Người hầu kẻ hạ trong phủ làm sai sót điều gì thì đều sẽ bị trừng phạt rất nặng, cũng đã không ít kẻ đã bị hạ lệnh hành hình cho tới chết.
Thế nên mọi người trong phủ đều rất sợ ông ta,nhìn thấy ông ta thì đều sợ hãi như chuột gặp phải mèo vậy.
Giờ ông ta đang thật sự rất tức giận, đám thị nữ này mà rơi vào tay ông ta thì kết cục của họ sẽ là trận đòn roi man rợ,có thể còn mất mạng ngay trong lúc hành hình...
Đám binh lính tựa lang sói kia nhận lệnh, đang định tấn công đám thị nữ... một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía trong:
- Dừng tay!
Cố Mạn Phi từ trong phòng bước ra.
Bản thân nàng toát ra một thứ khí chất phi thường,chỉ một ánh mắt cũng đủ khiến đám binh lính lạnh sống lưng, lập tức dừng lại.
Đám thị nữ thấy chủ nhân của mình xuất hiện, lập tức cúi người hành lễ:
- Tiểu thư!
Cố Tạ Thiên nhíu mày:
- Mạn Phi, thì ra con ở trong phòng, sao không ra đây sớm?
Nói rồi lại quay sang đám thị nữ, cơn giận vẫn chưa nguôi.
- Đám thị nữ này của con thật là hỗn xược quá mức! Dám cả gan cản đường bản tướng quân! Thật là lũ phản đồ, cần phải dạy cho chúng một bài học...
Định ra lệnh cho đám lính ra tay bắt giữ đám thị nữ lại thì Cố Mạn Phi tiếp tục nói:
- Cố tướng quân, đám thị nữ này là ngài ban cho ta rồi phải không?
- Đúng vậy!
Cố Tạ Thiên trả lời dứt khoát.
- Vậy bổn phận của thị nữ là gì?
- Tất nhiên là hầu hạ chủ nhân,phục tùng chủ nhân rồi!
- Đã như vậy thì họ giờ đã là người của ta, nghe lệnh của ta mà hành sự có gì sai? Cố tướng quân sao lại muốn bắt giữ họ?
Cố Mạn Phi lạnh lùng chất vấn.
Nàng liếc nhìn đám thị nữ:
- Bọn họ không sợ cường quyền, làm theo lệnh của chủ nhân đến cùng, trung thành như vậy,có thể gọi là tâm phúc... Tướng quân từng cầm quân ra chiến trường, lẽ nào lại xuống tay trừng phạt những tướng sĩ trung thành sát cánh kề vai của mình sao?
Lời nói có tình có lí,khiến cho Cố Tạ Thiên cứng họng:
- Cái này....
Hàng lông mày rậm của ông ta nhíu lại:
- Bọn họ trung thành với con là đúng nhưng đến cả ta mà cũng chặn đường...
Cố Mạn Phi tiếp:
- Vậy là lỗi của Mạn Phi rồi, là Mạn Phi lệnh cho họ ngăn không cho ai được vào làm phiền Mạn Phi....và cũng không nói là ngoại trừ Cố tướng quân. Cố tướng quân nếu quyết muốn phạt họ vậy thì cứ phạt ta đây. Còn họ, ta không cho phép ai động đến!
Ánh nắng hoàng hôn chiếu lên người, lời nói kiên quyết, mạnh mẽ.... dáng người tuy thấp bé nhưng toàn thân lại toát ra một khí chất, đức độ hơn người.... khiến mọi người xung quanh cảm nhận thấy nàng thật cường mạnh.
Đám thị nữ vô cùng cảm động, cùng nhau quỳ xuống trước chân nàng:
- Tiểu thư, chúng nô tì nguyện mãi mãi trung thành với tiểu thư!
Nói rồi quay sang phía Cố tướng quân:
- Tướng quân muốn trừng phạt thì hãy trừng phạt chúng nô tì, đừng phạt tiểu thư!
Cố Tạ Thiên: "...."
Ông ta ngắm nhìn cô con gái nhỏ này của mình, giống như hôm nay mới nhìn thấy nàng lần đầu.
Từ sự dò xét, hồ nghi rồi đến tán thưởng.... bỗng ông ta cất tiếng cười lớn:
- Giỏi! Giỏi! Đúng là hổ phụ sinh hổ tử! Không hổ là con gái của Cổ mỗ! Có khí chất,có đức độ!
Chuyển nộ thành hỉ,đáy mắt lấp lánh ánh cười
Ông ta có không ít con gái, nhưng không một ai có tài trí có đức độ như Cố Mạn Phi....đến ngay cả đứa con trai mà ông ta lấy làm đắc ý nhất cũng không có được cái cốt cách đó.
Càng là quân nhân thì càng yêu quý những người có đức độ có trí khí kiên cường.... Cố Tạ Thiên cũng không ngoại lệ....Thấy Mạn Phi là người có cốt cách như vậy thì sớm đã quên hết chuyện không vui khi nãy...