Edit: Quan Vũ
Gió nhẹ nhàng thổi qua, ánh trăng sáng vằng vặc.
Gần như Thẩm Uyển Tâm được tỳ nữ thân cận Chu thị là Kim Kiều, Ngân Kiều đỡ ra khỏi hàng cung.
Đến chỗ xe ngựa của Phàn Dương Vương phủ đậu lại, bỗng dưng nàng không đi nữa, kéo kéo Chu thị, khẩn cầu: “Mẫu phi, con muốn gặp An Vương điện hạ, con muốn gặp An Vương!”
Chu thị thấy nữ nhi như thế này, trong trái tim vô cùng chua xót, xoay người lai nước mắt, một lúc lâu mới quay lại khuyên nhủ, an ủi: “Tâm Nhi, chuyện đã đến nước này thì con nên tiếp nhận tình hình hiện tại đi, quên An Vương đi. An Vương hắn……”
Trông biểu hiện hôm nay của An Vương điện hạ, dường như #Guānyǔđã bị ả tiện nhân Quân Khởi La kia mê hoặc mất rồi, nam nhân có mới nới cũ như thế, sao có thể là mối lương duyên được?!
Trong lòng Thẩm Uyển Tâm đau xót, đôi mắt đẫm lệ, nói: “Mẫu phi, nữ nhi biết, bây giờ nữ nhi đã mất đi trong sạch, đâu còn xứng đôi với chàng nữa? Nữ nhi tìm chàng vì có chuyện muốn nói với chàng.”
“Có chuyện gì hay để nói với hắn? Lúc này Thẩm Cẩm Thành cưỡi ngựa đi qua, mặt mày sa sầm nói: “Còn ngại bộ mặt của Phàn Dương Vương phủ chưa mất đủ sao? Hơn nữa bây giờ trời đã tối, An Vương vẫn chưa ra khỏi cung, chẳng lẽ con muốn chờ ở đây? Vốn dĩ Thái hậu đã không hài lòng với con, đến lúc đó, chuyện sẽ tới tai bà ta, không thể bớt đụng đến những người nhiều quyền hạn* đi sao.”
*Những người nhiều quyền hạn [排头 - đầu bài]: Ý là những người cấp cao, chẳng hạn như đầu não,... Ta không biết nên nói thế nào nên để thế.
Hôm nay, nương của ông ta chết, mối duyên tốt đẹp của nữ nhi bị hủy, trong lòng ông ta đã vô cùng ấm ức. Còn nha đầu chết tiệt Quân Khởi La kia, đi đâu không thể gặp nữa cho lành, sao lại không đi chết đi?!
“Nhưng mà……”
Thẩm Uyển Tâm còn đang định nói gì đó, nhưng Thẩm Cẩm Thành quát với Kim Kiều, Ngân Kiều: “Còn không mau đỡ tiểu thư lên xe? Hay là muốn ăn đòn hả?
Kim Kiều, Ngân Kiều đâu dám chần chừ? Vội vàng đỡ Thẩm Uyển Tâm lên xe ngựa, tên đánh xe vội vàng lái xe đến.
Chu thị trông theo xe ngựa đã chạy xa, biến thành một điểm nhỏ, nàng mới len lén liếc mắt nhìn Thẩm Cẩm Thành, ngồi lên xe ngựa mình.
……
Từ An cung, đại điện.
Thái hậu phất tay bảo đám cung nhân lui xuống hết, quát với Long Trạch đang cúi đầu đứng bên cạnh: “Nghiệt súc, quỳ xuống cho ai gia!”
Long Trạch cũng không phản bác mà quỳ xuống mặt đất luôn.
Đối với người mẫu thân này, từ nhỏ hắn ta đã kính sợ từ tận trái tim. Cho dù bây giờ bà đã lớn tuổi, mặt cũng hay cười hơn, trông dáng vẻ cũng hiện hòa dễ gần, nhưng hắn vẫn rất sợ bà như ngày trước.
Thái hậu nâng chung trà lên, nhấp một ngụm trà, mắt liếc nhìn hắn, thản nhiên nói: “Nói đi, cuối cùng là hôm nay xảy ra chuyện gì.”
“Nhi thần……”
Long Trạch ngập ngừng mở miệng, suy nghĩ xem đ.d.l.q.đnên nói bâng quơ cho qua chuyện như thế nào, thấy sắc mặt của mẫu hậu mình sa sầm, vội vàng nói: “Trong yến hội nhi thần uống rượu quá nhiều, đầu óc hơi choáng váng, bèn đến Đức Tuệ cung nằm nghỉ một lát, trong mơ màng, nhi tử cảm giác thấy có người trên giường của nhi tử, còn tưởng rằng đó là cung nữ, bèn……”
“Choang!”
Thái hậu ném chung trà xuống cạnh Long Trạch, nước trà, lá trà và mảnh sứ vỡ văng tung tóe khắp nơi, câu nói tiếp theo của hắn bị cắt ngang, cái cổ co rụt lại, cũng không dám thở mạnh ra.
Giọng nói và vẻ mặt của Thái hậu nghiêm khắc, quát lên: “Ngươi tưởng ai gia lẩm cẩm rồi phải không, không thèm quan tâm chuyện gì, lại còn tùy tiện nói láo sao? Tuy ai gia đã già rồi, nhưng đôi mắt vẫn còn dùng tốt, đầu óc cũng không lú lẫn! Còn không mau khai thật ra cho ai gia!”
Làm sao Long Trạch dám nói dối nữa? Vội vàng nói: “Vốn dĩ nhi thần đang chợp mắt trong Đức Tuệ cung một lát, nhưng Thái Tử Phi và Thẩm Uyển Tâm đến tìm nhi thần, bảo nhi thần……”
Thái hậu nhíu mày nói tiếp: “Bao ngươi đi làm nhục Quân Khởi La?”
Long Trạch gật gật đầu, sau đó kể lại hết đầu đuôi mọi chuyện hắn bắt Tuệ Nhi gạt Quân Khởi La đến Đức Tuệ cung một lần.
“Rầm!” Thái hậu đập tay mạnh lên bàn, giận dữ không kiềm nổi, nói: “La Hân Nhi, Thẩm Uyển Tâm…… Thật đúng là quá to gan, thế mà lại dám thông đồng với nhau tính hại hoàng thân quốc thích, quả đúng là vô pháp vô thiên! La Hân Nhi kia cho rằng Thái Tử thích nàng ta thì có thể muốn làm gì thì làm sao?”
Bà đã nhận ra La Hân Nhi không phải là phường an phận từ lâu rồi, ba năm trước đây, vốn dĩ bà ta không đồng ý cho Thái Tử cưới La Hân Nhi, nhưng mà không những hắn không cưới Thái Tử Phi, mà thậm chí còn thông đồng với tả tướng La Minh Viễn hạ dược nàng ta, hủy trong sạch của nàng ta và cả hôn ước của nàng ta và A Dận. Vốn dĩ Hoàng hậu nhìn trúng chất nữ của nàng, Trần An Nhi của Xương Nghĩa Vương phủ làm Thái Tử Phi, nào ngờ Thái Tử lấy cái chết uy hiếp, bất đắc dĩ mới cho La Hân Nhi vị trí chính phi của Thái Tử.
Bà đã nghe nói La Hân Nhi một mảnh si mê với Long Dận từ lâu, nhưng mà đã gả cho Thái Tử ba năm rồi, mà nàng ta cũng không hết lòng với Long Dận, thậm chí không thích bên cạnh A Dận có nữ nhân, cũng quá không coi trọng mặt mũi hoàng thất rồi!
Hừ, chưa nói đến nàng ta đã là thê tử người ta rồi, mà cho dù nàng ta hòa ly với Thái Tử đi chăng nữa, thì chẳng lẽ nàng ta cho rằng A Dận đuổi, không cưới hoàng hoa khuê nữ, mà lại đi cưới giày rách đã bị Thái Tử mang rồi như nàng ta?! Mơ mộng hão huyền!
“Ruồi bọ không bâu trứng không nứt!” Thái hậu lạnh lùng nói: “Nếu các nàng không thấy ngươi nhìn nha đầu Quân gia kia không chớp mắt, thì làm sao có thể tìm đến ngươi? Ai gia cảnh cáo ngươi, không thể đụng đến nha đầu Quân gia kia, nếu không A Dận tìm ngươi làm ầm lên, ai gia cũng không chắc rằng có thể bảo vệ ngươi được!”
Long Trạch nghe xong lời này, thì vô cùng khinh thường, nói: “Hắn cũng chỉ là một thần tử, lại còn có thể lật thuyền chuyển sóng sao? Hơn nữa, Tấn Vương thúc đã chết, Tấn Vương phủ đã không còn như năm đó từ lâu rồi! Hơn nữa, trông A Dận như thế, cũng không sống thêm được mấy năm, mẫu hậu, người sợ hắn làm gì?” Dáng vẻ tên kia tiều tụy vì bệnh, quả đúng là uổng phí một đại mỹ nhân mà! Ở với hắn cho lây tai vạ, chi bằng tiện nghi cho mình đi!
Chậc chậc, dáng hình lung linh tươi ngon kia, quả đúng là khiến người ta chết luôn!
“Ha, quả nhiên không làm đương gia thì chẳng biết chuyện nhà khó!” Thái hậu bị hắn làm cho tức quá hóa cười, cười khúc khích nói: “Cho dù Tấn Vương phủ không còn như năm đó, nhưng nó cũng là Tấn Vương phủ! Ngay cả hoàng huynh của con cũng không dám chống đối với Tấn Vương phủ, con dựa vào cái gì để khinh thường d[đ]l|qđ >ānyǔTấn Vương phủ? Con đừng quên trong tay Tấn Vương phủ vẫn còn nắm giữ Phi Ưng Kỵ, mặc dù ba năm trước chết mất 5000 người, nhưng vẫn còn 5000, vẫn là sự tồn tại không thể xem thường! Nếu đế vương Long thị có chuyện không làm, người có được Phi Ưng Kỵ có thể bức vua thoái vị, lập nên chúa mới! Hôm nay, ai gia cũng coi như là có thể nhận ra, Long Dận coi nha đầu Quân gia như bảo bối, đến lúc hắn tìm tới hoàng huynh của con, bắt hành quyết ngươi, chẳng phải chỉ cần một câu của hắn thôi sao?!”
Long Trạch bĩu môi, không phục, thở dài: “Chúng ta nhân lúc hắn vẫn chưa có hậu duệ, giết chết hắn thì được rồi còn gì, cần gì phải chịu cho hắn kìm hãm, chịu quả hèn nhát này? Phi Ưng Kỵ không có người kế thừa, còn không thuộc về hoàng tộc chúng ta à?”
“A Trạch, nói những lời này với mẫu hậu con ở đây một chút là được rồi. Hơn nữa chuyện này còn có hoàng huynh của con, con đừng đi phá tên kia cho thoải mái!” Thái hậu thấm thía: “Nghe lời mẫu hậu, tạm thời đừng trêu chọc Quân Khởi La, nếu thật sự con rất thích nàng ta, đợi đến khi Long Dận chết rồi, mẫu hậu làm chủ cho con, ban nàng ta cho con!”
Mặc dù Long Trạch rất không bằng lòng, nhưng vẫn nói theo thái hậu: “Nhi tử nghe mẫu hậu là được.”
Lúc này, Thái hậu mới hài lòng gật đầu, nghĩ nghĩ rồi hỏi: “A Trạch, theo những lời con nói, Quân Khởi La làm con hôn mê?”
Long Trạch hồi tưởng lại thật kỹ về tình cảnh lúc đó rồi nói: “Lúc ấy, trong phòng chỉ có nhi tử và nàng, có lẽ không sai đâu.”
“Nha đầu kia biết y thuật, chắc là dùng thuốc làm mấy người các con hôn mê. Bây giờ xem ra, nếu Quân Khởi La không biết võ, thì chính là Long Dận phái người ở bên cạnh nàng ta, con phải nhớ kỹ, ngàn vạn lần đừng đi gây sự với nàng ta!” Thái hậu dặn dò mãi.
Có được câu trả lời quả quyết của Long Trạch, Thái hậu nói tiếp: “Về Thẩm Uyển Tâm kia, Tiêu Dao Vương phủ cũng không thiếu cho nàng ta một gian phòng, một bát cơm, con chọn ngày đưa nàng ta về đi, cũng đừng quá làm mất mặt Phàn Dương Vương phủ.”
“Nhi tử đã hiểu rồi.”
“Ừm, thì giờ đã không còn sớm nữa, con đi về đi!”
“Vâng, nhi tử cáo lui, mẫu hậu, người cũng nghỉ sớm đi.”
Nhìn nhi tử của mình khuất bóng, đôi mắt lấp lánh ánh sao của Thái hậu dần dần tĩnh lặng, nhìn xa xăm bên ngoài điện, không có tiêu cự, nhưng suy nghĩ thì lượn lờ trong đầu bà.
Chuyện hôm nay, Quân Khởi La và Long Dận cũng biết La Hân Nhi tham gia vào nhỉ? Mục đích bọn họ xách Thẩm Uyển Tâm lên giường A Trạch là gì? Nếu bọn họ biết rõ La Hân Nhi cũng tham dự vào chuyện này, có bỏ qua cho nàng ta không?
La Hân Nhi, nữ nhân kia, nên cho nàng ta nếm chút khổ cực rồi!
Còn có Quân Khởi La kia!
Trên đời này, người dám lợi dụng ta, ngươi chính là người đầu tiên!
Nhớ đến ban nãy ở Đức Tuệ cung, Quân Khởi La đối mặt với mình mà không chút sợ sệt, thì bà đã nhận ra, chắc chắn l:q?đ0n Quân Khởi La không phải là loại người tầm thường! Nữ tử như thế, gả vào Tấn Vương phủ, cũng không thể là chuyện tốt!
Hoàng thượng đã làm một chuyện sai hoàn toàn rồi!
Còn cả An Vương cũng là thứ ngu dốt, rõ ràng là nhân duyên tốt đẹp, nhưng cuối cùng lại bị hắn lãng phí mất, hối hận rồi chứ?!
Hơn nữa bà còn nghe nói, Quân Khởi La được tứ hôn cho Long Dận, chính là chủ ý của An Vương.
“Ha ha.” Thái hậu nở nụ cười gượng gạo.
Sao bà lại không hiểu tâm tư của An Vương đây? Chẳng phải là từ nhỏ đã bị Long Dận đè đầu, nên định làm chuyện này cho hắn bị nhục nhã sao?
Ài, thật không biết nên nói sao cho tốt đây!
“Thái hậu nương nương.” Kim ma ma thân cận của Thái hậu chậm rãi đi vào Từ An cung, còn chưa bước vào cửa điện thì đã kêu lên: “Xảy ra chuyện rồi!”
Thái hậu không vui, nhíu mày lại: “Kim ma ma, bà cũng đã ở bên cạnh ai gia tới bốn mươi năm rồi phải không? Sao lại không có quy củ như thế?”
Kim ma ma quỳ xuống và nói: “Nương nương thứ tội, thật sự là chuyện có nguyên do ạ!”
“Hửm?” Thái hậu nhíu mày, hiếm khi có chuyện gì khiến Kim ma ma muốn nói mà lại cảm thấy cấp bách, lại còn gặp bà với tư thế vẻ vang.
“Tuệ Nhi bị người ta cởi xiêm y, đẩy nàng ra khỏi cung, trần truồng trên đường, thân thể nàng không thể động đậy, nhưng đầu óc thì tỉnh táo, quan lại vừa mới trở về đi ngang qua, gần như ai cũng trông thấy hết cả rồi. Nô tỳ sai người đưa nàng về, lạ thay sau khi về thì nàng lại có thể động đậy, sau đó nghĩ quẩn trong lòng, nhảy xuống giếng rồi, tới khi cứu lên thì đã chết.” Kim ma ma trần thuật mấy câu làm rõ mọi chuyện, cuối cùng thì nói: “Ban đầu nô tỳ không định kinh động đến lão nhân gia như người, nhưng sau thì lại cảm thấy trong cung mà xảy ra chuyện này, lại còn là nô tỳ thân cận của người, vẫn phải để người quyết định.”
“Rầm!” Thái hậu đập một cái thật mạnh lên bàn.
Nếu bà không nghĩ ra là ai làm, thì bà không nên sống nữa!
Ban nãy bà gọi Tuệ Nhi đến đây nói rõ chuyện đêm nay, sau đó châm chước nàng bị A Trạch bắt ép, chỉ phạt nàng một tháng tiền tiêu vặt, rồi bảo nàng đi về, nào ngờ lại phát sinh chuyện này!
Quân Khởi La, Long Dận, các ngươi, đây là tát thẳng vào mặt ai gia à!
Giỏi, giỏi, thật đúng là quá giỏi!
Rất lâu sau, Thái hậu mới thu lại hung ác nham hiểm trong đôi mắt, thở một hơi thật dài, giọng điệu hơi bất đắc dĩ: “Đưa nàng về giao cho cha mẹ nàng đi, nhớ, đưa nhiều bạc cho bọn họ nhiều một chút.”
……
Tê Hà cung, tẩm điện của Văn Phi.
“Cái gì?”
Văn Phi đang nằm nghiêng mình dựa vào chiếc gối dựa trên giường, nghe thấy nhi tử mình thuật lại đầu đuôi mọi chuyện vừa mới xảy ra ở Đức Tuệ cung, vụt một cái đã ngồi dậy, giọng nói vang lên trong điện đang yên tĩnh trở nên hơi bén nhọn, mặt mày hơi trắng bệch vì đau đầu lại càng tái mét hơn: “Sao có thể như thế? Vậy thì cố gắng suốt hai năm qua của con, chẳng phải là đổ sông đổ biển hết rồi à?”
“Nhi thần cũng còn khiếp sợ vì chuyện đêm nay, trong đầu mơ mơ hồ hồ.” Long Túc Vân cảm thấy mình cũng sắp đau đầu đến nơi rồi: “Tâm Nhi nói là Quân Khởi La hại nàng, nhưng mà tỳ nữ của Quân Khởi La lại không hề rời khỏi Đực Cần điện, mà nàng thì đang ở cung của Thái hậu chẩn bệnh……”
“Đợt chút.” Văn Phi bắt được chữ “chẩn bệnh”, ngạc nhiên hỏi: “Nàng ta lQđqp.q.v.ũ biết y thuật?”
“Cái này thì nhi thần cũng không rõ ràng lắm.” Long Túc Vân trả lời thành thật: “Nhưng mà trong yến hội ban nãy nàng từng nói có biết chút y thuật, Thái hậu cũng nói toa thuốc nàng kê, ngay cả viện phán trong Thái y viện cũng nói là rất thần kỳ.”
Đôi mắt Văn Phi hơi nheo lại: “Không thể ngờ nàng ta che giấu thâm sâu đến như thế!” Nói xong thì nhìn Long Túc Vân, “Vân Nhi, con cũng hối hận rồi sao?”
Nghĩ đến gương mặt đẹp không tỳ vết của Quân Khởi La, và cái dáng vẻ đắc ý luôn nhìn khiêu khích mình của Long Dận, bỗng vẻ mặt Long Túc Vân lộ vẻ hơi buồn nản: “Nhi thần……”
Nếu lúc trước hắn nghe lời mẫu phi mình, thành thành thật thật cưới, thì sao có thể đi đến nông nỗi này? Sao có thể để cho Long Dận kiêu ngạo như thế?
Nhưng mà thứ khiến hắn xót xa ân hận hơn là, hôn ước của Quân Khởi La và Long Dận lại do chính tay hắn thúc đẩy!
Hôn lễ của Long Dận và Quân Khởi La cũng chỉ còn một tháng nữa, hắn vẫn còn cơ hội, không phải sao?
Sao Văn Phi không biết hắn hối hận, khoát tay nói: “Được rồi, lúc nãy ở Đức Cần điện, mẫu phi đã nhận thấy con hối hận rồi, nếu không thì sao lại làm ra những chuyện thất lễ như thế kia? Nhưng bây giờ, xem ra, mẫu phi lại không làm sai, không những không tranh được, mà lại còn khiến phụ hoàng con bất mãn, e rằng ngay cả ngoại công của con cũng tức giận rồi.”
“Mẫu phi, hôm nay người bị uất ức rồi. Người yên tâm, người đối xử với nhi thần tốt, trọn đời nhi thần cũng không quên!” Long Túc Vân hạ quyết tâm, nói: “Chắc chắn nhi thần phải ngồi lên vị trí kia, tuyệt đối không để mẫu phi phải chịu thêm một chút uất ức nào nữa!”
Văn Phi vô cùng vui mừng: “Cho dù con nói những lời này, nhưng mẫu phi cũng sẽ không tiếc dốc hết sức giúp con!”
Long Túc Vân quỳ gối xuống và nói: “Nhi thần tạ ơn mẫu phi!”
“Chúng ta là mẫu tử, tạ ơn làm gì? Con đứng lên đi!”
Tới khi Long Túc Vân đứng lên, Văn Phi hỏi: “Nói mẫu phi nghe thử xem con tính làm gì tiếp theo.”
Long Túc Vân nghĩ nghĩ, rồi nói: “Hôm nay phụ lqd hoàng rất tức giận, tạm thời chúng ta không nên làm gì nữa.”
“Mẫu phi cũng tán thành.” Văn Phi gật đầu, nói: “Mẫu phi hơi mệt, con đi về đi.”
“Vâng.”