Vị mỹ nhân đó cũng là người biết điều,quả nhiên không hét lên, thậm chí đến hừ một từ tiếng cũng không, chỉ khẽ nheo mắt nhìn Cố Mạn Phi.
Giờ đến gần thì Cố Mạn Phi mới nhìn rõ dung mạo của đối phương, trong lòng không khỏi cảm than.
Mỹ nhân! Tuyệt sắc mỹ nhân! Nghiêng quốc nghiêng thành đại mỹ nhân!
Hàng lông mày tựa đỉnh núi xa, cong cong, sắc nét...
Mắt trong như mặt nước mùa thu, mỗi ánh nhìn đều dễ dàng khiến người đối diện bị cuốn hút vào trong đó...
Đôi môi.... đang bị bàn tay nho nhỏ của Cố Mạn Phi bịt lại nên không rõ hình dạng, nhưng Cố Mạn Phi vẫn có thể cảm nhận được sự mềm mại như nhung ấy, thậm chí còn có thể mường tượng ra vẻ đẹp quyến rũ của đôi môi ấy.
Giữa bờ trán cao cao, thông minh của mỹ nhân còn được gắn một đá quý màu đỏ, có hình dáng dài thon như mắt hồ li, do dính hơi nước mà càng sáng lấp lánh....
Vị mĩ nhân này tựa như một tuyệt phẩm điêu khắc do chính bàn tay Thượng đế tạo ra, đẹp đến kinh hồn, mĩ lệ đến khó tin !
Đặc biệt là đôi mắt, một cái chớp mắt cũng đủ câu hồn người.
Tấm thân mĩ nhân phần lớn được ngâm trong làn nước ấm, chỉ thấy chiếc cổ ưu mĩ đẹp tựa cổ thiên nga và đường nét diễm lệ của bờ xương quai xanh.... lùi xuống thêm chút nữa...
Lui xuống chút nữa thì chìm trong làn nước ấm phủ đầy cánh hoa, nhìn không thấy gì hết nữa.
Nhưng những điều này đều không phải là việc khiến Cố Mạn Phi kinh ngạc nhất....
Điều đáng kinh ngạc nhất là gương mặt mỹ nhân này có nét gì đó rất quen, tựa như đã từng gặp ở nơi đâu...
Không đợi cho nàng kịp nghĩ thông điều đó,bên ngoài bỗng có ai đó nói vọng vào:
- Công chúa! Y phục của công chúa đã được mang tới, vậy nô tì mang luôn vào được không ạ?
Công chúa? Lẽ nào nàng đã đột nhập vào Hoàng cung?
Nhìn khung cảnh nơi này được bố trí tinh tế, hào hoa tới vậy thì có vẻ như đây chính là nơi công chúa tắm....
Cố Mạn Phi ghé đến sát bên tai mỹ nhân:
- Nàng là công chúa điện hạ? Không phải sợ, ta sẽ không làm hại gì công chúa đâu, ta chỉ là người qua đường....
Có thể do câu nói của nàng có chút khó hiểu nên vị mỹ nhân chớp chớp mắt, tỏ ý không tin. Đôi môi nàng thậm chí còn khẽ động đậy dưới tay Cố Mạn Phi....
Cố Mạn Phi vội bịt chặt miệng mỹ nhân lại....
Cố Mạn Phi sợ mỹ nhân sẽ giằng co,chống cự mạnh nên lập tức chuyển người ra sau mỹ nhân, một tay cầm dao tì vào lưng mỹ nhân,tay kia vẫn bịt chặt miệng nàng rồi khẽ nói:
- Ta nói thật đấy, chỉ cần ngươi không kêu lên thì ta sẽ không làm hại ngươi.... giờ ngươi mau lên tiếng, ra lệnh cho bọn họ mang đồ vào trong này....đừng có cố tình giở trò hòng kêu cứu. Ta đảm bảo trước khi có người kịp tới cứu ngươi thì con dao này đã đâm xuyên tim ngươi rồi! Nếu đồng ý thì hãy gật đầu ra hiệu!
Mỹ nhân có chút do dự,quả nhiên khẽ gật đầu đồng ý....
Đúng là kẻ hiểu chuyện mà!
Cố Mạn Phi thầm thở phào nhẹ nhõm, rồi tay từ từ nới lỏng tay....
Mỹ nhân rất nghe lời, chiếc miệng được trả lại tự do thì cũng không lớn tiếng kêu cứu mà ngược lại, bình tĩnh ra lệnh:
- Mang vào đi!
Giọng nói của mỹ nhân rất hay, hoa lệ, từ tính, là loại âm trung tính, khiến người khác không phân được là nam hay nữ, nhưng lại vô cùng lay động lòng người.
Ngay khi mỹ nhân lên tiếng thì cả thân hình Cố Mạn Phi đã chìm vào trong làn nước... tất nhiên,con dao trong tay vẫn không quên tì vào lưng của mỹ nhân, đề phòng mỹ nhân giở trò.
Nàng tuy xuất thân là sát thủ nhưng nàng thật không muốn tùy ý giết người... có thể giải quyết mọi chuyện trong hòa bình là tốt nhất.
Vậy nên nàng cũng không hề có ý làm khó vị công chúa xinh đẹp này, bởi dù sao nàng cũng là kẻ đột nhập vào tư gia....
Nếu là trước đây, nàng hoán dịch vị sai địa điểm thì có thể lập tức hoán dịch vị tiếp, thậm chí không để cho đối phương kịp phát hiện thù nàng đã rời đi rồi....
Nhưng lần này thì không được, lúc này, nơi ngực nàng đang vô cùng khó chịu, nhất thời không thể sử dụng công pháp.... nên giờ chỉ có thể khống chế vị công chúa này rồi tính sau....