Người đó hiện là niềm hi vọng duy nhất của chàng...
- Thái tử gia, tứ hoàng tử chưa hề bắt được người đó, người của chúng ta đang theo sát thuộc hạ của tứ hoàng tử.... Nếu như vị công tử ấy mà rơi vào tay bọn họ thì người của chúng ta đã bằng mọi giá mà cứu cho bằng được....
Tây Môn Gia Khánh khẽ gật đầu, người của chàng chưa từng báo cáo gì về việc tứ hoàng tử bắt được ai hay chưa.... điều này cũng giúp chàng yên tâm được vài phần.
Tuy vậy, nghĩ thì nghĩ thông rồi, nhưng mãi không gặp được vị công tử ấy, việc lại quan trọng là vậy nên Tây Môn Gia Khánh cũng không thể yên tâm....
Thời gian qua đi từng chút từng chút... Tây Môn Gia Khánh quá là sốt ruột, tiện tay vất luôn chiếc vòng tay vào một góc, đứng bật dậy, hai tay chống vào chỗ bệ cửa sổ, ngẩng đầu nhìn vầng trăng vừa to vừa tròn trên bầu trời đêm, khẽ than:
- Đã canh hai rồi, Hắc Hồ, ngươi nói xem, có phải vị công tử ấy sẽ không đến nữa không?
Bỗng phía sau lưng phát ra tiếng động kì lạ, Hắc Hồ khẽ thốt lên:
- Thái tử gia! Vị công... công tử ấy đến.... đến rồi!
Giọng điệu vừa vui vừa sợ.
Tây Môn Gia Khánh ngây người, lập tức quay lại.
Phía không xa sau lưng chàng, có một người đứng đó, khoác trên người bộ dạ hành y màu đen, như hòa tan vào màn đêm, tướng mạo vô cùng phổ thông, vất vào đám đông thì có lẽ không ai có thể tìm ra bởi dung mạo quá đỗi bình thường... dáng người gầy gầy, nhỏ bé.... đây cũng chính là vị công tử đã để lại hạc giấy báo tin cho chàng.
Vị công tử này cứ như vừa mới ở dưới đất chui ra vậy, đôi mắt đen lay láy nhìn chàng đầy bình thản:
- Điện hạ, đồ mà ta cần, điện hạ đã mua được chưa?
- Mua... mua rồi! Chính là thứ đó...
Cái cách mà người này xuất hiện thật sự là kì quái, một người trước giờ điềm tĩnh như Tây Môn Gia Khánh mà cũng không khỏi có chút lắp bắp, giơ tay ra chỉ chiếc vòng nơi mặt bàn:
- Ở đó.
Người lạ mặt vừa như ở dưới đất chui lên ấy chính là do Cố Mạn Phi hóa trang mà thành, nàng vẫn hóa trang thành bộ dạng như hôm đến tham gia buổi đấu giá, nên Tây Môn Gia Khánh dễ dàng nhận ra được.
Cố Mạn Phi cầm chiếc vòng lên, quả nhiên chính là chiếc vòng " Thiên Ngoan Ngọc " ấy, chỉ là màu sắc chiếc vòng giờ có vẻ ảm đạm, thứ ánh sáng bẩy sắc cầu bồng lóe mắt ấy đã biến mất, giờ nhìn nó hoàn toàn giống như một chiếc vòng đá quý bình thường.
Lẽ nào đây là sợi dây giả?
Cố Mạn Phi đưa mắt nhìn Tây Môn Gia Khánh, Tây Môn Gia Khánh vội giải thích:
- Chiếc vòng này rất là kì quái,khi bản cung vừa mua được nó thì màu sắc nó rất là rực rỡ, nhưng giữ trong người một đêm, sáng sớm hôm sau nó đã biến thành thế này rồi!
Cố Mạn Phi tiếp tục nhìn kĩ chiếc vòng, quả nhiên vẫn là nó,không sai.
Vậy bây giờ bộ dạng nó thành ra thế này là ý làm sao? Lẽ nào nó cũng cần sạc pin???
Nàng dùng ngón tay vỗ vỗ vào chiếc vòng:
- Ê, ngươi còn sống hay chết rồi?
Chiếc vòng vẫn một màu ảm đạm, không chút động tĩnh gì...
Cố Mạn Phi lặp tức vất chiếc vòng xuống bàn:
- Hỏng rồi thì ta cong cần ngươi làm gì nữa....
Chưa dứt câu, chiếc vòng bỗng lóe sáng, kèm theo một tiếng gào lớn vang vọng trong đầu Cố Mạn Phi:
" Nữ nhân, ngươi thử bỏ rơi ta lần nữa thử coi?!"
" Thì ra ngươi vẫn chưa chết à, ta còn tưởng ngươi đã bị Thiên đạo thu hồi rồi chứ?"
Cố Mạn Phi đáp lại bằng ý nghĩ trong đầu.
" Bản ngọc thần chỉ là không muốn để ý tới ngươi, tối qua rõ ràng ta đã bảo ngươi mua ta đi rồi hãng ra về, vậy mà ngươi không thèm để ý tới ta, cứ vậy mà bỏ đi!"
" Ngươi không phải là chiếc vòng Thiên Ngoan Ngọc rất lợi hại sao? Sao không tự đi theo ta chứ? "
" Thật thân ta vẫn còn ở đó... hơn nữa ta mà tùy tiện đi theo ngươi như vậy thì thật là mất mặt!"
Thì ra chiếc vòng rách này còn biết kiêu ngạo nữa cơ!!!
Cố Mạn Phi có chút bực bội:
"Nếu ta không mua ngươi thì có phải ngươi cứ mãi ở đó mà kiêu ngạo mà cô đơn cả đời không?
Thiên Ngoan Ngọc: "...." cũng có chút tủi thân.....