Edit: Quan Vũ.
Bạch y nữ tử lập tức vận khinh công lên tới bảy tám thành, nhanh chóng phóng ra khỏi Phàn Dương Vương phủ.
Ai biết được khinh công của người kia không tệ, đuổi sát nút nàng không tha.
Bạch y nữ tử thật muốn xem một chút coi ai đi theo mình, còn có mục đích gì, dứt khoát không chạy nữa, đứng lại ở một chỗ hẻo lánh, xoay người đối mặt với người tới.
Phỏng chừng người tới dốc hết sức cũng không thể đuổi kịp bạch y nữ tữ, nhưng không ngờ rằng nàng sẽ dừng lại, hơi trố mắt, lập tức dừng lại cách nàng hơn mười trượng, môi mấp máy, bình tĩnh nhìn bạch y nữ tữ trước mắt.
Ánh trăng chiếu xuống, tóc đen của nàng bay lên, một bộ bạch y phất phơ, cực kì giống với nữ tử trong trí nhớ.
Trong khi y đang đánh giá mình, thi bạch y nữ tử cũng nhìn rõ người nam nhân trước mắt độ chừng ba mươi tuổi, là một người dáng vóc cao to, dung mạo anh tuấn, ôn hòa nho nhã, khiến cho người ta có cảm giác thoải mái vô cùng, lúc y nhìn mình, đáy mắt y mang theo bi thương thảm thiết cùng cực, thậm chí toàn thân cũng hơi run rẩy.
Bạch y nữ tử hơi nhíu mày, tìm tòi một lúc ở trong đầu, xác định bản thân không biết người nam nhân này, mở miệng hỏi: “Ngươi là ai? Sao lại đi theo ta? Đừng nói với ta rằng ngươi là người của Thẩm Cẩm Thành, còn không thì ngươi không thể sống qua đêm nay!”
Nam nhân không hề bị lời nói của bạch y nữ tử dọa, trái lại vươn tay, dáng vẻ như muốn chạm vào bạch y nữ tử, lại như thể sợ hãi vừa chạm vào thì mộng đẹp sẽ vỡ tan tành như bọt biển.
Bach y nữ tử nhìn hành động kỳ quái của nam nhân cũng không nói gì, dường như hai người cứ giằng co như vậy.
Nhưng mà bạch y nữ tử đã sớm cầm mấy chiếc ngân châm trong tay, chỉ cần nam nhân dám ra tay, nàng nhất định sẽ kết liễu mạng y!
Nam nhân bình tĩnh nhìn bạch y nữ tử một lúc lâu, cuối cùng lên tiếng: “Con…… Con là hài tử Như Sơ đã để lại kia?!”
Là câu hỏi, cũng là câu khẳng định.
Bạch y nữ tử nghe thấy hai chữ “Như Sơ”, mắt biến sắc ngay, nhưng vẫn không nói chuyện.
Nam nhân nói tiếp: “Ngày hôm qua, là con đã bái tế trước mộ của nàng.”
Nghe nói vậy, bạch y nữ tử------ Quân Khởi La ₯‖ẽễὪ ĐD@`p LL₤ἒ QQῴΰΎ dddὌὌṅ hiểu ngay rằng chắc chắn nam nhân ngay trước mắt là người đã trồng tất cả những thứ hoa tím ngay trước ngôi mộ của Quân Như Sơ!
Quân Khởi La dám chắc, chắc chắn y rất yêu Quân Như Sơ!
Nếu tình không hề sâu đậm, thì sao lại phí thời gian đi gieo trồng hoa khắp cả đỉnh núi chứ?
Nhưng mà nếu yêu thật lòng, thì sao lại trơ mắt nhìn giai nhân gả cho kẻ khác? Tới khi nàng chết rồi mới thương xuân bi thu thì còn có dụng ý gì nữa đây?
“Đúng vậy, là ta, Quân Khởi La!”
Quân Khởi La khảng khái thừa nhận, nàng tin rằng một người nam nhân yếu Quân Như Sơ, chắc chắn sẽ không gây khó dễ cho hài tử của Quân Như Sơ: “Ngươi đi theo ta làm gì?”
Vốn dĩ, trong lúc nàng bị y tiếp cận thì chạy ra ngoài Phàn Dương Vương phủ, không nghĩ rằng có người biết nàng là Quân Khởi La, nếu không, tiết mục phía sau sẽ không thể diễn tiếp được!
Cuối cùng nam tử cũng không thể không chế nổi tâm tình của mình, trong mắt xuất hiện nước mắt, bước từng bước về phía trước, kích động nói: “A La, ta…… ta là phụ thân ruột của con!”
Quân Khởi La thật sự bị sét đánh một cái đốt cháy hết bên trong.
Sao tự dưng lòi ra một người cha ruột thế này? Chẳng lẽ Thẩm Cẩm Thành không phải là cha mình?
Cái này không có khoa học nha!
Sao Quân Như Sơ có thể bằng lòng gả cho một người xuất thân thương nhân, không có bối cảnh, là thám hoa lang như Thẩm Cẩm Thành được? Sao tổ phụ Quân Bác Xương ₯‖ẽễὪ ĐD@`p LL₤ἒ QQῴΰΎ dddὌὌṅ có thể để lúc nữ nhi của mình mang hài tử của người khác, đồng ý Thẩm Cẩm Thành ở rể trong Phàn Dương Vương phủ chứ?
Chẳng lẽ trong đó có ẩn tình gì hay sao?
Nếu Thẩm Cẩm Thành thật sự không phải phụ thân của khối thân thể này, vậy thì lúc ấy khi lấy máu nghiệm thân, hắn không làm chuyện mờ ám, tới khi kết quả vừa xuất hiện, chính nàng là một tiểu thư chính quy của Phàn Dương Vương phủ, chẳng phải sẽ bị mang tội danh giả mạo tiểu thư của Phàn Dương Vương phủ trên lưng sao?
Vậy chẳng phải là nói rõ hết rằng Thẩm Cẩm Thành hoàn toàn không biết Quân Khởi La không phải là nữ nhi của hắn?
Đây cũng quá hí kịch hóa rồi!