Ông ta lần này đến đây là muốn dặn dò con gái, thời gian này bên ngoài không được yên ổn cho lắm,binh lính trong thành đang lục soát truy tìm một quái nhân mặc y bào đen.
Nghe nói chính kẻ quái nhân này đã lấy trộm đồ của Tứ hoàng tử, tứ hoàng tử nổi trận lôi đình,quyết tâm bắt cho bằng được kẻ to gan lớn mật này.
Cố Tạ Thiên dặn dò nàng phải ngoan ngoãn ở trong phủ, không được tùy ý ra ngoài, để tránh gặp phải tên quái nhân đó mà nguy đến tính mạng.
Cố Tạ Thiên còn mang đến một bức họa chân dung tên quái nhân đó, Cố Mạn Phi giở bức hình ra xem, giật thót tim.
Nhân vật trên bức hình được vẽ rất chân thật, đặc biệt là y bào và mặt nạ đã được vẽ lại rất tỉ mỉ và chuẩn sác đến từng nét...
Đó chính là đồ mà chính tay nàng đã quăng xuống dòng sông hộ thành....
Những món đồ ấy sao lại bị người ta lôi lên được chứ? Lại còn bị giao nộp đến quan phủ nữa chứ?
Nàng còn hỏi dò thêm vài câu từ Cố Tạ Thiên thì biết rằng những món đồ ấy là do lính hộ thành phát hiện ra.
Nghe nói khi phát hiện ra thì bộ y bào đó còn đang như một bóng ma bay lơ lửng trên không trung nữa.
Tướng binh hộ thành là người của tứ hoàng tử nên tứ hoàng tử nhanh chóng mà biết tin này nên hạ lệnh lục soát toàn thành....
Bàn tay Cố Mạn Phi nắm chặt lại...
Nhất định là kẻ đó bày trò! Kẻ mà ở bờ sông nói có thù với nàng...
Kẻ đáng ghét đó ẩn nấp kĩ càng rồi cố tình vớt đồ mà nàng đã vất xuống lòng sông lên... cố ý gây ra tiếng động để đám binh lính phát giác, đám quân binh thấy sự việc kì quái thì sẽ báo lên quan trên. Mà Tứ hoàng tử lại chính là lão đại của bọn chúng.
Hôm tham gia buổi đấu giá, nàng dùng thuật hoán dịch mà rời khỏi trường đấu giá... tên Tứ hoàng tử chắc sẽ cho rằng nàng đã dùng cách gì đó ẩn thân mà đi ra khỏi nơi đó.
Tất nhiên Tứ hoàng tử sẽ đặc biệt để ý đến những vụ án liên quan đến thuật ẩn thân. Giờ nghe lính hộ thành báo cáo vụ việc này, có khi còn nhận định luôn rằng kẻ vứt y bào đen ở lòng sông chính là kẻ mà hắn cần tìm... thế nên hắn mới bịa ra một cái cơ để có thể quang minh chính đại mà bắt người.
Mượn dao giết người,kẻ đáng ghét đó rõ ràng là muốn mượn dao giết người mà!
Đáng tức giận hơn nữa là, nàng ngoài sáng, kẻ đó trong tối, đến đôi phương là nam hay nữ nàng còn không biết.
Nàng cười lạnh lùng....
Kẻ đó đã cố tình coi nàng là kẻ thù thì chắc chắn sẽ còn bày thêm kế hiểm khác, sớm muộn rồi cũng sẽ phải xuất đầu lộ diện, giờ nàng cứ lấy động khắc tĩnh đợi rắn ra khỏi hang...
Nàng im lặng, thầm tính toán kế sách xem mình nên làm gì tiếp theo.
Cố Tạ Thiên đâu có biết trong lòng nàng đang tính toán như vậy nên lại dặn dò thêm mấy câu rồi mới đi về.
Trước lúc rời đi còn không quên khen ngợi đám thị nữ trung thành của Cố Mạn Phi thêm lần nữa.
Thậm chí ông còn tuyên bố thêm một điều mới vào gia pháp: Nơi ở của Cố Mạn Phi, bất kì ai cũng không được phép tự ý xông vào, kẻ vi phạm sẽ phải chịu hình phạt thích đáng.
Khi tuyên bố điều đó còn không quên đưa mắt nhìn Cố Thiên Y với đầy ẩn ý.
Với kinh nghiệm nhiều năm lăn lộn chốn quan trường, ông không quá để tâm tới chuyện đấu đá ở hậu viên nhưng cũng không có nghĩa là ông không hay biết những gì đã xảy ra... ý đồ của Cố Thiên Y sao có thể qua mắt được ông ta?
Đây coi như một lời cảnh cáo....
Cố Thiên Y lạnh sống lưng, vội cúi gục đầu xuống.
Ả biết giờ ở lại cũng không còn ý nghĩa gì nên cũng nhanh chân đi ra khỏi phòng của Cố Mạn Phi.
- Tuyệt quá!
Không biết là ai trong đám thị nữ phát ra tiếng hoan hô lớn... họ đều quay lại nhìn chủ nhân của họ với ánh mắt đầy biết ơn và sùng bái.
Đám thị nữ này được phái đến hầu hạ Cố Mạn Phi,địa vị vốn thấp hèn,trước kia không những phải chịu sự hà khắc của chủ tử mà thậm chí còn bị đám a hoàn thân cận của các vị tiểu thư, thiếu gia ức hiếp....