Cánh cửa sổ vốn đang đóng im ỉm bỗng mở toang ra, Tây Môn Gia Khánh khuôn mặt lạnh băng đứng sau khung cửa nhìn tên thuộc hạ thân cận của mình:
- Đứng đây nghe rất thoải mái phải không? Có cần vào trong này xem cho rõ không?
Giọng trầm trầm mà lạnh tựa ngàn mũi dao giữa trời đông băng giá.
Mồ hôi lạnh toát ra ướt hết sống lưng áo của Hắc Hồ, vội cúi người:
- Thuộc hạ xin cáo lui ạ!
Nói rồi vội xoay lao đi như bị ma đuổi.
Tất nhiên là hắn cũng không dám đi quá xa,chỉ là đứng đợi ở phía bên ngoài cổng ra vào.
Tây Môn Gia Khánh thấy vậy thì mới đóng cửa sổ, quay người lại thì thấy Cố Mạn Phi đang cầm kim trong tay và nhìn chằm chằm vào mình.
Tây Môn Gia Khánh:
- Ngươi có thể quay mặt đi không?
- Không thể!
Cố Mạn Phi thẳng thừng từ chối.
- Ta còn cần theo dõi công hiệu khi ngài xoa thứ đó lên người.
Tây Môn Gia Khánh cứng đơ người, bắt hắn phải đứng trước mặt người khác mà nắn bóp cơ thể như vậy....
Cố Mạn Phi thấy hắn đứng im không nhúc nhích, khẽ nhíu mày và có chút khó chịu:
- Sao vậy? Xấu hổ ư? Đều cùng là nam nhân, ta lại còn là một đại phu đến để giúp ngài trị bệnh, ngài làm ra vẻ uất ức, liệt nữ như vậy để làm gì? Không phải lo lắng, ta không phải kẻ " đoạn tụ "( ý chỉ nam nhân thích nam nhân).
Tây Môn Gia Khánh: "...."
Sắc mặt rất khó coi, các ngón tay nắm chặt lại với nhau, gân xanh nổi lên cuồn cuộn.
Im lặng một lúc mới nói:
- Được, vậy ngươi cứ việc nhìn!
Trước ánh mắt của một kẻ xa lạ nhìn chằm chằm vào như vậy, làm những động tác này thì hắn sẽ thấy bị áp lực lớn... thế nên hắn quyết định nhắm chặt mắt lại.
Là một cao thủ võ thuật, ngay cả khi nhắm chặt mắt lại thì vẫn chuẩn xác ấn vào những huyệt trên người mà Cố Mạn Phi vừa yêu cầu, lực đạo cũng vừa đủ.
Cố Mạn Phi thầm cảm than,vị Thái tử gia này quả đúng là một cao thủ thiên tài, nàng mới chỉ nói qua đúng một lượt mà hắn đã có thể lập tức thao tác chuẩn xác tới vậy, khó trách mà có biệt hiệu " Quỷ tài ".
Nàng chăm chú theo dõi thần sắc của Tây Môn Gia Khánh, không bỏ qua bất kì một thay đổi dù là nhỏ nhất.
Tây Môn Gia Khánh có một thân hinh vô cùng hoàn mĩ,thêm một phân thì thành béo mà giảm một phân thì lại gầy, làn da khóe khoắn,cơ thể rắn chắc.
Thêm nữa là tướng mạo anh tuấn của hắn như có một ma lực kinh hồn, khiến người khác nhìn một lần rồi lại muốn nhìn thêm lần nữa.
Vậy nhưng, thân hình hoàn mĩ, tướng mạo anh tuấn là vậy, thì đứng trước mặt Cố Mạn Phi thì cũng chỉ như một khúc gỗ,nàng chỉ coi hắn là một người bệnh, chăm chú nhìn vào thân thể hắn thì cũng chỉ là đang chờ đợi một thời cơ thích hợp để hạ kim mà thôi.
Giác quan thứ sáu của Tây Môn Gia Khánh vô cùng tinh mẫn, hắn biết ánh mắt Cố Mạn Phi vẫn luôn theo sát từng động tác của hắn.
Một thái tử vẫn luôn ung dung tự tại trước cả ngàn vạn ánh mắt là thế, vậy mà lần đầu tiên hắn có cảm giác hoảng loạn khi bị người khác nhìn như này.
Một cái ý niệm hoang đường bỗng vụt qua " Kẻ này không phải đã bị thân hình của mình mê hoặc rồi chứ?"
- Đừng có tẩu thần!
Lập tức, giọng nói lạnh băng của Cố Mạn Phi lại vang lên.
- Nếu không thì sẽ phải làm lại lần nữa đấy!
Tây Môn Gia Khánh:"...."
Chàng chỉ mới có chút tẩu thần là vậy mà đối phương đã phát hiện ra ngay được...
Chàng vội thu lại mọi ý niệm trong lòng,chuyên tâm tiếp tục xoa xoa cơ thể, không dám có chút lơ là gì nữa.
Nói cũng thật kì lạ,chàng làm theo lời của Cố Mạn Phi, dùng loại "thuốc" xoa bóp lên người thì lập tức từ trong lồng ngực như có một thứ gì đó nóng ran,chầm chậm thuận theo những vị trí mà chàng vừa xoa bóp mà bò đi,tựa như là có một chú rắn nhỏ vô cùng đang trườn đi trườn lại trong cơ thể chàng vậy.
Chàng đổ mọi sự chú ý vào "chú rắn con" đang di chuyển trong cơ thể, dần dần mà quên đi sự xấu hổ khi nãy.
Đang lúc chàng tập trung theo dõi sự dịch chuyển của chú rắn thì, bỗng bên tai vang lên tiếng xé gió,nơi trước ngực như bị một mũi kim bị nung nóng đâm mạnh vào da thịt, đau đớn vô cùng.
Quá bất ngờ, chàng hét lên đầy đau đớn, như một phản xạ tự nhiên, chàng tung ra một chưởng.
Tung chưởng rồi chàng mới giật mình nhớ ra... vội cố gắng thu tay lại nhưng không còn kịp nữa.