Độc Phi Vs Tà Vương

Chương 70: Có mới nới cũ




- Lãnh Hương Ngọc!

Cố Tạ Thiên bỗng gọi cả tên cả họ của bà ta, giọng nói lạnh tựa băng sâu ngàn trượng:

- Ngươi coi lão phu là kẻ ngốc sao? Ngươi cho rằng những việc ngươi đã làm, cả đời này đều che mắt được ta sao? Hôm đó ta vì giữ thể diện cho tướng quân phủ nên mới không tính toán với ngươi. Ngươi đừng có được đà mà lấn tới!

Cố Tạ Thiên chả buồn nói thêm với bà ta nữa, đưa tay giật lấy chiếc khoác bào, quay người bước ra ngoài.

Lãnh Hương Ngọc ngơ ngác rồi vội chạy đuổi theo:

- Lão gia, lão gia đi đâu vậy?

Cố Tạ Thiên đã mấy hôm không bước tới phòng bà ta rồi, hôm nay không dễ dàng gì mới đến một lúc, ai ngờ mới ngồi chút đã lại bỏ đi.

Cố Tạ Thiên khẽ khựng bước, lạnh lùng nói:

- Đừng có gây chuyện với Mạn Phi nữa, nếu không ta nhất định sẽ không tha cho ngươi đâu!

Nói rồi bước nhanh ra ngoài, không thèm để ý đến kẻ đứng sau thêm một chút nào nữa.

Lãnh Hương Ngọc ngồi bệt xuống ghế, thần sắc nhợt nhạt, tái mét.

Một lúc sau, thị nữ thân cận của bà ta chạy vào báo tin:

- Phu nhân! Lão gia đi Phong Hương viện rồi!

Phong Hương viện là nơi ở của Châu ý nương, vừa được nạp vào phủ năm ngoái, năm nay cũng mới chỉ đôi mươi, đang độ xuân sắc phơi phới nên rất được Cố tướng quân sủng ái, Cố Tạ Thiên, 10 đêm thì có 8 đêm nghỉ lại ở đó.

Lãnh Hương Ngọc thân là chính thất phu nhân của ông ta,nhưng một năm cũng chả được ông ta ân sủng mấy lần... thỉnh thoảng lắm mới được một lần nhưng cũng rất miễn cưỡng.

Hoặc là nhanh cho xong chuyện, nếu không thì cũng lấy cớ mệt mà đi ngủ luôn...hại bà ta cả đêm chằn chọc mất ngủ.

Còn theo như mật báo của thân tín bà ta cài cắm ở Phong Hương viện thì, Cố Tạ Thiên khi ở cùng Châu ý nương thì vô cùng dũng mãnh,một đêm phải vài ba hiệp là ít.

Biết chuyện, Lãnh Hương Ngọc vô cùng tức giận mà không biết phải làm sao...

Bà ta nhìn mình trong gương, bà ta cũng mới chỉ ngoại tứ tuần, rất chịu khó chăm chút nhan sắc, nước da trắng hồng, hàng lông mày lá liễu, khuôn mặt xinh đẹp, nhìn tựa như mới khoảng 30 tuổi...

Hồng nhan chưa hết, ân đã đoạn...

Dù cho giờ bà ta còn rất phong tình đi chăng nữa thì cũng sao địch nổi vẻ non tơ của tiểu cô nương đang độ xuân thì?

Bà ta giơ tay sờ lên mặt, trong đầu bỗng hiển hiện nên một khuôn mặt khác.

- Mộ Dung Khánh Lam, nếu như ngươi vẫn còn sống, vẫn còn ngồi trên ngôi vị này, ông ấy liệu có đối xử với ngươi giống như ta bây giờ, sớm đoạn tuyệt tình phu thê ân ái....

Có lẽ cũng sẽ vậy thôi?!

Nam nhân mà... đều là những kẻ có mới nới cũ... sao chịu chung tình với một người đàn bà duy nhất?

Tuy sau khi Mộ Dung Khánh Lam nhảy xuống vực thì Cố Tạ Thiên cũng đã suy sụp mất một thời gian...

Nhưng cũng chỉ nửa lăm sau là lấy lại được tinh thần, thậm chí còn lợi hại hơn xưa... như để giải hận, mỗi cách một hai năm thì đều nạp thêm thê thiếp.... giờ trong tướng phủ đã có hơn chục vị ý nương, mỗi ngày đều quần áo là lượt ra ra vào vào khiến Lãnh Hương Ngọc rất chi là ngứa mắt.

Lãnh Hương Ngọc năm đó lấy thân phận tiểu tam mà vào phủ, khi đó Cố Tạ Thiên chỉ có duy nhất một người phụ nữ là Mộ Dung Khánh Lam.

Khi ấy Cố Tạ Thiên còn một lòng tuân thủ lời hẹn ước với Mộ Dung Khánh Lam, tuy quyền cao chức trọng nhưng chỉ lấy một người vợ duy nhất.

Là Lãnh Hương Ngọc bày kế lên giường với Cố Tạ Thiên, rồi dùng đứa con làm sức ép mà bước vào Tướng phủ làm phận thê thiếp.... cũng từ đó mâu thuẫn đã nảy sinh giữa Cố Tạ Thiên và chính thất phu nhân - Mộ Dung Khánh Lam.

Rồi mới dẫn đến những chuyện sau này, cuối cùng Mộ Dung Khánh Lam nhảy xuống vực sâu tự tử... và cuối cùng Lãnh Hương Ngọc cũng leo lên được ngôi vị chính thất phu nhân.

Bà ta những tưởng bản thân đã đạt được mọi thứ, có thể trở thành người phụ nữ duy nhất của Cố Tạ Thiên.... đâu ngờ những gì bà ta mơ tưởng ấy chỉ diễn ra trong hai năm ngắn ngủi, mà còn là khi Mộ Dung Khánh Lam vẫn chưa qua đời.

Sau khi Mộ Dung Khánh Lam nhảy xuống vực sâu thì thái độ của Cố Tạ Thiên giành cho Lãnh Hương Ngọc cũng ngày càng nhạt dần.

Nữ nhân quanh ông ta cũng ngày một đông hơn, tựa như măng mọc sau cơn mưa....lại càng tôn lên vẻ héo úa tàn phai của bà ta....