Độc Nữ Y Phi: Không Lấy Vương Gia Cặn Bã!

Chương 97: A La, có đau tay không?




Edit: Quan Vũ.

Quân Khởi La vén rèm bước vào phòng ngủ của mình, Quân Khởi La châm hỏa chiết tử thắp nến lên, cũng không thèm liếc nhìn tới bóng hình màu trắng trước cửa sổ, đi thẳng tới trước bàn, rót bát nước uống cho mình, uống hai ngụm sạch trơn.

Long Dận nhìn nàng chăm chú một lúc lâu, khẽ bật cười.

Quân Khởi La bực tức đưa mắt nhìn qua, lại nhận thấy y kiên quyết đứng đó, xung quanh thân hình được ánh trăng bao bọc, dường như rất giống tiên nhân, đẹp nao lòng.

Nàng đã từng chê cười dáng vẻ của Nhạc Sênh lúc nhìn thấy mình nữ cải nam trang, nhưng mà dáng điệu của mình bây giờ thì hơn Nhạc Sênh chỗ nào đâu?

Hai đời làm người, nàng tự hỏi, từ trước đến nay cũng chẳng phải là hội viên của hiệp hội tướng mạo, nhưng mà mỗi lần nhìn thấy Long Dận, cũng sẽ bị khí chất đặc biệt trên người của y hấp dẫn, hơi hơi không muốn dời mắt đi đâu.

Càng tiếp xúc, nàng càng cảm thấy khí chất dịu dàng như tiên giáng trần, đâu đó có sự cuồng nhiệt ngang ngạnh, và khí phách liều lĩnh không ai bì kịp, giống như là……

Hợp thể của thiên sứ và ma quỷ!

“Ha ha.” Long Dận thấy dáng vẻ như đang phiêu du trong cõi thần tiên mà lại mang sắc thái ngây thơ của người thiếu nữ của Quân Khởi La, thì bật cười.

“Cười cái gì mà cười?”

Nhận ra mình luống cuống, Quân Khởi La tức giận ném cái ly trong tay vào Long Dận Q/Vũlqd, hung tợn hỏi. Có lẽ chính nàng cũng không phát hiện ra, tối hôm nay, cũng đã phá vỡ tường phòng ngự mấy lần rồi.

Long Dận thoải mái nhận lấy cái ly, rồi bước từng bước về phía Quân Khởi La, như bước ra từ trong ánh trăng.

Dừng lại cách Quân Khởi La vài bước, Long Dận kiềm nén sự vui sướng trong trái tim mình, hỏi bằng giọng hơi trầm: “A La, nàng đang lo lắng cho ta sao?”

Quân Khởi La trố mắt chớp chớp, đâm ngón trỏ vào lồng ngực của Long Dận, cười giễu nói: “Đúng thế, ta đang lo lắng cho ngươi! Ta lo rằng chàng chết rồi, ta đây tuổi trẻ lại phải mang tiếng xấu khắc phu; ta lo lắng chàng chết đi, bản ghi chép ta ra tay thì chưa có người chết bao giờ sẽ bị chàng phá vỡ!”

A La, ta cho rằng lời thổ lộ tình cảm trong đêm sinh thần đó của nàng, trong lòng nàng cũng có chút vương vấn ta, nhưng thì ra trong tư tưởng của nàng, lại chẳng có ta……

Ánh mắt của Long Dận lóe lên một tia ảm đạm nhanh như chớp, đồng thời vì câu nói sau cùng của nàng, trong đâu Long Dận cảm giác dường như có thứ gì đó đang chui lên từ dưới mặt đất, rồi lại vụt mất. Hơi khép hờ mắt lại, rồi lại mở ra, bên trong tràn ngập kiên định.

A La, đời này ta nhận định nàng, thì ra sẽ không buông tay đâu.

Đặt cái ly xuống, Long Dận nắm chặt tay của Quân Khởi La đặt lên lồng ngực mình, dịu dàng hỏi: “A La, có đau tay không?”

Quân Khởi La muốn rút tay mình về, nhưng mà y lại nắm rất chặt, không khỏi đấm lên ngực phải của y.

“A.”

Long Dận khẽ rên như rất thống khổ, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi lạnh.

“Sao thế?” Quân Khởi La nghĩ rằng y còn bị thương trong người, một đấm vừa rồi, nàng chỉ dùng mấy phần sức lực thôi, có lẽ là ảnh hưởng đến vết thương ở vai phải của y, buồn lòng không thôi.

Thấy vẻ mặt tự trách và lo lắng của Quân Khởi La, khóe một Long Dận thoáng hiện lên một tia vui thích: A La, ta biết ngay câu nói ban nãy của nàng là nói lẫy!

Sao Quân Khởi La biết được ý định của Long Dận? Vội vàng kéo y ngồi yên trên ghế gấm, bắt mạch cho y.

Nhưng mà lần này lại làm chuyện tầm phào, quả thực là tức chết nàng rồi.

“Chân khí tán loạn, thở gấp, chàng định đi chết à! Chàng khoe mẽ nữa đi!” Quân Khởi La đen mặt nói: “Nhưng mà chàng muốn chết thì cũng đừng hại ta, ta không muốn cõng cái tiếng khắc phu ||q"đ@n trên lưng sống qua ngày đâu đấy! Còn không thì ngày mai ta đi thỉnh cầu hoàng thượng hủy bỏ hôn ước của hai ta, được chứ?”