả đời, vậy nếu như là làm lại cả một cuộc đời thì sao?

Đóa bỉ ngạn rực đỏ bay qua cầu Nại Hà. Hoa nở ngàn năm, lá xanh ngàn năm. Mạnh Bà lúc này chợt nhớ ra, hôm nay, Mạn Đà La nở rộ Địa phủ, tràn đầy sức sống.