Edit: Quan Vũ.
Thẩm Phúc chính là cánh tay đắc lực của Thẩm Cẩm Thành, xưa nay luôn giúp Thẩm Cẩm Thành bày mưu tính kế, hắn toàn làm những chuyện không có tính người giúp cho Thẩm Cẩm Thành, chẳng lẽ trong đám người bị hóa thành nước xác cũng có hắn sao?
Ha ha, thật đúng là ác giả ác báo, chết cho lành!
Nhưng mà, cho dù bây giờ hắn không chết, thì nàng cũng không có ý định bỏ qua cho hắn, cho đến khi trừng trị cả nhà Thẩm Cẩm Thành rồi, thì nàng mới trừng trị những tên ác nô kia, thế này thì đỡ cho nàng phải ra tay.
Trong lòng Quân Khởi La phấn khởi, nhưng sắc mặt lại không tốt lắm, lạnh lùng quát: “Thẩm Cẩm Thành, ngươi có ý gì đây? Thẩm Phúc không phải là quản gia của ngươi sao, ngươi đi hỏi ta làm cái gì?”
Thẩm Cẩm Thành ngượng ngùng nói: “A La, con đừng đa nghi, chẳng qua là bản vương dùng bữa tối xong rồi mà vẫn không thấy, thuận miệng hói chút thôi. Nếu như A La không thấy, vậy thì vi phụ đi ngay đây, đi ngay đây.”
Thẩm Cẩm Thành nhìn chòng chọc Quân Khởi La rồi buồn bực đi khỏi.
Hắn rất khó hiểu, tại sao Quân Khởi La lại lành lặn thế kia? Thẩm Phúc đi đâu rồi?
Chất chứa hai nghi vấn này, Thẩm Cẩm Thành đến viện của Chu thị.
Chu thị ngồi uống trà một mình trong đại sảnh của viện mình, không biết nghĩ tới điều gì, trên mặt hiện đầy sự quyết tuyệt và khoái chí. Trông thấy Thẩm Cẩm Thành bước vào, vội vàng ra nghênh đón rồi hỏi: “Lão gia, không phải chàng đang làm việc sao, tại sao bây giờ lại có thì giờ tới đây thế?”
Thẩm Cẩm Thành phất tay cho lui bà tử nha hoàn đang hầu hạ, hỏi Chu thị: “Thẩm Phúc có đến đây không?”
Chu thị khó nén sự thích thú, trả lời: “Không có đến đây, có lẽ là đang ở bên #Guānyǔkia chờ nhặt xác đấy!”
“Nhặt xác cái gì!” Sau khi ngồi xuống chỗ Chu thị ngồi ban nãy, Thẩm Cẩm Thành bưng tách trà lên, uống một ngụm thật to: “Nha đầu kia lành lặn, rất tốt!”
Chu thị trợn to mắt, kinh ngạc hỏi: “Sao lại như thế? Có nhiều rắn độc thế kia, vậy mà không cắn chết nàng ta được hả?”
Hôm ấy, sau khi Uyển Hoa bị thị vệ của Long Dận đánh, đại phu nói chân của nó, cho dù Phù Tô công tử có tới đây thì cũng không chữa khỏi được, nàng hoàn hoàn tuyệt vọng đến cực độ.
Nhi tử của nàng anh tuấn hiên ngang, thân phận tôn quý, ngày sau phải kế thừa Phàn Dương Vương phủ lớn thế này! Nó kiêu ngạo như thế, tuổi còn trẻ mà lại bị què chân, điều này chẳng phải là muốn nó chết à? Quan trọng nhất là, nó còn chưa cưới thê nữa, thế thì có danh môn khuê tú nào chịu gả cho một tên què chân đây?
Nàng khẩn cầu nam nhân của mình bẩm báo cho hoàng thượng, vậy mà dường như hoàng thượng sợ đắc tội với Tấn Vương phủ, hoàn toàn không dám nhận chuyện này, còn quở trách bọn họ một trận, bảo cái gì mà dạy con không nghiêm.
Nàng đau lòng khóc một trận xong, nhớ đến cái thứ sao chổi Quân Khởi La kia, nếu nàng ta không về, thì sẽ không có chuyện gì!
Cuối cùng, dưới tình hình được nam nhân của mình cho phép, nàng sai Thẩm Phúc đi tìm khá nhiều rắn độc, nhân lúc nàng ta không có ở đây thả vào trong viện của nàng ta, đến lúc có nàng ta bị cắn chết, xử lý rắn độc không cần thiết nữa, cho dù là Đại Lý Tự tra đi nữa, thì cũng chỉ có thể xem như đây là chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng tại sao Quân Khởi La lại không chết chứ? Đó chính là hơn một trăm con rắn độc đấy!
“Bản vương vừa về từ bên nàng ta đấy.” Thẩm Cẩm Thành đấm lên bàn một cái, ảo não nói: “Trên người nàng ta sạch sẽ tươm tất, ngay cả dấu vết bị rắn bò lên cũng không thấy, mà trong viện cũng không có rắn!”
“Có phải Thẩm Phúc vốn chẳng bỏ rắn vào không?” Bây giờ nàng chỉ có thể nghĩ rằng như thế.
“Bản vương vừa mới sai người tìm hết những chỗ Thẩm Phúc có thể đến, mới đến Bích Khê Uyển, vậy mà tới nơi thì thấy nàng ta đứng ngay cửa viện, e rằng Thẩm Phúc lành ít dữ nhiều!”
Thẩm Phúc đã đi theo hắn từ khi còn bé tí, đầu óc l[q"đôn cũng thông minh, nếu cứ mất đi như vậy, thì đúng là khiến cho người ta hơi tiếc hận.
Chu thị không tin tưởng lắm, nói: “Cho dù Long Dận phái người bảo vệ nàng ta, nàng ta vừa về cũng chỉ được nửa canh giờ, muốn lặng lặng xử lí trong nửa canh giờ thì chừng mười người mới được, nhưng mà xử lí hơn trăm con rắn độc còn sống thì cũng rất khó tin!”
Thẩm Cẩm Thành nghĩ nghĩ chắc là như thế, nói: “Có thể Thẩm Phúc có chuyện khác, chúng ta chờ một chút coi nào.”