“Không.” Lâm Mị cười, mắt hoa đào đẹp bị lây nhàn nhạt ửng đỏ, cuồng bạo vừa rồi đã biến mất không thấy, lưu lại chỉ có tâm như nước hồ tĩnh lặng: “Vừa
rồi Chu công tử đã nói, tâm duyệt tứ muội Lâm Thiến Khanh.”
Nói, Lâm Mị vươn tay, cầm cổ tay Chu Bảo Trạch, đem tay hắn giơ lên.
Vòng ngọc uyên ương đẹp lại lạnh lẽo bị bỏ vào lòng bàn tay của hắn.
Chu Bảo Trạch cảm nhận được tay nhỏ của Lâm Mị thật lạnh lẽo, còn có lòng bàn tay thô ráp sần sùi đầy vết chaima người cái kén.
Một đôi tay như vậy, sao có thể là tay của một tiểu thư hầu phủ đây?
Bỗng nhiên lại nhớ tới, hắn tới đây thời gian dài như vậy, vậy mà cũng không có chạm qua tay của Lâm Mị.
Thì ngược lại tay nhỏ mềm mại bóng loáng của Lâm Thiến Khanh kia, luôn luôn ngoắc ngoắc quấn quấn với hắn.
”Ta nguyện Chu công tử cùng tứ muội phu thê tình thâm bạch đầu giai lão.”
Nói xong, Lâm Mị buông bàn tay to của Chu Bảo Trạch ra.
Chu Bảo
Trạch vô ý thức đã nghĩ muốn lại một đôi tay nhỏ bé không mềm mại cũng
không bóng loáng, lại làm cho hắn thập phần quyến luyến kia.
Chỉ
tiếc, Lâm Mị lui về phía sau hai bước, mỉm cười với Chu Bảo Trạch, xoay
người nói với Lâm Bác Nguyên: “Phụ thân, ta mệt mỏi.”
Sắc mặt Lâm Bác Nguyên âm trầm nhìn lướt qua mọi người: “Còn ở đây làm gì?”
Lâm Mị không để ý đến ai, trực tiếp về gian phòng của mình.
Mọi người lập tức giải tán.
Ngoại thất (bên ngoài phòng) rất nhanh liền được nha hoàn quét dọn sạch sẽ,
không bao lâu sau một tiểu nha hoàn nhút nhát gọi: “Tam tiểu thư, mời
ngài dùng cơm.”
Lâm Mị đi tới, nhìn thấy mấy món ăn tinh xảo hoàn toàn bất đồng, hài lòng ngồi xuống, bắt đầu ăn.
Lúc này bên trong gian phòng của Lâm Bác Nguyên, ông đang rất giận dữ!
”Ngươi thân là đích mẫu, cứ như vậy đối đãi thứ nữ?” Lâm Bác Nguyên để ý nhất
là danh tiếng của mình, ông cũng không phải để ý Lâm Mị có bị khổ hay
không, mà là tức giận Triệu thị vậy mà đối đãi thứ nữ như vậy, nếu để
cho người ngoài biết, chẳng phải là cảm thấy ông ngay hậu viện của mình
cũng không quản được.
”Lão gia, thiếp thực sự không biết nha đầu
Thanh Nha kia vậy mà cả gan làm ra chuyện như vậy a.” Triệu Giai Ninh
rất nhanh đem trách nhiệm đều đổ lên người Thanh Nha đã bị trượng tễ.
”Chuyện này ngươi xem rồi làm!” Lâm Bác Nguyên hừ lạnh một tiếng: “Nếu như ngươi không quản gia được, để mẫu thân tới để ý!”
Triệu Giai Ninh vừa nghe, vội vàng cúi đầu, không nói.
Quyền lực tới tay nào có đạo lý đưa trở về?
Triệu Giai Ninh bên này vội vàng an bài nha hoàn bà tử đi qua, lại từ bên
trong phòng mình cầm vài món trang sức, lại đưa một ít ngân phiếu.
Trước ổn định Lâm Mị lại nói.
Lâm Mị náo loạn như thế, Lâm Thiến Khanh có chút không rõ, tuy nói di nương bảo đảm hôn sự của nàng sẽ không ra lầm lỗi, thế nhưng, nàng vẫn còn
nơm nớp lo sợ.
Lâm Thiến Khanh ở trong viện đi dạo, trong lòng phiền muộn không chỉ không có tiêu tan trái lại ngày càng khó chịu.
”Chu công tử...” Lâm Thiến Khanh vừa ngẩng đầu, gặp được Chu Bảo Trạch trong đình nghỉ mát, nhẹ nhàng bước liên tục, tiến lên khuyên lơn: “Chu công
tử, ở đây gió lớn, cẩn thận cảm lạnh.”
Chu Bảo Trạch khẽ động khóe môi, muốn cười lại không có cười, thoạt nhìn đặc biệt cay đắng: “Làm phiền tứ tiểu thư nhắc nhở.”
Giọng điệu khách khí khiến trong lòng Lâm Thiến Khanh có dự cảm không tốt: “Chu công tử, chàng đây là...”
”Tứ tiểu thư, ta cũng phải đi trở về, cùng phụ thân thương lượng chuyện hạ sính.” Chu Bảo Trạch trầm giọng nói.
Trong lòng Lâm Thiến Khanh có chút hốt hoảng, thế nhưng trên mặt vẫn duy trì
tươi cười, nhàn nhạt ngượng ngùng nói: “Chuyện này còn muốn phụ thân mẫu thân làm chủ...”
”Phải.” Chu Bảo Trạch gật đầu, những ngày qua
dung nhan ngượng ngùng khiến hắn nhìn thấy liền thích lúc này căn bản là không nhập được vào mắt của hắn, trước mắt luôn luôn thoáng qua đôi mắt hoa đào hơi phiếm hồng không hề bận tâm kia của Lâm Mị.
Rốt cuộc là nhiều đả kích, mới để cho nàng chết tâm như vậy?
Trong lòng Chu Bảo Trạch một trận co rút đau đớn, tối nghĩa mở miệng: “Để phụ thân mẫu thân định ra cái ngày lành, ta thú Lâm Mị vào cửa.”
Lâm Thiến Khanh không thể tưởng tượng nổi mở to hai mắt, thân thể hơi lung
lay: “Chu Chu công tử... Chàng, chàng nói, chàng muốn thú Tam tỷ vào
cửa?”
”Phải.” Chu Bảo Trạch kiên định nói: “Vòng ngọc uyên ương ở trong tay Tam tiểu thư, hơn nữa, vì ta nàng có thể ngay cả tính mạng
cũng không muốn. Được thê như vậy, phu phục gì cầu (được vợ như vậy,
chồng còn cầu gì nữa)?”
Sắc mặt Lâm Thiến Khanh trắng bệch, không có một chút huyết sắc, thân thể lắc lư hai cái, thiếu chút nữa mới
không ngã xuống đất.
Lâm Thiến Khanh dùng sức cắn cắn môi, lưu
lại một hàng dấu răng, mới run giọng hỏi: “Chu công tử, chàng không phải cùng Tam tỷ nói, tâm duyệt là ta sao?”
”Từ xưa thú vợ thú hiền,
có thể có thê tử hiền lành như Tam tiểu thư như vậy, chính là Chu mỗ ta
may mắn.” Lời của Chu Bảo Trạch thiếu chút nữa đem tâm của Lâm Thiến
Khanh vò nát.
”Chu công tử, chàng nói ta không hiền lành?” Lâm
Thiến Khanh không thể tưởng tượng nổi mở to mắt đẹp, hồ đồ lại không để ý cố hỏi.
Một cô nương chưa lập gia thất, lại bị người nói không hiền lành, sau này còn muốn thế nào gặp người?
”Tứ tiểu thư, Tam tiểu thư là tỷ tỷ của ngươi. Nàng ấy mặc là cái gì, ngươi mặc lại là cái gì? Ngươi có di nương đau, có tiền tiêu hằng tháng cầm,
phấn son bột nước xoa, Tam tỷ của ngươi đâu? Ăn là cái gì? Dùng lại là
cái gì?” Chu Bảo Trạch vô lực lắc lắc đầu.
”Ta thực sự không thể
tưởng tượng, đối với Tam tỷ của mình ngươi cũng có thể nhẫn tâm như vậy, đối với phu quân sau này của ngươi, người lạ hoàn toàn lại có thể có
vài phần thật tình.”
Chu Bảo Trạch nhiều tiếng chỉ trích khiến Lâm Thiến Khanh không chịu nổi.
”Chu công tử, sao chàng có thể trách tội ta như vậy?” Lâm Thiến Khanh bất
đắc dĩ vừa thương xót vừa lắc đầu, ủy khuất nói: “Chuyện hậu viện, tự
nhiên là có mẫu thân làm chủ, ta lại có thể làm cái gì?”
Chẳng lẽ ngay cả cho Tam tỷ của mình một chút ăn uống, một chút y phục tốt, đem
chuyện nha hoàn lừa chủ nói cho Lâm đại nhân hoặc là phu nhân cũng không được sao?
Phải giúp trợ Lâm Mị thoát khỏi khốn cảnh có rất nhiều phương pháp, mà Lâm Thiến Khanh ngay cả một kiện cũng chưa từng làm.
”Mà thôi, ta không muốn sẽ nói chuyện nhiều cùng ngươi.” Chu Bảo Trạch lạnh lùng nói: “Nhìn thấy ngươi, ta cũng cảm giác được buồn nôn.”
Lâm Thiến Khanh ngạc nhiên nhìn chằm chằm Chu Bảo Trạch, đây là mấy ngày
nay tới giờ, cùng nàng ôn tồn nói nhỏ Chu Bảo Trạch sao? Còn là Chu Bảo
Trạch mà nàng cảm thấy là phu quân tốt tương lai sao?
”Ta chỉ là một nữ nhi thứ xuất, làm sao quản được chuyện hậu viện này?” Lâm Thiến Khanh ủy khuất muốn chết, nước mắt chảy xuống.
Nhìn bộ dáng Lâm Thiến Khanh hoa lê đẫm mưa, Chu Bảo Trạch thất vọng lắc lắc đầu.
Chẳng qua là nói ra nàng làm những chuyện như vậy, Lâm Thiến Khanh liền ủy khuất thành bộ dáng này.
Nghĩ đến nhiều năm như vậy, Lâm Mị ở trong cái viện xa xôi đó, trôi qua cuộc sống không như hạ nhân. Nàng vậy mà cũng không có khóc, cho dù là mới
vừa rồi bị bức được ngoan (ác độc), cũng chỉ là hai mắt phiếm hồng.
”Kỳ thực, ta càng buồn nôn chính ta.” Chu Bảo Trạch bất đắc dĩ lại hối hận thở dài.
Hắn tại sao lại bị mặt ngoài dịu dàng của Lâm Thiến Khanh mê hoặc, không nhìn tới Lâm Mị thực tâm đâu?
Lâm Thiến Khanh vừa nghe, cũng nhịn không được nữa, xoay người khóc chạy xa.
Chu Bảo Trạch sờ sờ ngân phiếu trong ngực mình, bước chân vừa chuyển, đi
hướng viện của Lâm Bác Nguyên, hắn nhất định phải thú Lâm Mị vào cửa làm thê tử của hắn.