Lúc mới bị phái đến hầu hạ Cố Mạn Phi, trong lòng họ dường như đã hoàn toàn tuyệt vọng. Cứ nghĩ rằng địa vị của mình sẽ càng ngày càng thấp kém hơn và sẽ lại tiếp tục bị hành hạ đánh đập....đâu có ngờ có ngày được phản thân như này?!
Từ ngày hôm nay, trong cố phủ này, họ có thể ngẩng đầu, thẳng lưng mà làm người rồi!
Nhận được phần thưởng là chuyện nhỏ, từ sau có thể đường đường hoàng hoàng sống mới là lớn. Họ ùa đến vây quanh Cố Mạn Phi, khuôn mặt đỏ ửng vì xúc động, ánh mắt thì lấp lánh lấp lánh...
Ngay lúc này đây, đừng nói tiểu chủ nhân ra lệnh cho họ gác cửa mà kể cả lệnh cho họ lên núi đao, xuống biển lửa thì họ cũng không từ nan.
Cố Mạn Phi nhìn họ, khẽ cười:
- Các ngươi đã làm rất tốt! Ta có thưởng cho các người, mỗi người 10 lượng văn ngân. Từ giờ về sau, nhà của bản tiểu thư sẽ giao cho các người bảo vệ!
10 lượng văn ngân đã là tiền công của đám thị nữ trong hai năm liền rồi, phần thưởng không hề nhỏ!
Ánh mắt đám thị nữ lại càng sáng rực hơn....
- Tiểu thư xin hãy yên tâm, chúng nô tì quyết không phụ lòng tiểu thư, không có sự cho phép của tiểu thư, thì dù có mất cái mạng này thì chúng nô tì cũng không cho phép ai bước vào trong dù chỉ nửa bước! Bất kì ai cũng không được!
Cố Mạn Phi cười hài lòng:
- Rất tốt! Rất bá đạo! Thị nữ của Cố Mạn Phi ta phải vậy chứ! Các ngươi nhớ cho kĩ, ở chỗ ta đây không có chỗ cho kẻ yếu, cho kẻ nhu nhược. Là đại bàng trên trời cao thì hãy giang rộng đôi cánh, là chúa tể rừng xanh thì hãy giơ cao móng vuốt! Cố Mạn Phi ta không thu nạp những kẻ yếu ớt, sợ khó, sợ khổ... Từ nay về sau, kẻ nào dám bắt nạt, ức hiếp các ngươi, thì các ngươi hãy phản công y hệt vậy cho ta! Các người không được phép làm mất mặt bổn tiểu thư... Xảy ra việc gì ta sẽ thay các ngươi gánh hết... Nghe rõ chưa?
- Rõ! Chúng nô tì xin ghi lòng tạc dạ chỉ ý của tiểu thư!
Tiếng thị nữ đáp lại đầy hừng hực khí thế...
Cố Mạn Phi nhếch môi cười:
- Thế này mới giống người của Cố Mạn Phi ta chứ!
Rồi xua xua tay:
- Được rồi, nếu các ngươi định mở tiệc ăn mừng gì gì đó thì có thể đi rồi! À đúng rồi, nhớ chuẩn bị bữa tối cho ta, cả ngày chưa có gì vào bụng, đói chết được!
Tiếng hoan hô vang vọng cả khu khuôn viên, ở các nơi khác trong tướng phủ cũng đều có thể nghe thấy...
Tai mắt của Lãnh Hương Ngọc được cài cắm khắp nơi, tất nhiên đã biết việc phát sinh trong phòng của Vố Mạn Phi... nghe thấy tiếng hoan hô vang vọng phát ra từ khu nhà của Cố Mạn Phi, lúc này bà ta đang giúp Cố tướng quân thay áo, có chút thăm dò, ả nói:
- Lão gia à, lục tiểu thư nhà ta cứ như đã biến thành một người khác vậy!
Cố tướng quân trả lời đầy thản nhiên:
- Khác rồi,tốt hơn rồi!
- Nhưng.... nhưng mà biến đổi cũng quá lớn mà, cơ bản không phải là...
Cố Tạ Thiên lúc này mới quay lại nhìn bà ta, ánh mắt lạnh lùng, giọng nói còn lạnh hơn:
- Thỏ bị ức hiếp nhiều quá còn biết cắn người, huống hòi là một người sống sờ sờ vậy! Nói thế nào đi nữa, đó cũng là con gái của Cố Tạ Thiên ta,hổ phụ sinh hổ tử, trong huyết quản vẫn luôn tồn tại huyết khí hơn người, chỉ là bị một số kẻ cố tình vùi dập... giờ bị ép vào đường cùng , không thể nhẫn nhịn thêm nữa nên mới bộc lộ bản tính, chả có gì là không tốt cả!
- Đúng... đúng là rất tốt, nhưng... nhưng tiện thiếp nghĩ là khuê nữ thì vẫn cần nhẹ nhàng nho nhã thì hơn...
- Cố Tạ Thiên ta không thiếu khuê nữ nhẹ nhàng, hiền thục...! Ta chính là thiếu một đứa con có khí khái, hào sảng như Mạn Phi! Có thể Mạn Phi đã từng muốn trở thành một khuê nữ hiền thục là vậy... nhưng có kẻ không để yên, ép con bé vào chân tường... khiến đường đường một thiên kim đại tiểu thư của Tướng phủ mà phải sống còn không bằng một kẻ hầu người hạ trong phủ!
Hàm ý sâu cay trong từng câu từng chữ, Lãnh Hương Ngọc nhịn không nổi:
- Lão gia, tì thiếp lúc trước đúng là có chút không sát sao nên đã khiến Mạn Phi bị kẻ dưới ức hiếp như vậy.... sau này tì thiếp ắt sẽ bù đắp cho đứa con mệnh khổ này của chúng ta....