Đêm đã khuya, ở phía thành đông có một khu rừng nhỏ, cây cối um tùm... giờ phút này khu rừng bao trùm dưới ánh trăng mờ ảo lại càng thêm tĩnh mịch,u ma...
Cố Thiên Thanh đi rất nhanh, trong nháy mắt đã xuất hiện ở trung tâm khu rừng, rõ ràng ả rất quen thuộc với địa thế nơi này...
Dưới một gốc cây đại thụ,một nam nhân mặc bào xanh than, tướng mạo tuấn tú, đang đứng đỏ ngó trước nhìn sau...
- Tây Ngôn ca ca!
Cố Thiên Thanh khẽ gọi tên nam nhân, thân hình tựa chim bay về tổ, lao vào vòng tay nam nhân...
Vị nam nhân bào xanh than ấy chính là thập nhị hoàng tử Tây Môn Ngôn, hắn dang rộng đôi tay ôm lấy Cố Thiên Thanh, cúi xuống hôn lên đôi môi xinh xắn của nàng ta...
Đây là một nụ hôn dài, rất dài... Tây Môn Ngôn trong khi ôm hôn ả thì bàn tay hắn cũng không chút thật thà,luồn tay vào trong áo ả mà nắn nắn bóp bóp, sờ soạng đủ kiểu...
Trong chốc lát, quần áo trên người họ đã xộc xệch, hở chỗ nọ hở chỗ kia...
Tây Môn Ngôn đang thời thanh niên trai tráng,nhịn không được, đành vật Cói Thiên Thanh xuống nền đất, giơ tay cởi quần ả ra...
Cố Thiên Thanh rõ ràng cũng đang động tình, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ,nhưng vẫn cố giơ tay ngăn Tây Môn Ngôn lại:
- Ngôn ca ca, không được!
Tây Môn Ngôn thở dốc, nhìn ả giọng nói khàn khàn:
- Thiên Thanh, cho ta thêm một lần nữa thôi! Ta thật sự rất nhớ nàng...
Cố Thiên Thanh ôm lấy eo hắn:
- Thiên Thanh... Thiên Thanh cũng muốn...nhưng... nhưng trong bụng Thiên Thanh đang mang cốt nhục của chàng, Ngôn ca ca, huynh nhẫn nhịn chút, chúng ta sau này vẫn còn nhiều thời gian mà...
Tây Môn Ngôn vẫn không thỏa hiệp, nằm đè lên ả, không chịu đứng dậy:
- Đúng một lần thôi... bản vương đã hỏi qua bà đỡ rồi, kể cả có thai thì thi thoảng một vài lần cũng không có vấn đề gì, hai chúng ta đã quá lâu rồi...
Cố Thiên Thanh nắm chặt lấy bàn tay đang định xé chiếc váy ngoài của ả:
- Một lần tất nhiên là không có vấn đề gì,nhưng... nhưng ở đây... thì...thì không được...sẽ gây hại cho con của chúng ta...
Ả sợ hắn sẽ làm liều nên vội ngồi thẳng người dậy...
Tây Môn Ngôn nghiến răng nghiến lợi:
- Tiểu yêu tinh đáng ghét...
Cố Thiên Thanh ôm lấy khuỷu tay hắn:
- Ngôn ca ca, nếu chàng thật sự thấy mong nhớ muội... thì chi bằng nhanh đón muội về nhà,đến khi đó chàng muốn thế nào Thiên Thanh cũng chiều mà...
Giọng nói của ả dịu dàng như có thể vát ra nước vậy...
Tây Môn Ngôn thì bỗng im bặt, vốn vẫn đang ôm nhẹ thân hình ả thì giờ lập tức buông tay...
Cố Thiên Thanh giờ lại chủ động ôm eo hắn từ phía sau:
- Ngôn ca ca, cái thai trong bụng muội đã được gần hai tháng tuổi rồi,thật... thật sự không thể kéo dài hơn được nữa. Chàng phải nhanh chóng nghĩ cách để loại bỏ viên đá cản đường kia đi thì chúng ta mới....
Tây Môn Ngôn thở dài,im lặng.
Cố Thiên Thanh đợi mãi mà không thấy hắn lên tiếng, trong lòng đầy lo lắng:
- Ngôn ca ca, chàng không phải... không phải thật sự định lấy con tiểu nha đầu đó đấy chứ?
Tây Môn Ngôn lại thở dài:
- Hôn ước giữa ta và ả do phụ hoàng ban cho,chỉ sợ không thể hủy được...
Cố Thiên Thanh đờ đẫn,giọng nói có chút sắc nhọn:
- Ý của Ngôn ca ca là gì? Hôn ước ấy không hủy được? Chàng thật muốn lấy con tiện nhân xấu xí ấy về làm chính thất?! Vậy còn muội thì sao? Muội phải làm sao? Chàng không cần ta nữa sao??
Tây Môn Ngôn vội ôm lấy ả:
- Sao ta có thể không cần nàng được chứ? Muội...muội cũng phải cho ta thời gian để nghĩ cách chứ. Mấy ngày trước chúng ta lập kế đó, vốn dĩ sẽ có thể viên mãn mà giải quyết ả, nhưng ai ngờ lại thành ra như thế? Ả ta vẫn sống nhăn ra, Tây Môn Nghi thì lại chết như vậy... khiến kế hoạch của chúng ta tan thành mây khói.....