Độc Phi Của Vương Gia Yêu Nghiệt

Chương 93: Rời khỏi Thẩm gia tập hai




Là ảo giác sao? Nói cách khác sao lúc nào nàng cũng cảm thấy Hữu tướng đại nhân đối xử với mình lúc nào cũng nhỏ nhẹ nịnh nọt?

Thẩm Nghiên Tịch nhìn chằm chằm đôi mắt ẩm ướt này, thật sự cũng không biết vì sao trong nháy mắt từ bộ dạng quỷ quyệt cuồng máu lại trở nên điềm đạm đáng yêu như vậy, chẳng lẽ do hắn họ Sở, tên Ly, chữ Sở đã đáng yêu rồi, cho nên khi hắn tên Sở Ly tức là điềm đạm đáng yêu?

Có chút gian nan rời khỏi ánh mắt long lanh đó, nàng có chút do dự với việc hắn muốn đến đón mình về, nhưng Thẩm gia, tuyệt đối nàng sẽ không ở lại.

Vì thế cũng thuận tiện gật đầu, “Ta muốn lấy ít đồ.”

Mắt thấy đám đàn bà trong Thẩm gia muốn mở miệng, Hữu tướng đại nhân ghé mắt liếc qua, trong nháy mắt lại trở nên âm trầm lạnh lẽo trấn áp sự rục rịch của các nàng, theo đó lại quay mặt nhìn Thẩm Nghiên Tịch, cực đỉnh dịu dàng và sủng nịnh, hơn nữa còn mang chút khinh thường nói: “Muội cần gì, thiếu gì ca ca sẽ cho người làm ngay, nơi này dù có ít hay nhiều thứ khác, dù có phải của Thẩm gia hay không cứ coi như cho người ta đi, cũng đâu phải mấy thứ đồ trân quý gì.”

Một câu nói lập tức khiến cho lão phu nhân đến Thẩm Nghiên Xu nhỏ tuổi nhất ở đây cũng lộ vẻ xấu hổ, cảm thấy cực kỳ nhục nhã với giọng nói bố thí này! Rõ ràng nơi này tất cả đều của Thẩm gia các nàng, cho dù là bố thí cũng chỉ có Thẩm gia bố thí cho Thẩm Nghiên Tịch mới đúng!

Thẩm Nghiên Tịch cong lên khóe miệng, nhưng có nhiều thứ không phải có thể nói cho là cho Thẩm gia được.

Cho nên nàng lại lắc đầu nói: “Thẩm gia có gì đó ta cũng không cần, ta chỉ cần cầm về những món đồ của mình, còn mấy thứ lặt vặt khác cứ xem như phí ăn ở nơi này trong mấy tháng qua.”

Xác thực nàng chỉ muốn lấy một vài thứ thôi, dù sao những thứ đồ quan trọng nàng tuyệt đối không mang đến Thẩm gia, trừ phi không cách nào để ở ngoài được… ví dụ như… cả một phòng sính lễ kia.

Cho nên những thứ đồ nàng cần lấy mà nói, những thứ quan trọng chính là cả một phòng sính lễ đó, nhưng có mang đi hay không thì vẫn có chút do dự.

Thẩm lão phu nhân và đám nữ nhân đều nhìn chằm chằm nàng, nhìn nàng chỉ cầm lên vài cuốn sách, và một số thứ không trân quý gì nên cũng không nói gì thêm, nhưng bây giờ nàng còn muốn mang đi cả một phòng sính lễ thì… quả thực là si tâm vọng tưởng rồi!

Lúc này bà phải mở miệng, nhưng vừa mới có suy nghĩ này thì hai vì đại gia vốn đang nhìn chằm chằm Thẩm Nghiên Tịch đồng loạt nhìn lại, ánh mắt rõ ràng như không có gì nhưng thật chất trầm thấp đè nén, ép tới bà muốn thở cũng còn khó khăn, tự nhiên lời đã ra đến miệng cũng bị bức trở về.

Thẩm Nghiên Tịch không để ý tới những người nàng, nàng vẫn có chút do dự đứng trước cánh cửa bị khóa chặt, có điều nàng không biết sau khi Sở Ly biết đây chính là sính lễ do Kỳ vương phủ mang tới, sắc mặt đại biến, kéo chặt cổ tay của nàng lôi ra ngoài, nhẹ giọng dụ dỗ: “Nếu muội thích những thứ này, quay đầu ca ca sẽ giao chìa khóa nhà kho cho muội, muội muốn cái gì, thích cái gì cứ mang hết đi cũng được, còn mớ đồ này cứ bỏ đi.”

Ánh mắt Thẩm Nghiên Tịch lập tức sáng lên, nhưng cũng chỉ là ngời sáng lên một chút, thật sự nàng không muốn bỏ lại những món đồ trong căn phòng đó a.

Lại không biết rốt cục là không đành lòng để những thứ này lại cho Thẩm gia hay do thật sự không bỏ được những món đồ dán mác ‘sính lễ’ đó.

Mà đương lúc nàng ngẩn ra chần chờ thì đã bị Sở Ly kéo đi ngày càng xa.

“Ấy, đợi chút…”

“Những gì cần lấy thì đã lấy rồi, vậy thì mau cùng ca ca về nhà đi, về sau chúng ta tuyệt đối không đặt chân vào Thẩm gia này đâu.”

“Còn có…”

“Trong phủ ta cũng thiếu một cô nương đương gia, về tới nhà ca ca sẽ giao toàn bộ sản nghiệp cho muội quản lý, nếu vừa ý thì có thể mang toàn bộ đi!”

“Không cần!” Nàng cũng là một người rất có nguyên tắc a! Không phải tài bảo gì ta cũng tham cả nha!

Lúc này sao nàng không ngẫm nghĩ lại lúc trước bản thân thoái mái hốt trọn sính lễ của Quân Thương không chút áy náy?

Sở Ly kéo rất căng, đi cũng rất nhanh, căn bản không cho nàng cơ hội thoát ra, trực tiếp kéo nàng ra khỏi Phù Hương viện, trước khi đi đến cửa nàng chỉ kịp quay đầu nhìn đằng sau một cái.

Sau lưng, sân trong Phù Hương viện, là vẻ mặt mang đủ sắc thái khác nhau của các nữ chủ tử trong Thẩm gia, còn có vị Thất điện hạ đang côi cút đứng như trời trồng ở đó.

Nàng bị Sở Ly vội vã lôi đi, lại không ngờ chỉ một cái quay đầu đầy lưu luyến của mình đã khiến cho Thất điện hạ đang tức khí lạnh lùng đột nhiên cảm thấy ấm áp, chỉ vì một cái nhìn lại này không phải đang tiếc của đống trân bảo yêu thích lúc nào nàng cũng treo bên miệng, mà là đang lưu luyến hắn.

Ảnh Nhị đứng ở ngoài vài bước, nhìn chủ tử nhà mình một cái, đáy mắt lộ vẻ kinh ngạc rồi lại nhìn sang bóng dáng vừa khuất sau cửa chính, lại một hồi kinh ngạc không thôi.

Ừm, quả nhiên đã động tâm rồi!

Nàng híp mắt trầm tư, trong đầu lại vang vọng liên hồi ba chữ ‘tiểu chủ tử’ á, ‘tiểu chủ tử’ đó!

“Ảnh Nhị!”

Tiếng kêu của chủ tử lập tức kéo nàng trở về thực tại, không chút chậm trễ cung kính đợi lệnh.

Quân Thương nhìn cửa phòng bị khóa chặt, nói: “Ngươi hãy mang tất cả sính lễ này qua phủ Hữu tướng, trao tận tay cho Vương phi!”

“Tuân!”

Thẩm lão phu nhân, di nương và các tiểu thư đồng loạt hô lên, “Thất điện hạ, ý của ngài…”

Quân Thương nhẹ quét mắt một vòng khiến cho lão phu nhân cứng họng, sau đó hắn hờ hững thu hồi ánh mắt, vẫn đứng nguyên tại chỗ chờ Ảnh Nhị quay về dẫn người đến vận chuyển sính lễ.

Lão phu nhân và đám người không dám làm càn trước mặt Thất điện hạ, nhưng lòng nào cam tâm nhìn bao nhiêu trân quý vật phẩm trước mắt bị dời đi? Càng bỏ không được chính là hôn ước với Thất điện hạ.

Cho dù trước mắt Đại tiểu thư Thẩm Nghiên Tâm được gả cho Thái tử làm Trắc phi, Tam… à không bây giờ Thẩm Nghiên Huyên đã là Nhị tiểu thư, hôn kỳ cũng gần tới rồi, nhưng không phải vẫn còn Thẩm Nghiên San sao? Tuy là thứ xuất, thân phận thấp kém nhưng làm Trắc phi cũng miễn cưỡng được mà.

Lão phu nhân nháy mắt với Thẩm Nghiên San, lúc này Vệ di nương và Thẩm Nghiên San dường như hoàn toàn quên mất trước đó không lâu, các nàng còn khóc sướt mướt thà làm vợ hàn môn chứ tuyệt đối không làm thiếp của nhà giàu, chứng kiến ánh mắt lão phu nhân chợt cảm thấy cõi lòng vui vẻ tung tăng như chim sẻ.

Thẩm Nghiên San lặng lẽ nhìn Thất điện hạ đứng đó, ánh mắt trở nên si mê, hai gò má hồng phấn tung bay, khẽ cắn môi, lấy toàn bộ dũng khí tiến lên một bước đến trước mặt hắn.

Nàng tự biết mình thân phận thấp kém, tuy có hôn ước nhưng cũng không dám vọng tưởng làm Vương phi, nhưng nếu Đại tỷ có thể làm Trắc phi Thái tử, thân đồng dạng là thứ xuất như nàng làm một Trắc Vương phi cũng được. Trắc phi tuy không phải là thị thiếp nhưng ít nhiều vẫn có phẩm cấp và thân phận.

Càng nghĩ càng cảm thấy con đường phía trước sáng lạn, từng bước một tiếng đến gần Thất điện hạ, trái tim nảy đập như sấm, trong đầu đã nghĩ ra rất nhiều lời nói, thậm chí còn cảm thấy rất nhiều ánh mắt ghen ghét của đám tỷ muội đằng sau.

Nhưng mà còn cách ba bước mới đến gần được Thất điện hạ thì cảm thấy có một luồng gió lạnh thấu xương thổi tới, chớp mắt cảm thấy như vừa bị rơi vào hầm băng, đến cả máu huyết trong cơ thể cũng muốn đông cứng lại.

Thứ hàn băng này xâm nhập cơ thể, lập tức phong tỏa tâm mạch!

Thẩm Nghiên San thoáng cái cứng đờ tại chỗ, gian nan gật đầu, lúc va chạm vào đôi mắt u lãnh, toàn thân nàng chấn động, trên mặt nhanh chóng thất sắc tái nhợt, mơ hồ có một tia tro tàn.

Hai mắt nhìn nàng, lại như căn bản không lọt mắt cô gái này, cảm giác lạnh băng hờ hững, tựa như đang nhìn một người chết.

Cho đến khi Quân Thương dời mắt đi nàng mới run rẩy một hồi, miệng há hốc ngây ra, đến cả thở cũng không dám.

Thật… thật đáng sợ a! Vừa rồi trong một cái nháy mắt đó, nàng thật sự cảm thấy mình sẽ phải chết!

Cả tiểu viện im lặng như tờ, không khí cũng như ngưng đọng lại khiến người ta hít thở không thông, Thẩm lão phu nhân không dám rời đi, lại run rẩy cho ma ma đi tìm cứu binh.

Quân Thương cũng không thèm để ý tới.

Từ lúc bắt đầu hắn cũng chỉ biết mỗi một Thẩm Nghiên Tịch, nên về sau này, tuyệt đối sẽ không chung đụng dính líu gì đến Thẩm gia nữa.

Lại nói Thẩm Nghiên Tịch bị Hữu tướng đại nhân nửa cưỡng bách kéo khỏi Phù Hương viện, vừa đi rời khỏi phủ Tể tướng, về sau nửa bước cũng tuyệt đối không quay vào.

Nhưng khi vừa đi khỏi Phù Hương viện không bao xa, liền chạm mặt Thẩm phu nhân Kim thị đang vội vã đi tới.

Hai bên gặp nhau, tất cả đều dừng bước, Thẩm Nghiên Tịch nhìn các nàng đang bước tới, nhẹ nhướng mày, “Phu nhân đã đến chậm, ta đang định rời đi, về sau cũng sẽ không đến quấy rầy mọi người.”

Thẩm phu nhân nhướng mày, nhưng lập tức cả khuôn mặt giãn ra, cũng không tức giận gì, chỉ nhìn nàng, ánh mắt đó vô cùng phức tạp, trong sự phức tạp đó còn pha một chút ít áy náy.

Áy náy?

Thẩm Nghiên Tịch có chút hoài nghi đôi mắt mình, nói cách khác không thể nào từ trong mắt Thẩm phu nhân nhìn ra sự áy náy này?

Tất cả thần sắc chỉ bất chợt lóe lên, Thẩm phu nhân bình tĩnh gật đầu, “Vậy ta cũng không tiễn, sau này nếu rỗi, bất cứ khi nào cũng có thể trở về đây chơi một lát.”

Lời này, phản ứng này quả khiến Thẩm Nghiên Tịch cảm thấy mơ hồ.

“Phu nhân vẫn hoan nghênh ta đến phủ Tể tướng?”

“Hiển nhiên! Mặc dù không ở bên người nhưng dầu gì con cũng là nữ nhi của ta trong mười bảy năm qua.” Bà vẫn bình tĩnh như xưa, ngay cả chút xa cách trước đây cũng phai nhạt một chút, chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt bà sâu sắc mà giản đơn, tựa hồ có chút mơ hồ khi nhìn qua hướng Phù Hương viện, “Huyên Nhi kiêu căng không hiểu chuyện, nếu có chỗ nào đắc tội kính xin nể tình tỷ muội xưa kia, xin thông cảm bỏ lỗi cho.”

Nàng nhíu mày, hồ nghi… đến cả Sở Ly cũng hơi kinh ngạc.

“Bà vội vã đến đây là vì Thẩm Nghiên Huyên nói chuyện?” Nàng đột nhiên hỏi ra một câu mà bản thân cảm thấy cũng không cần thiết.

Nhưng Thẩm phu nhân rất bình tĩnh, thản nhiên gật đầu, “Dạo này con bé gặp nhiều biến cố, tính tình cũng có chút khó chịu, ta cũng không ngờ con bé lại cùng lão phu nhân đến sinh sự với con, nếu con bé có lỡ nói gì quá đáng, xin con cũng đừng để trong lòng.”

Hôm nay bà cũng bị đả kích một phen, thế nên mới không lưu ý để Thẩm Nghiên Huyên đi Phù Hương viện như vậy.

Nhưng mà bà cũng không muốn nói nhiều với Thẩm Nghiên Tịch, cho nên nói hết câu đã nghiêng người sang một bên để Thẩm Nghiên Tịch và Sở Ly thuận lợi rời đi.

Thẩm Nghiên Tịch lại nhìn bà một cái, sau đó cùng Sở Ly rời đi.

Thẩm phu nhân dõi theo bóng hai người, cho đến khi không còn thấy bóng dáng mới nghe ma ma bên cạnh lo lắng gọi khẽ, “Phu nhân?”

Bà đột nhiên xuýt nhẹ một tiếng, mắt nhìn qua Phù Hương viện một cái, sau đó xoay người quay trở về