Khóe môi nàng khẽ nhếch lên,xoay xoay chiếc vòng trên tay:
- À đúng rồi! Ngươi làm sao không phát sáng nữa vậy? Hỏng rồi? Hay bị ngấm nước nên bong màu rồi?
Thiên Ngoan Ngọc: "...."
Chiếc vòng như đang nghiến răng,nghiến lợi:
- Nữ nhân, không phải chính ngươi muốn bản Ngọc thần phải biến thành đơn điệu như này sao? Hỏng cái gì cơ chứ? Cái gì mà bị ngâm nước nên bong màu? Coi ta là những thứ ngọc rẻ tiền trong thời đại của các ngươi đó sao?
Cố Mạn Phi xoay xoay chiếc vòng thêm chút nữa:
- Thì ra đây là bộ dạng đơn điệu của ngươi, ta lại cứ tưởng rằng ngươi tinh thông thuật biến hình, biến thành một thứ gì đó tuy đơn giản nhưng không mất đi phẩm vị cơ đấy?!
Thiên Ngoan Ngọc "....."
Cố Mạn Phi cũng không thèm để tâm đến Thiên Ngoan Ngọc nữa, tiện tay đút vào tay áo.
- Thiếu hiệp, thứ mà thiếu hiệp cần đã ở đây vậy căn bệnh của Thái tử điện hạ...
Hắc Hồ không nhịn nổi nữa nên cất tiếng hỏi.
Ánh mắt Cố Mạn Phi giờ mới chuyển qua nhìn sắc mặt Tây Môn Gia Khánh, trả lời gọn ghẽ:
- Khó!
Hắc Hồ:"...."
Bàn tay hắn nắm chặt lại, sắc mặt trùng xuống:
- Thì ra ngươi cũng không có cách? Ngươi là đang đùa cợt Thái tử điện hạ?
Cố Mạn Phi cắt ngang, giọng điệu đầy bình thản:
- Ta chỉ nói là khó chứ đâu có bảo là ta không có cách? Chỉ là căn bệnh này đã tồn tại trong người Thái tử khá lâu rồi, cũng phải tầm 2 năm gì đó rồi,giờ muốn trị dứt điểm thì có chút khó khăn.
Nghe nàng nói vậy, ánh mắt Hắc Hồ lập tức lóe sáng:
- Nói vậy là thiếu hiệp có thể trị được căn bệnh này cho điện hạ rồi?!
Cố Mạn Phi không thèm nhìn Hắc Hổ nữa mà quay sang phía Tây Môn Gia Khánh:
- Điện hạ định để hắn cứ nói chuyện thay mình vậy sao?
Tây Môn Gia Khánh khẽ hít một hơi dài, cố sức chế ngự sự sung sướng đã đạt đến độ cao trào trong lòng mình:
- Hắc Hồ, ngươi ra ngoài!
- Điện hạ...
Hắc Hổ có chút không yên tâm,vì dù sao Cố Mạn Phi cũng là một kẻ lạ mặt mà hành tung thì thần bí như vậy, nếu hắn gây bất lợi cho Điện hạ thì...
- Không sao đâu! Đi ra!
Thái độ của Tây Môn Gia Khánh rất cương quyết.
Hắc Hồ đành phải nhận lệnh bước ra ngoài,còn rất cẩn thận mà khép cửa lại.
Căn bệnh quái ác hành hạ khiến Tây Môn Gia Khánh sống trong tuyệt vọng bao lâu nay.... giờ lại có một tia hi vọng có thể chữa khỏi.... điều đó khiến một người vốn trấn tĩnh, điềm đạm là vậy mà giờ từng đầu ngón tay cũng không khỏi run rẩy:
- Tiên sinh, người sẽ trị bệnh như nào? Cần bản cung chuẩn bị sẵn những gì? Người chỉ cần nói một tiếng là bản cung sẽ lập tức lệnh cho thuộc hạ chuẩn bị đầy đủ chu đáo....
Cách xưng hô cũng đã thay đổi...
Cố Mạn Phi chăm chú nhìn sắc mặt của Tây Môn Gia Khánh.... rồi nháy mắt đã áp sát về phía chàng...
Vừa nãy khoảng cách giữa hai người là khoảng hơn một trượng, giờ nàng áp sát đến ngay trước mặt chàng.
Tây Môn Gia Khánh luôn có tính cảnh giác cao,trừ những kẻ đặc biệt thân tín, thì trước giờ chưa một ai có thể đứng sát ngay cạnh chàng như thế này.
Theo phản xạ, chàng định lùi ra sau thì bị Cố Mạn Phi kéo tay giữ lại.
- Đứng im!
Tây Môn Gia Khánh thân là Thái tử,tính tình vốn lạnh lùng... trên người lại toát ra một loại uy quyền, một sức ép rất đáng sợ.... người thường không cần nói đến việc đứng gần cạnh chàng như này, mà chỉ cần đứng nhìn từ xa thì cũng đủ để run sợ và quỳ sụp ngay xuống đất rồi.
Thân hình Tây Môn Gia Khánh vốn cao to, lực lưỡng... Cố Mạn Phi đứng cạnh chàng thì càng hiện rõ dáng vẻ nhỏ bé, mảnh mai của nàng.
Nhưng chính một người bé nhỏ là vậy đứng trước chàng mà lại không chút sợ hãi... thậm chí còn dám giơ tay ra nắm lấy cổ tay chàng tự nhiên như là một việc quá đỗi hiển nhiên.
Thậm chí từ người nàng còn toát lên một loại khí chất bất phàm, át người,chỉ một cái nhìn rất đơn giản như vậy thôi cũng đủ khiến Tây Môn Gia Khánh thấy lạnh sống lưng.
Chỉ thấy ánh mắt nàng vừa đen vừa sáng, lấp lánh tựa ánh sao trên bầu trời đen, tựa như đáy đại dương sâu thăm thẳm... khi nàng dương ánh mắt ấy chăm chú nhìn ai thì kẻ đó sẽ không cưỡng nổi mà bị hút hồn vào đôi mắt ấy.
Tây Môn Gia Khánh tim đập loạn lên:
- Ngươi...
Bị một người lạ nắm lấy tay như này... đối với Tây Môn Gia Khánh là lần đầu tiên.