Edit: Quan Vũ.
Quân Khởi La bảo nam nhân lấy thư ra, đưa cho Cận Thư: “Dì Cận Thư, người xem coi nét chữ trong hai phong thư này, có phải là nét chữ của mẫu thân không?”
Cận Thư nhận lấy lá thư, chỉ cần nhìn nét chữ trên phong thư và hình vẽ Phong Linh thảo bên góc bên trái dưới cùng thì đã gật đầu thật mạnh.
“Có phải là viết cho nam nhân này không?” Quân Khởi La hói tiếp.
Cận Thư lại gật đầu, xin Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu mang bút mực tới, viết nói: <<Người chính là Dực Vương Tây Việt - Phượng Thiên Khuyết!>>
Quân Khởi La, đám người Diệp Hoan đều trợn trừng mắt.
Bọn họ thường xuyên qua lại trong các quốc gia, vậy nên đi qua Tây Việt cũng không dưới mười lần, dĩ nhiên không lạ lẫm với tên tuổi của Dực Vương Tây Việt.
Mười chín năm trước, lão hoàng đế Tây Việt hoăng thệ, người con thứ bảy giành lại, đại chiến ba ngày ba đêm, Thất hoàng tử Phượng Thiên Khuyết giết liền ba vị hoàng tử, liều chết trợ giúp thái tử đương thời của Tây Việt Phượng Thiên Trọng ngồi lên ngôi vua thành công, được phong làm Dực Vương, cha truyền con nối không thay đổi, vinh quanh vô hạn.
Bọn họ hoàn toàn không ngờ rằng nam nhân tao nhã trước mắt này lại chính là Dực Vương dũng mãnh vang danh!
Chỉ là nghe nói [Vũ]l?q"?đ?Phượng Thiên Khuyết cả đời không thành hôn, dưới gối, ngay cả một hài tử cũng không có. Vua Tây Việt nhiều lần tứ hôn cho y, nhưng toàn bị y khéo léo chối từ. Còn ghê gớm hơn, để tránh né hoàng thượng tứ hôn, một năm y cũng không ở lại ở Tây Việt trong thời gian quá dài.
Bấy giờ, Quân Khởi La đi Tây Việt nhiều lần, thậm chí đến cả hoàng cung Tây Việt, cũng chưa từng gặp được y.
Hôm qua, nàng cũng nhận ra được vài phần cao quý của vương giả trên người Phượng Thiên Khuyết, nhưng kiểu gì cũng không thể nào liên hệ y và Dực Vương Tây Việt lại.
<<Năm đó, ta nhẫn nhục sống tạm bợ qua ngày, chỉ để tìm được Dực Vương điện hạ báo thù cho tiểu thư.>>Người bên cạnh suy nghĩ rất nhiều, thì Cận Thư lại viết xuống một hàng chữ. Chắc là dùng răng giữ bút viết thành thạo, nên hôm nay, bà viết đã nhanh hơn trước rất nhiều.
Hay cho một nha đầu trung thành! Mọi người hoàn toàn nhìn Cận Thư bằng con mắt khác.
Được rồi, cho dù Phượng Thiên Khuyết và tên gọi “A Khuyết” trên bức thư là một, nhưng mà trong lòng của Quân Khởi La cũng còn có rất nhiều nghi vấn.
“Người đi theo ta.”
Quân Khởi La nói rồi đi ra ngoài, đến một ngôi đình giữa hồ, Phượng Thiên Khuyết cũng nối gót theo sau.
Sau khi dừng lại, Quân Khởi La xoay người nhìn Phượng Thiên Khuyết, một đôi mắt sáng như sao trời không hề chớp mắt nhìn sát vào đôi mắt của y: “Tại sao lúc đó người lại rời khỏi mẫu thân? Mẫu thân viết thư cho người, tại sao lại không trả lời? Người cũng biết một nữ nhân chưa thành hôn đã mang thai sẽ phải chịu rất nhiều áp lực không?”
Đối với sự chất vấn của nữ nhi mình, Phượng Thiên Khuyết hơi bất đắc dĩ, đồng thời nhớ đến chuyện ngày trước, trên gương mặt phủ đầy sầu não.
Phượng Thiên Khuyết không hề né tránh nhìn vào mắt của Quân Khởi La rồi nói: “A La, trước tiên, ta nhất định phải nói rõ ràng, nương của con không phải là nữ nhân dễ dãi.”
Mang thai trước khi thành thân, bị người đời khinh thường, y không hi vọng nữ nhi của mình hiểu lầm nữ nhân của mình là một nữ nhân không biết xấu hổ.
Quân Khởi La lặng thinh, yên lặng nghe đoạn tiếp theo của y.
“Mười bảy năm trước, hoàng đế Đông Lăng - Long Triệt vừa ý mẫu thân con, mượn danh nghĩa Văn Giai mời mẫu thân con vào cung, cố ý nạp nàng làm phi, thậm chí còn định hủy trong sạch của mẫu thân con trước.”
Quân Khởi La không ngờ tới lại còn có một vụ như vậy, nhớ tới ngày mình trở về kinh thành kia, cũng cảm thấy kì lạ về Long Triệt chạy tới Phàn Dương Vương phủ đấy chứ, hơn nữa ánh mắt của hắn nhìn giống như nhìn người khác qua mình vậy. Bây giờ ngẫm lại, thì hiểu rõ nguyện nhân rồi.
“Nương con không thích cuộc sống lục đục đấu đá với nhau trong chốn cung đình, /lq"đ/ càng thấy rõ Long Triệt là người trời sinh có tính cách vừa đa nghi lại vừa nham hiểm độc ác, trong lòng chẳng hề muốn vào cung, vậy nên bèn chối từ bảo cần thời gian suy nghĩ, mới có thể ra khỏi cung: “Biết mẫu thân của con là ở Thiên Diệp Tự, chiều tà hôm ấy, ánh ráng chiều như lụa là, mẫu thân con đứng dưới cây đào, giống như một tiên tử, xông vào đôi mắt của ta, trái tim của ta.”