Đa số những loại thảo dược mà nàng cần đều vô cùng quý hiếm, sinh trưởng ở vùng đất hiểm trở,khắc nghiệt, những nơi đó thú dữ nhiều vô cùng, không đạt tới tứ phẩm linh lực trở lên thì đừng hòng đặt được chân đến đó... đây cũng là lí do khiến giá thành của những loại dược thảo ấy đạt giá trên trời, tùy tiện một loại cũng phải vài vạn lượng bạc rồi.
Thế nên nhiệm vụ hiện tại của nàng là kiếm tiền,hoặc là tự bản thân mình đi kiếm dược thảo, có thể tự lực cánh sinh tìm được mấy loại thì tìm mấy loại.
Mặc dù linh lực của nàng chưa đạt mức đó nhưng nàng có
" dịch vị thuật ", gặp nguy hiểm thì vẫn có thể tự bảo vệ bản thân.
Nàng đang ngồi suy nghĩ, tính toán thì bỗng nghe thấy bên ngoài có tiếng động, tay khẽ lật lại, chiếc hộp thủy tinh đã được nàng cất đi cẩn thận,với lấy một quyển sách cầm trên tay.
Lát sau,bên ngoài truyền đến tiếng động.... vang lên tiếng nói nhẹ nhàng tựa nước chảy:
- Lục muội có ở trong phòng không?
Là giọng nói của Cố Thiên Thanh.
Thị nữ bên ngoài sớm đã được Cố Mạn Phi ra lệnh, có người đến phỏng, chỉ cần Cố Mạn Phi nàng không đáp lời thì không được phép cho người vào trong.
Thế nên thị nữ liền ngăn Cố Thiên Thanh và Cố Thiên Y lại, chỉ nói là chủ nhân mình đã đi nghỉ nên không tiếp khách nữa.
Hai chị em Cố Thiên Thanh vốn có chút nghi ngờ trong lòng, giờ bị thị nữ ngăn lại như vậy thì càng thấy đáng ngờ....
Hai người bọn họ cố ý biện ra mấy lí do để đòi vào trong nhưng đều bị ngăn lại. Sự nghi ngờ càng lúc càng lớn hơn,Cố Thiên Thanh đanh giọng lại:
- Có phải tiểu thư của các người không có ở trong phòng không?
Nói rồi, cưỡng chế lao vào....
Võ công của hai người này vốn đều không tồi,vả lại đám thị nữ này vốn là người của Cố phủ, nên cũng không giám thật ra tay với hai vị tiểu thư này... chốc lát,hai người bọn chúng đã vào được trong phòng.
Cánh cửa khuê phòng mở tung ra,chị em Cố Thiên Thanh lao nhanh vào như một cơn gió, đợi nhìn rõ cảnh trong phòng thì không khỏi ngây người ra.
Cố Mạn Phi mặc đồ ngủ, đang nằm nghiêng trên giường, mái tóc dài buông lơi,tay cầm quyển sách, thần thái thong dong, tự tại, nhìn hai kẻ mạn phép lao vào phòng,khẽ cau hàng lông mày, cất giọng nói nhẹ nhàng mà ý thì sắc như dao:
- Đêm khuya rồi, hai vị đột nhập phòng người khác là ý làm sao? Là muốn cướp giật hay là giết người??
Cố Thiên Thanh không ngờ nàng ở trong phòng thật, nhất thời ngại ngùng,miễn cưỡng cười nói:
- Lục muội, hai người chúng ta là quan tâm cho muội,sợ muội bị đám cẩu nô tại kia ức hiếp nên mới làm vậy... Lục muội cũng thật là, ngồi trong phòng mà sao không lên tiếng chứ??
Cố Mạn Phi đặt quyển sác xuống:
- Những năm qua ta thanh tịnh quen rồi, không thích bị làm phiền,lẽ nào có vậy thôi cũng không được?
Cố Thiên Thanh nghẹn họng...
Cố Thiên Y tức tối:
- Chúng ta có lòng tốt tới thăm ngươi...
- Cảm tạ,nhưng ta đâu cần?
Giọng nàng càng lúc càng lạnh....
- Người đâu?
Thị nữ bên ngoài vội bước vào, hành lễ đợi lệnh.
- Vừa xong, ai canh gác bên ngoài? Gọi vào đây!
Thị nữ vội nhận lệnh, ra gọi người vào. Cố Mạn Phi ngồi dậy, nhìn hai kẻ đang quỳ dưới nền đất:
- Các ngươi là thị nữ của ai? Ai là chủ tử của các ngươi?
Hai thị nữ vội trả lời:
- Chúng nô tì là thị nữ của lục tiểu thư, lục tiểu thư là chủ tử của chúng nô tì!
Cố Mạn Phi lạnh lùng tiếp lời:
- Đã biết ta là chủ tử của các ngươi thì sao vòn không ngăn kẻ lạ đột nhập vào khuê phòng của ta?
Hai kẻ thị nữ quỳ gập người,liên thanh thỉnh tội:
- Chúng nô tì biệt lỗi rồi ạ!
.....