Độc Nữ Y Phi: Không Lấy Vương Gia Cặn Bã!

Chương 127: An Vương, nàng ấy là thẩm thẩm của ngươi




Edit: Quan Vũ

Dưới mái hiên, Long Dận một tay thì đặt trước bụng, tay còn lại thì khoanh ra sau lưng, khí chất tao nhã không nhiễm bụi trần, tay áo dài tung bay nhẹ nhoàng, áo bào bay không cần gió lộng; còn Quân Khởi La dựa vào song cửa sổ thượng sau lưng y, tóc dài phất phơ, cũng mặc bạch y như tiên.

Đèn lồng màu quýt treo bên trên đỉnh đầu bọn họ, @QuanVũ @le.quy.dontrải một quầng sáng mông lung lên hai người họ, đẹp như tranh cuộn dưới ngòi bút duy mỹ của hoạ sĩ.

Long Túc Vân có một loại kích thích muốn tiến lên xé nát nó đi: "Long Dận, ngươi dám đánh lén bản vương?"

Vốn dĩ hắn gào ra một câu này với tư thế Vương gia của hắn, nhưng do hắn bị Long Dận tập kích làm lồng ngực đau đớn khó chịu, dẫn đến hắn gào lên mà lại giống như con vịt bị bệnh sắp chết đang ngắc ngoải kêu thảm thiết, khó nghe vô cùng, cũng chẳng có một chút khí thế nào.

"Bản thế tử quanh minh chính đại đánh ngươi, sao có thể nói là đánh lén?" Long Dận buồn cười nói: "Hơn nữa, ngay cả một kích của cái tên ma ốm bản thế tử đây mà ngươi cũng không tránh khỏi, phải chăng cũng quá ngu xuẩn rồi hay không hả?"

"Ngươi..." Tuy Long Túc Vân cảm thấy mình không lợi hại bằng Long Dận, nhưng hắn nhất định sẽ không thừa nhận ngay cả tránh khỏi một kích của y mà cũng không thể: "Ngươi cũng chỉ là nhân dịp bản vương không chú ý mới thực hiện được mà thôi..."

Nào ngờ hắn vừa dứt lời, thì đầu gối đã tê rần, quỳ trên mặt đất.

Chỗ Quân Khởi La đứng và chỗ Long Túc Vân quỳ xuống nằm trên cùng một đường thẳng, mặt hắn lại là hướng về phía nàng, nhìn theo góc diện của người bên ngoài, chẳng phải An Vương đang quỳ xuống với Quân Khởi La sao?

Nếu như nói về một kích trước kia, hắn có thể lấy lí do không chú ý mới bị Long Dận tập kích, thế còn bây giờ, một kích này, bọn họ lại đang đứng mặt đối mặt, thì đây tính là cái gì nào?

"Ha ha." Long Dận cười trêu tức nói: "An Vương, cho dù ngươi tới bái kiến thẩm thẩm của ngươi, thì cũng không cần hành đại lễ như vậy."

Quân Khởi La - đầu đầy vạch đen trong chớp mắt.

Long Dận từng nói, nếu tính dựa theo gia phả của dòng tộc Long thị, Long Dận và Long Triệt là đường huynh đệ, như thế An Vương gọi Long Dận một tiếng thúc thúc là không sai, Quân Khởi La lại sắp gả cho Long Dận, gọi nàng thẩm thẩm cũng là không sai!

Nhưng mà nàng không muốn có một tên điệt nhi có cái đầu bị đập, nhìn thôi mà đã muốn mửa như vậy có được không?

"Tiễn An Vương và thị vệ của hắn về An Vương phủ đi." Long Dận cũng không đợi Long Túc Vân phản ứng kịp, vung tay lên, giọng điệu dứt khoát.

Phượng Tam, Phượng Cửu nhàn nhạt liếc Long Dận một cái, ngạo kiều quay đầu, nhảy lên trên cây lại, bọn hắn cũng không phải là người của Long Dận, không nghe y sai khiến, hơn nữa tối hôm trước bị y bỏ thuốc mê cho một vố, còn chưa có tính sổ với y đó!

Bốn người Vô Ngân Vô Khuyết và Vô Thương Vô Ảnh đi theo Long Dận chia ra hai người một nhóm, mỗi nhóm nhác một người lên rồi đi ngay.

"Long Dận,  bản vương tới tìm Quân Khởi La, ngươi đừng khinh người quá đáng!" Lúc này Long Túc Vân mới lấy lại tinh thần rồi quát lên. Sỉ nhục hôm nay phải chịu, hắn phải đòi lại gấp bội!

"Long Túc Vân, A La là thẩm thẩm của ngươi, lần sau muốn tới bái kiến nàng, nhớ phải quanh minh chính đại, mặt khác, những gì ở Bích Khê uyển bị ngươi phá hoại trong đêm nay, sáng mai bản thế tử sẽ làm một cái thống kê, cho người đưa đến An Vương phủ!"

"Long Dận, bản vương không đội trời chung với ngươi!" Long Túc Vân bị khiêng đi, chỉ còn lại một tiếng nói mang theo oán hận như nguyền rủa này, dư âm trong bầu trời đêm rất lâu.

Cuối cùng Bích Khê uyển cũng yên tĩnh trở lại, Nhạc Sênh, L.QĐôn-l-q-dNhạc Tiêu nhìn ngó tiểu thư nhà mình và cô gia tương lai, lặng lẽ lui xuống.

Thấy mấy chướng ngại đã đi hết rồi, lúc này Long Dận mới quay sang Quân Khởi La, mặt mày bắt đầu nở nụ cười tươi.

Quân Khởi La khoanh hai tày, cười như không cười nhìn y.

Long Dận bị nàng nhìn đến nỗi sợ hãi trong lòng, cuối cùng thu lại khuôn mặt tươi cười, nói: "A La, rất xin lỗi, ta sai rồi."

"Chàng là Tấn Vương thế tử thì làm sao có thể có sai chứ? Người sai đích thị ta mới đúng..."

Long Dận vội vàng ngắt lời nàng, nói: "Ta chán ghét ánh mắt Long Túc Vân nhìn nàng, cho nên mới không thể chịu nổi đã dùng nội lực. Ta đảm bảo, không có lần sau đâu."

"Ta cũng rất chán ghét hắn!" Ngay lúc Long Dận cho rằng Quân Khởi La sẽ không tha thứ cho y, thì Quân Khởi La lại khẽ cười nói: "Nể mặt chàng tống cổ con chó điên Long Túc Vân kia cho ta, ta đành tha thứ cho chàng lần này, vào cho ta xem."

"Được!" Long Dận nhẹ nhàng nhảy lên, nhảy vào theo cửa sổ, đóng cửa sổ cho Quân Khởi La, cũng cẩn thận cài then cửa.

Quân Khởi La nghi ngờ hỏi: "Chàng cài then làm gì?"

Trong viện của nàng có Phượng Tam, Phượng Cửu trong coi, lát nữa Vô Thương, Vô Ảnh đưa Long Túc Vân về An Vương phủ xong sẽ về, có cần phải cài then cửa không.

"Tóm lại bên ngoài có mấy đại nam nhân, nàng là một nữ hài tử, vẫn nên cài then cho tốt." Long Dận nói xong, vội vàng ôm ngực đi thẳng đến giường của Quân Khởi La, tựa lên trên gối dựa nói: "Ai da, A La, ta thật là khó chịu, mau xem cho ta một cái."

"Đáng đời, cái này là chàng tự làm tự chịu!"

Quân Khởi La không nghi ngờ gì, ngoài miệng thì nói những lời nhẫn tâm, nhưng bước chân cũng không hề dừng lại, đến bên cạnh giường, đưa tay định bắt mạch cho Long Dận, lại bị kéo vào trong vòng tay ấm áp của y. Ngay sau đó, xúc cảm ấm áp dịu dàng cũng truyền đến trên môi.

Ban nãy Long Dận lăn qua lộn lại ngủ không được trong viện của mình, khắp ngõ ngách trong đầu toàn là bóng dáng Quân Khởi La, còn đôi môi thơm mỹ lệ kia, không tài nào xóa tan được. Vì thế không chút nghĩ ngợi đi đến Bích Khê uyển, nào ngờ thấy ngay Long Túc Vân nhìn chằm chằm nhìn chòng chọc vào nữ nhân của mình, làm sao y nhịn được?

Quân Khởi La hơi trố mắt, hé mở đôi môi bị công thành chiếm đất trong nháy mắt. Nhận ra mình bị lừa, đưa tay muốn đánh cho y một quyền thật mạnh, nhưng vì hai tay bị khóa ngay giữa hai thân thể, lực đạo bị suy yếu bảy tám phần.

Quân Khởi La hung hăng cắn đầu lưỡi Long Dận một cái, thế tử nào đó bị đau, đành phải nuối tiếc buông bỏ cao lương mỹ vị đã đến miệng.

"Khốn kiếp, chàng buông tay ra!" Quân Khởi La muốn đứng dậy, lại bị y khóa quá chặt, vì thế vừa hô, mà vừa lo lắng sẽ thu hút sự chú ý của Nhạc Sênh Nhạc Tiêu, không dám kêu quá lớn tiếng.

Nàng vùng vẫy định đứng khỏi người Long Dận, nhưng mà thế tử nào đó bị ép thả môi thơm mềm mại ra, thì làm sao có thể buông nguyễn ngọc trong lòng chứ? Vì thế hai tay của y càng ôm eo nàng chặt hơn. Nhưng ngay sau đó, y đã hiểu cái gì gọi là nghịch lửa *, cái gì gọi là tự rước lấy họa.

́n đầu Quân Khởi La vào lòng mình, Long Dận nói với giọng khàn khàn: "A La, đừng nhúc nhích nữa…..."

Đột nhiên Quân Khởi La nhận ra một sự kiện, đồng thời cũng cảm giác được biến hóa nóng cháy dưới thân y, vì thế ghé vào trên người y và bất động.

Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của nàng, Long Dận vừa bực mình vừa buồn cười, vuốt ve sợi tóc mềm mại của nàng, trấn an bằng giọng khàn khàn: "A La, nàng đừng sợ, chưa tới đêm động phòng hoa chúc, ta chắc chắn không chạm vào nàng."

Quân Khởi La cảm động lắm, nhưng lại cảm thấy được uất ức.

Nàng cũng không phải bà già cổ lỗ sĩ, cũng không thèm để ý đến hành vi gì gì kia trước khi thành hôn, chỉ là điều kiện tiến quyết tất phải là nam nhân nàng cực kỳ yêu kia. Đối với Long Dận, nàng không chán ghét, thậm chí có thể nói là đã động lòng, nhưng nàng cảm thấy vẫn chưa đến thời điểm dâng hiến bản thân.

Nàng có thể cảm giác được tình yêu Long Dận dành cho nàng, nàng hi vọng một ngày nào đó tinh thần và thể xác hợp chung một thể, mà không phải là chỉ đơn thuần là phù hợp trên thân thể, nếu không, đối với y mà nói là không công bằng.

"A Dận, chàng đả thương Long Túc Vân, sẽ không có việc gì?" Quân Khởi La định nói chuyện để dời sự chú ý của y đi, bởi vì biến hóa của y khiến cho nàng cũng cảm thấy hơi khó chịu.

Long Dận hơi không thèm để ý nói: "Hắn hùng hùng hổ hổ xông tới khuê các của nàng, cho dù truyền tới tai hoàng thượng kia, thì hắn cũng không hề để ý!"

"Nhưng mà lúc hắn bỏ chạy thì lại quăng một câu ngoan độc cơ mà, nói là không đội trời chung với chàng, ha ha." Quân Khởi La cảm thấy những lời Long Túc Vân bỏ lại này và câu nói "Ta sẽ còn trở lại" kia của Sói Xám có hiệu quả vi diệu như nhau. Trong lòng nàng cảm thấy rất buồn cười, bèn bật cười.

"Từ nhỏ hắn và ta không hợp nhau, đã khi nào ta sợ đâu?"

"Í?!" Long Dận dịu dàng đan ngón tay vào những sợi tóc của Quân Khởi La, d-đ/l/q/đnàng cảm thấy thoải mái cực kỳ, nên mặc cho y chải vào: "Thì ra hai người là thù địch cũ sao?"

Long Dận cũng buồn cười nói: "Việc này, cũng chỉ có nàng không biết mà thôi."

"Nói nghe chút nào."

"Độ chừng lúc ta sáu tuổi nhỉ, khi đó hắn bốn tuổi. Lúc trên cung yến, Long Túc Vân nhìn trúng một tiểu cô nương năm tuổi, đúng ngay tiểu cô nương kia có vẻ thích ta, thế là hắn ghi hận rồi."

Quân Khởi La líu lưỡi, nàng có thể nói cổ nhân trưởng thành quá sớm không? Còn cả Long Túc Vân hẳn là cũng quá hẹp hòi đi, vì chút chuyện nhỏ nhặt mà có thể hận hơn mười năm.

"Từ đó về sau, cái gì hắn cũng muốn đợn độc so thắng thua với ta, nhưng mà cho dù văn võ thao lược, cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng thắng được." Long Dận tiếp tục nói xong: "Ta nhớ rõ có một lần đi săn mùa thu, vì thắng ta, hắn muốn đẩy ta vào trong một cái hố bẫy, kết quả không đẩy ta xuống được, mà chính hắn lại rơi xuống; còn có nữa…..."

Quân Khởi La nghiêng lỗ tai, nghe giọng nói từ tính của y, nghe tim y đập, trong lòng cảm thấy tốt lành và an bình lạ thường. Tuy nhiên do trúng độc, tim của y không hề đập mạnh mẽ khỏe mạnh như nam tử tráng kiện bình thường, nhưng cũng coi như ngoan cường.

Mà tại sao nam nhân này sắp trở thành trượng phu của nàng nhỉ?

Quân Khởi La cảm giác duyên phận thật sự là cái gì đó kỳ diệu.

Có người quen biết từ nhỏ, cũng bị vận mệnh buộc vào nhau, nhưng kết quả lại là hữu duyên vô phận, giống như giữa nàng và Long Túc Vân; có người tuy nhìn như không có duyên, mà lại có vài thứ đưa đẩy kéo bọn họ lại với nhau, giống như giữa nàng và Long Dận.

Ba năm trước, mặc dù nàng và y từng gặp mặt một lần, nhưng nếu không có khoảng thù hận này với cả nhà Thẩm gia, nàng sẽ không về Đông Lăng, cũng sẽ không thể đi chung với Long Dận rồi.

......

Phượng Thiên Khuyết cứ xách bữa sáng đến theo lệ thường.

Nhạc Tiêu đưa y đến nhà ăn xong, nàng vào trong phòng của tiểu thư nhà mình xem nàng thức dậy chưa, bởi vì hôm nay còn phải đến Thiên Diệp tự nghe thiện, phải dậy sớm. Nào ngờ đẩy cửa ra, nàng đã thấy tiểu thư nhà mình ngủ ở trong vòng tay một người nam nhân.

Nam nhân kia nửa nghiêng người nằm ở bên trong giường, cúi đầu nhìn chăm chú vào gương mặt say ngủ của tiểu thư nhà mình với vẻ mặt chuyên chú và dịu dàng…... Suýt nữa Nhạc Tiêu đã hét lên.

Long Dận nghe thấy tiếng hít thở, ngẩng đầu lên đưa tay ra hiệu ý bảo không được lên tiếng Nhạc Tiêu.

Nhạc Tiêu che miệng đóng cửa lại và lui ra ngoài.

Ưm, mặc dù hơi kình bạo, nhưng chuyện này cũng là các nàng vui mừng thấy sự may mắn ở nó, dẫu sao dụng tâm của Tấn Vương thế tử đối với tiểu thư nhà mình còn bày ra nơi đó còn gì!

"A ưm..."

Qua rất lâu, Quân Khởi La giật giật thân thể, nhắm mắt mơ mơ màng màng duỗi thắt lưng, trong vô tình, bàn tay đã đập lên một bức tường không tính cứng rắn, trong đầu nghĩ đến cái gì đó, bỗng trừng to mắt.

Nàng còn chưa nhìn xung quanh trái phải, thì đã trông thấy khuôn mặt tươi cười khuếch đại ánh vào tầm mắt: "A La, chào buổi sáng."

"Chàng…..."

Quân Khởi La há miệng định gọi lên, lại bị Long Dận nhẹ nhàng che miệng.

"Hư." Long Dận nói khẽ: "Phụ vương nàng ở bên ngoài đấy, dẫn lão ta tới thì không được."

Quân Khởi La trợn trắng mắt không nói gì, lấy bàn tay trên miệng mình của y ra, thấy * tiết khố trên thân mình cũng còn lành lặn, khẽ hỏi: "Sao chàng còn ở trên giường ta?"

Long Dận vô tội nói: "Tối hôm qua ta nói chuyện cũ của ta DdlQĐ-0-nLong Túc Vân cho A La, A La nàng nghe nghe rồi ngủ thiếp đi, giữ chặt lấy tay của ta, ta không rút ra được, đành ngủ ở đây thôi."

Lúc này Quân Khởi La mới cảm giác đầu mình thật sự gối trên tay y, chỉ là bộ dáng đương nhiên của y quả là tức chết nàng, "Chàng không biết đẩy ta ra sao?"

"Ta không nỡ đánh thức nàng."

Được rồi, lý do này, nàng miễn cưỡng tiếp nhận.

"Í, không đúng nha." Bỗng nhiên Quân Khởi La nghĩ đến cái gì, bắt đầu ngồi dậy nói: "Tối hôm qua trước khi ta ngủ, rõ ràng là ghé vào người chàng..."

Ý thức mình nói cái gì, Quân Khởi La vội vàng ngậm miệng lại.

Long Dận sung sướng nở nụ cười.

Quân Khởi La tức giận đẩy y ra, nói: "Bây giờ lập tức lập tức rời khỏi phòng ta, giường của ta ngay."

"Được." Long Dận đứng dậy xuống giường với tâm tình tốt, "Ta đi về thay bộ xiêm y trước, giờ Tỵ chờ nàng ở cổng Bà Dương vương phủ."

Quân Khởi La đang định hỏi làm gì với mình, bỗng nhiên nhớ ra ngày đáp ứng Đoạn Thiên Nhã đến Thiên Diệp tự nghe thiện là hôm nay, bèn đổi giọng hỏi: "Chàng cũng phải đi nghe thiện sao?"

"Ta và Tu Nguyệt đại sư coi như có chút giao tình, ba năm không gặp, thuận tiện đi thăm ông ấy." Long Dận * nịch xoa xoa tóc của nàng, cúi đầu nhìn một cái vết gì đó ở cổ Quân Khởi La, thích ý nói: "A La, lát nữa gặp."

Quân Khởi La gật gật đầu.

Tới khi Long Dận nhảy cửa sổ rời khỏi, Quân Khởi La gọi Nhạc Sênh đi vào chải đầu cho nàng.

Nhạc Sênh vừa vào tới nơi thì đã đánh giá trên dưới Quân Khởi La một lần, sau cùng dừng lại ở vị trí xương quai xanh của nàng, cười thật ý vị thâm sâu.

Quân Khởi La biết rõ các nàng chắc chắn đã biết được Long Dận ngủ ở trong đây, bèn nói với vẻ nơi đây không giấu ba trăm lượng bạc: "Chúng ta cũng không có làm gì hết."

"Phải, hai người cũng chưa làm cái gì cả." Nhạc Sênh vẫn cứ cười.

"Vậy ngươi còn cười?" Quân Khởi La cảm thấy không thích hợp, coi tới coi lui trước gương, cuối cùng trông thấy ở vị trí xương quai xanh bên phải có một......

Ô mai!

Long Dận ngươi tên khốn kiếp!

Quân Khởi La cảm thấy nếu lúc này Long Dận còn ở bên cạnh nàng mà nói, chắc chắn sẽ lột da y!

Mất tự nhiên kéo kéo vạt áo che khuất ô mai kia, giống như không thèm để ý nói với Nhạc Sênh: "Chẳng phải chỉ là một cái dấu hôn thôi sao? Có gì đáng ngại?" Thấy Nhạc Sênh vẫn cười, hung tợn nói: "Mau mau chải đầu cho tỷ, nếu không ngày mai tìm nam nhân bái đường động phòng cho ngươi!"

Nhạc Sênh lập tức cắn chặt hàm răng, động tác trên tay cũng bắt đầu thần tốc.

Lúc này Quân Khởi La mới vừa lòng.

Dùng bữa sáng với Phượng Thiên Khuyết, Quân Khởi La thu xếp mọi thứ xong, cho hay chuyện mình muốn đến Thiên Diệp tự, Phượng Thiên Khuyết gật gật đầu rồi rời khỏi.

Vẩy chút độc phấn trong phòng tránh người ngoài xâm nhập, đây là thói quen của Quân Khởi La sau khi đi vào ở trong Bà Dương vương. Dù sao các nàng chỉ có ba người, không thể không phòng một vài người.

Rắc độc phấn xong, Quân Khởi La và Nhạc Sênh, l-q-đ-d-đ-q-v-p Nhạc Tiêu ba người mới ra Bích Khê uyển, đi về phía cổng vương phủ.

Đi tới chổ không còn xa lắm, thì gặp Thẩm Uyển Nguyệt đi tới trước mặt.

Thẩm Uyển Nguyệt vui sướng đi lên hỏi trước: "Nhị tỷ là muốn đến Thiên Diệp tự sao?"