Không gian?
Ánh mắt Cố Mạn Phi lóe sáng còn hơn ánh sao trên trời cao.
Kiếp trước nàng cũng đã xem qua không ít tiểu thuyết huyền huyễn, nhân vật chính trong truyện thường mang trong người " không gian ",trong " không gian" đó có thể trồng cây thuốc, nuôi linh sủng, lại còn có nguồn linh khí dồi dào giúp con người có thể ở trong đó mà tu luyện, thậm chí còn có thể tẩy cốt luyện thể, khiến cho võ công tiến bộ vượt bậc trong thời gian ngắn, trở thành tuyệt thế võ công cao thủ...
Có " không gian " chính là có được ngón tay vàng,ngón tay vàng vừa chỉ là lập tức sẽ có cả đống vàng bạc, châu báu.... Có thể nói có "không gian" là có được mọi thứ trong tay.
Bây giờ,nàng cuối cùng cũng đã được ông trời thương xót mà cho nàng được sở hữu" không gian " rồi ư?
Ngay lập tức nàng sáng rực cặp mắt mà nhìn sang phía Tiểu Ngoan:
- Nào, nào, nói cho ta biết " không gian " của ngươi ở đâu? Làm thế nào để mở? Làm sao để vào trong?
Thiên Ngoan Ngọc bị nàng nhìn đến lạnh sống lưng, lắp bắp:
- Ngươi.... ngươi không vào được, nhiều nhất là có thể cất đồ vào trong thôi.
Không gian lưu trữ ư?
Cũng không tồi mà!
Dưới sự thúc giục của Cố Mạn Phi, Thiên Ngoan Ngọc cuối cùng cũng chậm chạp, ngại ngùng mở "không gian" của mình ra - một ngăn rỗng có độ dài rộng như một chiếc ngăn kéo thông thường.
Bé như này sao? Hay là nhìn thì nhỏ vậy nhưng thật ra nó chứa được rất nhiều đồ?
Cố Mạn Phi không nói gì, nhanh tay bắt lấy một con chuột băng linh đang ẩn nấp trong góc tối định nhét vào trong " không gian ".
Thiên Ngoan Ngọc vội hét lớn:
- Không thể để con vật sống vào đó!
Thì ra có nhiều nguyên tắc vậy nữa...
Cố Mạn Phi có chút thất vọng, nhưng vẫn không giấu được vẻ hưng phấn, chỉ để đồ thông thường thôi cũng được... từ giờ về sau, đan dược,lò luyện đan, tất tật những món vật dụng cần thiết nàng đều nhét hết vào " không gian "... và thế là bất kể đi đâu chăng nữa thì cũng chỉ cần mang theo chiếc vòng ngọc này là được.
Nhưng thực tế cho thấy, nàng đã nghĩ quá xa rồi...
Nàng mới chỉ nhét có một đôi giầy vào trong mà đã chật cứng rồi.
Thiên Ngoan Ngọc còn có vẻ không hài lòng:
- To quá! To quá! Ta không thể đóng không gian lại được.... nữ nhân, ngươi đừng có để mấy thứ rác rưởi đó vào trong đó nữa, hãy để những món quý giá, nhỏ nhắn, ví như bình đan dược gì gì đó chẳng hạn.
Cố Mạn Phi dương ánh mắt lành lạnh nhìn chiếc vòng ngọc:
- Không gian của ngươi chỉ có tí tẹo vậy sao?
Thiên Ngoan Ngọc có chút thót dạ:
- Đối với một chiếc vòng tay mà nói, không gian như này là không nhỏ nữa.
- Vậy ngươi còn không có tác dụng bằng một chiếc túi thông thường.
Cố Mạn Phi tỏ vẻ coi thường ra mặt.
- Không gian của ta vẫn có thể tiếp tục lớn lên nữa! Đợi ta hấp thụ đủ năng lượng thì không gian sẽ càng ngày càng lớn...
Thì ra là còn có thể lớn lên nữa....
Cố Mạn Phi chỉ thấy Thiên Ngoan Ngọc thật giống như một trò đùa ác vậy.
Chẳng mấy dễ dàng nàng mới có cơ hội sở hữu ngón tay vàng, kết quả,ngón tay này còn mỏng manh, bé nhỏ hơn cả một sợi tóc!
Như chợt nghĩ ra chuyện gì, nàng cất tiếng:
- Ngươi nói ngươi là vạn sự thông?
- Không sai!
Thiên Ngoan Ngọc trả lời đầy kiêu ngạo.
- Kẻ mà hôm nay ta gặp trong suối tắm đó là ai?
- A... đó... đó không phải công chúa sao?
Ánh mắt nàng thoáng qua tia sắc lạnh.
- Người đó không giống như là một vị công chúa.
Nàng cảm giác kẻ đó thật sự không đơn giản, cái khí chất trên người tuyệt đối không phải một công chúa bình thường có thể có được.
Tuy là sau khi bị nàng khống chế, đối phương ngoan ngoãn như một chú mèo... Nhưng Cố Mạn Phi thấy kẻ đó giống sư tử hơn.
Quan trọng hơn,nàng còn thấy khuôn mặt mỹ nhân đó có nét rất quen.
- Người đó...quả là có chút cổ quái! Đến ta nhìn cũng không thấu.
- Ý là sao?
- Vốn dĩ ta chỉ cần đứng ngay cạnh một người là có thể đo được linh lực cao thấp của người đó, ví như Tây Môn Gia Khánh là lục phẩm, Tây Môn Thiết ngũ phẩm, Tây Môn Hàn gần đạt ngũ phẩm, Tây Môn Ngôn gần đạt tứ phẩm...
Thiên Ngoan Ngọc nói không lệch chút nào....
-Nhưng người đó... ta nhìn không ra, giống như không có chút linh lực nào, nhưng cũng cố thể là linh lực cao siêu khó lường....