Edit: Quan Vũ.
Cả khung cảnh trong kinh thành chìm trong tĩnh mịch, thỉnh thoảng có vài tiếng chó sủa phá vỡ bầu trời đêm tĩnh lặng.
Chừng mười cái bóng đen thi triển khinh công nhảy vượt trên nóc nhà, không lâu sau đã đến một cái viện ở Thành Tây. Vũlq""d@n Viện không lớn lắm, bố cục cũng rất đơn sơ, chỉ có một cái viện be bé và một hàng phòng ốc thấp và nhỏ, bên trong phòng tối om tĩnh lặng, khiến người ta buồn ngủ.
Một người trong những bóng đen vung tay lên, bóng đen đằng sau hắn tản ra ngay, nhanh chóng vây chặt tiểu viện.
Người nọ phất tay và nhảy vào tiểu viện trước, ngay sau đó thì có hai cái bóng đen nhảy theo sau.
Bỗng trong phòng vọng ra tiếng nói của nữ tử trẻ tuổi, khẽ quát lạnh lùng: “Là ai?”
Tiếng còn chưa dứt, ánh nến đã thắp sáng bên trong phòng, đồng thời “két” một tiếng, cửa phòng được đẩy ra, một bóng hình nhỏ nhắn cao ráo của nữ tử đã xuất hiện ngay cửa của tiểu viện.
Dung nhan của nàng kiệu mị, bộ y phục đen phác họa từng đường nét lồi lõm của vóc người quyến rũ, vòng eo nhỏ không đủ một nắm tay, dường như chỉ cần một trận gió nhẹ nhàng thổi qua cũng có thể gãy mất, chỉ đứng như thế, cũng có một loại quyến rũ phong tình khác, khiến người ta không nhịn được, nuốt nước miếng không ngừng.
Hai tay nàng khoanh trước ngực, cảnh giác liếc mắt nhìn ba người trong viện, cuối cùng dừng tầm mắt lại trên vị có dung mạo bất phàm ở giữa, khí thế hiến ngang trên người nam tử trẻ tuổi, một đôi mắt hồ ly sáng như sao, giống như một con mãnh thú đói bụng đã lâu phát hiện được con mồi ngon: “Chao ôi, thì ra là An Vương điện hạ, thật là, trăm nghe không bằng một thấy, gặp mặt hơn cả tiếng thơm nha!”
Dường như Long Túc Vân cũng không ngờ đối phương lại có thể nhận ra mình, hơi trố mắt rồi cười sang sảng, nói: “Thật không hổ là Con Nhện Đen tiếng tăm lừng lẫy trong giới sát thủ, không tệ, không tệ!”
Con Nhện Đen giắt hai tay ra sau lưng, từ từ đi về phía Long Túc Vân, đầu ngón tay dán lên lồng ngực hắn, nhẹ nhàng vẽ vòng tròn, sau khi cảm giác thân thể dưới tay khẽ run, nụ cười trên gương mặt lại càng trở nên kiều mị.
“Nghe nói, hai ngày sau An Vương đã cưới thê là tiểu thư của Phàn Dương Vương phủ, điện hạ không ở trong phủ chờ làm tân lang, mà lại chạy đến cái nơi khỉ ho cò gáy của ta đây để làm gì?”
“Đương nhiên là tới gặp giai nhân!” Long Túc Vân cười tà tứ, một tay nắm bàn tay không an phận của Con Nhện Đen, tay kia thì ôm vòng eo nhỏ nhắn của nàng, tiện tay bóp hông nàng một cái.
“Ưm.” Con Nhện Đen khẽ rên rỉ, thuận thế dựa vào ngực của Long Túc Vân, dáng người yểu điệu không xương, khiến Long Túc Vân cảm thấy càng lúc càng run rẩy kinh người.
Con Nhện Đen hài lòng nhếch nhếch khóe môi, thẫm nghĩ, cho dù là vương tử vương tôn, cũng khó mà thoát khỏi lòng bàn tay của mình.
Tất nhiên, ngoại trừ l|l|q|d| Chó Ngao không hiểu chuyện đời kia ra!
Nhàn nhạt liếc xung quanh, Con Nhện Đen hờn dỗi: “An Vương điện hạ muốn gặp ta thì tới lúc nào cũng được hết, nhưng tại sao lại dẫn theo nhiều người đến như vậy? Thật đúng là hù chết người ta rồi.”
Bàn tay của Long Túc Vân đặt trên gò núi nhỏ trước ngực Con Nhện Đen, khiến nàng rên rỉ thỏa mãn, một tiếng này khiến giọng nói của hắn cũng trở nên trầm thấp khàn khàn mờ ám: “Bọn họ là ám vệ bảo vệ bản vương, nếu như ngươi không thích, bản vương bảo bọn họ rời khỏi là được.”
Dứt lời, vung tay lên, hai người đằng sau hắn, kể cả hắc y nhân vây ở bên ngoài tiểu viện cũng lui ra xa hết.
Đám người đi xa, hai cánh tay của Con Nhện Đen bò lên cổ của Long Túc Vân, mị nhãn như tơ: “Điện hạ.”
Long Túc Vân nhộn nhạo trong lòng một phen, ôm ngang Con Nhện Đen lên tiến vào tiểu viện, nhìn bài trí đơn giản bên trong, giữa hai lông mày hiện lên vẻ chán ghét vô cùng. Chẳng qua là, bây giờ trên người hắn nóng ran khó chịu, người trong ngực hắn thì yêu kiều mềm mại thơm thoang thoảng, cũng chưa được bao nhiêu lâu, vứt Con Nhện Đen lên trên tháp trúc trông có vẻ sạch sẽ.
Hoàng hôn, dưới ánh nến chập chờn, kéo hai bóng người thật dài…...