Nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất, Tây Môn Hàn có nằm mơ cũng không thể ngờ rằng, người mà mình đang khổ sở tìm kiếm lại đã chọn chính lãnh cung trong phủ của mình để làm địa điểm hoạt động lí tưởng nhất.
Dạ hành y,mặt nạ, những chiếc cà kheo cao thấp khác nhau,giúp nàng thay đổi chiều cao và cả những món đồ dùng để hóa trang khác đều được nàng giấu ở nơi này,vô cùng kín đáo, an toàn.
Những loại côn trùng, rắn rết ở đây là vô cùng đáng sợ, nhưng với một người vốn giỏi dùng độc như Cố Mạn Phi mà nói, thì chúng lại chính là nguồn " dược tài " quý giá... Mỗi lần đến đây nàng đều tiện tay bắt một ít đem về luyện thành độc dược mang theo người phòng lúc cần dùng tới.
Đám côn trùng độc bây giờ mỗi lần nhìn thấy nàng xuất hiện thì chỉ muốn tránh đi thật xa để nàng không phát hiện,chứ đừng nói tới việc chủ động tấn công nữa. Chúng không có gan lớn tới mức đi chọc giận nữ ma đầu đáng sợ đó.
Lần này cũng không ngoại lệ, ngay khi thân hình Cố Mạn Phi vừa xuất hiện trong lãnh cung, đám côn trùng độc đang bò ngang bò dọc trên nền đất đều bỏ chạy hết lượt...
Lần này đến đây, Cố Mạn Phi cũng không có ý định bắt trùng độc về chơi.
Nàng cởi bỏ bộ dạ hành y ướt sũng trên người ra, lau khô mái tóc, rồi mặc lên người bộ đồ vẫn hay mặc ở nhà. Xong xuôi rồi mới thảnh thơi ngồi lên chiếc giường ngọc băng.
Loại giường ngọc băng này lạnh giá vô cùng, người thường ngồi lên giây lát là có thể bị đóng thành tượng băng.
Nhưng nếu vận dụng một phương thức đặc biệt mà ngồi luyện trên chính chiếc giường này thì lại có công dụng như một bảo vật giúp nâng cao tốc độ tu luyện.
Vừa hay,kiếp trước, Cố Mạn Phi lại chính là một cao thủ tu luyện môn công pháp này... nàng tĩnh tọa trên chiếc giường ấy tầm một tuần hương thì cảm nhận thấy nội thương trong cơ thể đã được giảm nhẹ không ít, giờ chỉ còn hơi đau một chút trong phạm vi có thể chịu đựng.
Cũng bởi vì cái cơ thể hiện tại này của nàng có nội lực quá yếu ớt, không thích hợp để ngồi quá lâu trên chiếc giường kì quái đó.... vậy nên ngay khi cảm nhận thấy nội thương giảm nhẹ thì lập tức nhảy xuống dưới đất.
Nàng đang định dùng pháp quyết thì bỗng đâu trong đầu vang lên tiếng nói đầy tức giận:
- Nữ nhân, ngươi lại định vất bỏ ta lần nữa sao?
Từ một góc hẹp,một luồng sáng xanh lóe qua, chiếc vòng " Thiên Ngoan Ngọc " bay ra, hạ xuống chiếc bàn nhỏ ngay phía trước mặt Cố Mạn Phi. Nhưng vừa mới hạ xuống thì lại lập tức bay vút lên:
- Bẩn! Bẩn! Bẩn! Lạnh! Lạnh! Lạnh! Lạnh chết người ta rồi!
Cố Mạn Phi : "...."
Chiếc vòng bay về phía nàng, tự động rơi vào lòng bàn tay Cố Mạn Phi .
- Giữ chặt lấy ta!
Cố Mạn Phi nhìn chiếc vòng, khẽ nhíu mày:
- Thì ra ngươi không sợ nước à?
Từ khi nàng ngâm người trong nước, món đồ này vẫn cứ nằm im lìm trong tay áo nàng như một viên đá vô hồn, lúc nàng cởi đồ ra thay, nó cũng vẫn nằm im lìm ở đó.
Nàng vốn còn tưởng chiếc vòng ấy cũng giống như những món đồ điện tử mà sợ nước, rơi vào nước là coi như xong mạng rồi, ai ngờ...
Nàng thấy bản thân mình lúc này rất cần thiết phải tìm hiểu rõ hơn về những đặc tính của chiếc vòng này....
Biết rằng chiếc vòng này không sợ sấm sét, không sợ binh khí đập nát.... duy chỉ sợ lạnh,sợ hàn ngọc....
Thể nào khi nãy nàng tĩnh tọa trên chiếc giường băng ngọc kia để trị thương thì chiếc vòng này thà ẩn mình trong góc tối chứ nhất định không chịu lộ diện.... thì ra là vậy....
Cố Mạn Phi không động thanh sắc mà tiếp tục nói chuyện cùng " Thiên Ngoan Ngọc ".
Thiên Ngoan Ngọc rất chi là kiêu ngạo, nói câu nào cũng kèm theo một từ " Nữ nhân " vào mà xưng hô với Cố Mạn Phi...
Cuối cùng, Cố Mạn Phi hết sức chịu đựng, cầm lấy chiếc vòng lên mà quay một vòng:
- Còn gọi ta như vậy lần nữa coi!
Nàng giờ mới có 13 tuổi thôi đấy nhé!
Thiên Ngoan Ngọc sửa lại:
- Cô gái? Bé gái?
Cố Mạn Phi nhìn chiếc vòng với ánh mắt hình viên đạn:
- Ngươi là do ta mua về, vậy nên phải gọi ta là chủ nhân.
- Không được! Ta đường đường là Thiên Ngoan Ngọc, sao mà có thể nhận ngươi làm chủ?
- Không nhận chủ? Vậy thì ta không thể giữ ngươi lại nữa....