Độc Phi Vs Tà Vương

Chương 50: Đắt quá ...!




- Ta " Thiên Ngoạn Ngọc " không phải vòng tay thành tinh gì cả! Ta đang cần tìm đích thị là ngươi! Mau mua ta đi! Đợi chút nữa ta sẽ giải thích rõ mọi việc với ngươi, nhanh, nhanh lên!

" Thiên Ngoạn Ngọc " tên này nghe cũng có vẻ cao quý đó, đá " thiên ngoạn ngọc tinh "?

Hòn đá thành tinh cũng không hiếm gặp, chỉ là giọng nói này nghe thật kì quái? Như giọng nói phát ra từ các thiết bị điện tử ở thời hiện đại vây.

Mà sao lại phải tìm địch thị Cố Mạn Phi nàng chứ?

Cố Mạn Phi có chút động lòng, thong thả đưa mắt nhìn xuống phía dưới... Cái vòng tay nổi bần bật ấy đã được đẩy giá lên tới 20 vạn lượng bạc rồi!

- Đắt quá!

Cố Mạn Phi dựa người vào lan can,thốt lên đầy vô tình.

- Đồ nữ nhi kiệt sỉ! Ta đường đường là " Thiên Ngoan ngọc "lẽ nào lại không đáng 20 vạn lượng bạc sao?

Ha ha cái vòng ngọc thạch này thật tự cao tự đại mà.

Cố Mạn Phi nở nụ cười lạnh lùng, không chút khách sáo:

- Không đáng!

- Ngươi... ngươi... dám xem thường ta vậy... ngươi...

- Ta đếm đến 3, hãy cho ta một lí do đáng để mua ngươi, bằng không.... ha ha. Cố Mạn Phi cười nhạt:

- 1!

Giọng đó lại vang lên:

- ".... Ngươi....."

- 2!

- Được! Coi như ngươi thắng!

Giọng nói ấy cuối cùng cũng đành chịu thua..., do dự một chút:

- Ta là một thần vật được sinh ra bởi trời và đất, trên tường âm dương, dưới tường địa lý, không việc gì không biết,không chuyện gì không hay...

Thì ra là một biến tướng của google, cũng có chút gọi là tác dụng! Nhưng ai mà biết có phải chiếc vòng đang tự tâng bốc hay không?

Cố Mạn Phi khẽ gõ gõ ngón tay lên lan can, trầm tư suy nghĩ.

- Nữ nhi,ngươi dám hoài nghi độ trân thật trong lời nói của ta sao?

Giọng nói ấy cất tiếng cười lành lạnh, bỗng chậm dãi:

- Người xuyên không...

Giật mình... cái vòng nát này biết được cả bí mật của nàng! Xem ra thật sự là nó có chút bản lãnh.

- Ê nha đầu, ta không phải là chiếc vòng nát! Ta là " Thiên Ngoan ngọc " là thần vật, thần vật! Rõ chưa?

Cố Mạn Phi chả thèm quan tâm:

- Ngươi quá là khoe mẽ, mang theo ngươi bên mình chả khác gì mang theo quả bom nổ chậm! Như thế ta đâu thể tự do tự tại được chứ?

- Nữ nhi, thế nào là khoe mẽ? Ta như này là khẳng định sự khác biệt!

Thiên Ngoan Ngọc sửa lại cách dùng từ của Cố Mạn Phi.

- Yên tâm, chỉ cần ngươi mua ta, ta sẽ có cách ẩn đi vầng hào quang đó...

- Thôi nào, ngươi nhanh nghĩ cách để mua ta đi. Vài chục lượng bạc lẻ trên người ngươi chả đủ để mua ta đâu.

Giọng nói ấy bỗng nghĩ ra một chủ ý:

- Giờ ngươi tìm cách kiếm tiền thì cũng không kịp đâu... đúng rồi! Không thì ngươi đem " Hoan hình thảo " ra để đổi đi! Cái vị tứ điện hạ kia chắc chắn sẽ chịu đổi với ngươi đấy!

- Không được! Hoan hình thảo quý hơn ngươi nhiều mà!

Cố Mạn Phi cự tuyệt luôn!

-... Ê nha đầu, ngươi vừa nói gì? Cái cây cỏ ấy mà quý được hơn ta sao? Sao có thể chứ...?

Giọng nói ấy như một chú mèo bị giẫm vào đuôi, hét ầm vang vọng trong đầu Cố Mạn Phi...

- Suỵt! Đừng ồn ào! Ta khác có cách mua được ngươi!

- Thật không? Giờ nó đã lên đến 33 vạn rồi đấy! Ngươi kiếm đâu ra nhiều ngân lượng như vậy được? Đi ăn cướp? Ở đây không làm thế được đâu, mà cũng không kịp ý...

- Câm mồm, còn ồn nữa là ta sẽ không mua ngươi nữa đâu. Ta khác có cách của ta.

Cố Mạn Phi và Thiên Ngoan ngọc dùng ý niệm để giao tiếp với nhau nên người ngoài không thể phát hiện ra.

Cách mà Cố Mạn Phi kiếm tiền thì rất đơn giản... Nàng sai tiểu đồng chuẩn bị giấy mực, viết vài dòng chữ rồi gấp thành hình hạc giấy tinh xảo... rồi sai tiểu đồng mang đến căn phòng của Thái tử gia, còn dặn thêm:

- Thư này chỉ được đưa tận tay Thái tử, không được đưa cho bất kì ai. Rất gấp! Rất gấp!

Nghĩ chút lại dặn thêm:

- Nếu Thái tử không chịu tự tay nhận thư thì hãy nói hai từ "bệnh nặng".

Tên tiểu đồng cũng không nhiều lời, dù không hiểu gì nhưng vẫn cầm lấy con hạc giấy rồi đi ra ngoài!

Thái tử Tây Môn Gia Khánh đang ngồi trong phòng uống trà... thấy tiểu đồng mang hạc giấy đến thì ngạc nhiên.

Người tùy tùng đứng sau Thái tử sợ trên hạc giấy có gì đó kì quái nên định lên trước cầm lấy hạc giấy. Tiểu đồng ngăn lại:

- Vị công tử ấy nói cần tự tay Thái tử mở. À vị công tử ấy còn nói hai từ

" bệnh nặng " nữa ạ!