Edit: Quan Vũ.
Độ chừng sau một khắc sau, mọi người mới bước vào quảng trường ở hoàng cung.
Quảng trường khá lớn, cho dù chứa cả năm vạn người cũng không vấn đề gì. Cũng dùng để tập kết binh lực khi gặp phải chuyện khẩn cấp, chẳng hạn như là cung biến! Ở phía Đông vẫn còn có một cái Điểm Tướng Đài cao một trượng rộng dài hai trượng ba trượng.
Ở hai bên Điểm Tướng Đài, một bậc thềm đều có năm bậc thềm đá, bậc cao nhất mới cao bằng một nửa độ cao của Điểm Tướng Đài. Ở phía dưới cùng của thềm đá, được đốt một loạt những ngọn đèn sàn, ánh vàng lờ mờ, không đến mức u ám.
Bởi diện tích của Điểm Tướng Đài hữu hạn, nên ngoại trừ người của hoàng gia và tứ đại vương phủ ra, thì những người khác, ai nấy cũng đứng trên bậc thềm phía dưới. Quân Khởi La và Long Dận không thích đứng tụ lại với bọn họ, bèn đứng ở vị trí sau cùng ở Điểm Tướng Đài.
Ban nãy Quân Khởi La không muốn đi sớm, Long Dận đã đoán được nàng đã có kế hoạch của riêng mình, thế nên không quấy rầy nàng, chỉ đi cạnh nàng.
Đứng vào chỗ ổn định, thì ở phía dưới, thái giám bắt đầu đốt pháo hoa, sắc màu rực rỡ, khiến vô số nữ tử ngạc nhiên vui mừng vô cùng, hô to đẹp quá.
Trong quá trình pháo hoa được #Guan yǔchâm, thì Quân Khởi La lại sửng sốt phát hiện ra Thẩm Uyển Tâm và La Hân Nhi không ai ở trên Điểm Tướng Đài: Rõ ràng ban nãy nàng trông thấy các nàng trong hàng ngũ, sao có thể không có ai được?
Đang định đến cạnh Điểm Tướng Đài nhìn xem có phải các nàng ở trên bậc thềm phía dưới không, thì Quân Khởi La cảm giác có người kéo ống tay áo của nàng.
Quân Khởi La quay đầu, thấy một cung nữ xem chừng mười bảy mười tám tuổi. Nàng nhớ rõ ban nãy nàng đứng đằng sau Thái Hậu, bèn hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Cung nữ kéo nàng sang một bên, cung kính nói khẽ: “Quân tiểu thư, thân thể Thái Hậu không khỏe, ban nãy người nghe nói ngươi có kỳ hoàng chi thuật*, bèn sai nô tỳ đi tìm ngươi đến xem cho người.”
*Kỳ Hoàng Chi Thuật: hoàng là chỉ Hiên Viên hoàng đế, Kỳ là thuộc hạ của ông ta là Kỳ Bá. Tương truyền, hoàng đế thường cùng Kỳ Bá, Lôi Công bàn luận về vấn đề y thuật, chẩn đoán và trị liệu cho bệnh nhân. Sau đó chép vào một quyển gọi là hoàng đế nội kinh tức là kỳ hoàng chi thuật, chính là kinh điển lý luận trong Trung Y. (nguồn: internet)
“Không phải thân thể Thái Hậu không khỏe thì nên đi tìm thái y sao? Làm sao có thể tìm đến ta chứ? Nói vậy trong cung có thái y trực đi?” Quân Khởi La ngờ vực hỏi.
“Chuyện này nô tỳ cũng không rõ ràng lắm, mời Quân tiểu thư hãy đi theo nô tỳ một chuyến.” Cung nữ ngoan ngoãn trả lời.
Quân Khởi La nghĩ nghĩ rồi đáp: “Được rồi, để ta nói một tiếng với Tấn Vương thế tử.”
Dứt lời thì đến bên cạnh người Long Dận thì thầm mấy câu, rồi mới đi theo cung nữ đi khỏi.
Bị nàng ta dẫn đi, quẹo trái rẽ phải, đến một tòa cung điện nguy nga, đại điện và gian phòng bên trái chỗ nào cũng đã sáng đèn, Quân Khởi La thấy trên bức hoàng phi tinh xảo viết mấy chữ “Đức Tuệ cung”, nhưng vẫn cảm thấy chung quanh có vài cỗ hơi thở rất khẽ, không khỏi nhếch khóe miệng lên thành nụ cười trào phúng, nhưng mà lúc cung nữ quay đầu lại thì nụ cười này đã biến mất không thấy nữa.
“Cung nữ tỷ tỷ, tại sao trong cung của Thái Hậu lại không có người hầu hạ thế?” Quân Khởi La làm bộ khờ dại hỏi.
“Thái Hậu, người là người đã lớn tuổi thích yên tĩnh, trong cung này lại có nhiều thị vệ tuần tra, bình thường đến giờ Hợi đi trung tiện cũng chỉ để lại một người hầu hạ cũng sẽ không sợ hãi, hôm nay là hôm nô tỳ trực.” Cung nữ nói xong thì mở cửa, nghiêng mình đứng sang một bên, nhường ở cổng: “Quân tiểu thư, mời người đi vào, Thái Hậu ở trong buồng ngủ ở căn đèn sáng.”
“Thái Hậu nương nương, thần nữ đến rồi.” Quân Khởi La không hề nghĩ ngợi, tiến vào.
Cung nữ thở hắt ra như trút được gánh nặng, sau đó nhẹ tay nhẹ chân đóng cổng lại từ bên ngoài.
Quân Khởi La vào đại điện, tiến đến cánh cửa nhỏ mở hờ có sáng đèn bên hông, vừa đi qua thềm cửa, thì một cỗ hương thơm như có như không xông vào chóp mũi. Trong lòng nàng khinh thường không thôi, chút tài mọn, cũng dám thể hiện trước mặt tỷ! Chẳng lẽ các ngươi cho rằng tỷ làm người thử thuốc trong thời gian hơn hai năm là làm không sao?
Gian phòng không bóng người, nhưng mà màn thì lại được buông rũ xuống trên giường, xuyên qua màn lụa, có thể trông thấy quả thật có người nằm bên trong.
Quân Khởi La đi về phía giường ngay, vén màn lên, thì chỉ thấy một gương mặt tươi cười phóng thật to ngước nhìn mình.
Tim Quân Khởi La hơi đập mạnh và loạn nhịp, trong lòng thì vô cùng buồn nôn.
Ban nãy nàng đoán rằng Thẩm Uyển Tâm hoặc là La Hân Nhi muốn hại nàng, nhưng không ngờ tới người nằm trên giường chính là Long Trạch!
“A, sao lại là ngươi? Thái Hậu nương nương đâu?”
Quân Khởi La tỏ vẻ kinh hoảng hỏi, bước lùi từng bước về phía sau, ai ngờ bỗng dưới chân mềm nhũn, thế là ngã lên mặt đất.
“Ngươi…… Ngươi hạ dược?!” Quân Khởi La bất an nhìn Long Trạch đang nhào về phía mình, trở tay chống xuống đất, nhích người về phía sau: “Đừng…… Ngươi đừng tới đây, ta…… A Dận sẽ không…… sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Giọng nói của nàng yếu ớt mềm mại, miệng nói lời uy hiếp nhưng không có sức thuyết phục, mà trái lại nghe như lời nỉ non khẽ khàng, mị hoặc vô ngần.
“Khởi La, lần đầu tiên bản vương nhìn thấy nàng thì đã không thể tự thoát ra khỏi tình yêu dành cho nàng, sau khi làm nữ nhân của bản vương, thì A Dận, hắn ta cũng hết cách.” Long Trạch cười tà mị, nói: “Ngoan nhé, đừng làm loạn, ngoan ngoãn theo bản vương.”
“Đừng mà…… Á…… Ngươi thả ta……” Bỗng Quân Khởi La cảm thấy có hai cỗ hơi thở tiếp cận đại điện, bèn không định chơi với hắn nữa, nhưng mà từ đầu chí cuối miệng vẫn phát ra nhưng tiếng quyến rũ mềm mại: “Ưm…… Nóng quá, thật là khó chịu.”
“Không sao đâu, ấy, ngoan, rất nhanh sẽ không khó chịu nữa.” Long Trạch thấy dáng điệu mị nhãn như tơ của nàng, thì lòng đã không kiềm chế nổi nữa, nhào vào Quân Khởi La như sói đuổi bắt mồi.
Chẳng thể ngờ lúc hắn sắp nhào lên người nàng, thì bỗng dưng người của hắn mất đi ý thức, đổ vào Quân Khởi La.
Quân Khởi La đạp một cước vào bụng hắn cho hắn bay sang một bên, sau khi xoay người đứng dậy thì đạp đá mấy cái thật mạnh lên người hắn mới hả giận, sau đó xách vạt áo của hắn ném lên trên giường.
Trong phút chốc, ánh nến không cần thiết bị tắt phựt hết, chỉ chừa lại một bát, trong lòng tối sầm lại trong nháy mắt, Quân Khởi La nhanh tay đẩy cửa sổ sau nhảy ra ngoài, lặng lẽ đi ra sau lưng của hai bóng dáng đang đặt lỗ tai lên tường nghe lén.
Thấy bóng dáng quen thuộc, Quân Khởi La cười tà tứ, l3qu4d07 phất ống tay áo, hai bóng dáng cùng nhau ngã trên mặt đất
Giờ thì nàng còn gì mà không rõ nữa? Đó là cái đồ mở nút chai* chết tiệt này hợp sức với nhau muốn hủy danh tiết của nàng, lại còn tìm một tên Tiêu Dao Vương gia ghê tởm nam nữ đều xơi. Ni mã, muốn hủy dannh tiết của nàng cũng đừng mang theo thứ nguy hại ngầm như thế!
*Đồ mở nút chai [起子]: Dịch nghĩ ra nó thế, mà… ta cũng không hiểu tính ám chỉ gì.
Nàng nhanh tay xách một người trong số đó, quay lại cửa sổ sau của căn phòng, ném nàng lên trên giường.
Sau đó dùng một chút thuốc bột, đánh thức hai người trên giường, rồi lại rời khỏi qua cửa sổ sau, nghe thấy tiếng này nọ này nọ vọng ra từ bên trong, mới nói khẽ với người trên mặt đất: “Đêm nay ta buông tha cho ngươi, còn về người khác muốn buông tha cho ngươi hay không, thì xem tạo hóa của ngươi rồi!”
Dứt lời, xách nàng lên nhẹ nhàng nhảy đi, rời khỏi Đức Tuệ cung, tùy tiện vứt nàng ở một xó xỉnh nào đó. Sau đó đi về Từ An cung của Thái Hậu theo bản đồ thuộc nằm lòng.
Khoảng cách giữa Đức Tuệ cung và Từ An cung cũng không quá xa, nửa khác đi đến nơi, đèn bát giác cung đình chiếu sáng trưng khắp sân.
Nhìn thấy Quân Khởi La, thì có cung nữ tiến lên ngay, hành lễ cung kính hỏi: “Không biết Quân tiểu thư đến tẩm cung của Thái Hậu làm gì thế?”
Quân Khởi La giả bộ kinh ngạc hỏi ngược lại: “Ban nãy ta đang ngắm pháo hoa, thì có một vị cung nữ tỷ tỷ đến tìm ra, bảo là thân thể Thái Hậu không khỏe, mời ta qua đây xem, nhưng mà ban nãy, vị tỷ tỷ kia bảo đau bụng muốn đi ngoài, bèn bảo ta tự qua đây, sao thế, xem ý của tỷ tỷ, chẳng lẽ Thái Hậu không hề muốn tìm ta qua đây sao?”
Cung nữ kia cũng sửng sốt, nói: “Để nô tỳ đi vào hỏi một lát.”
“Làm phiền tỷ tỷ rồi.”
Không lâu sau, cung nữ kia quay lại, mời Quân Khởi La vào.
Thái Hậu đã rửa mặt chải đầu xong xuôi cả, chuẩn bị đi ngủ rồi, trên người chỉ mặc quần áo trong, tựa vào gối dựa trên giường.
Quân Khởi La hành lễ, đứng xem xét mặt của Thái Hậu ở khoảng cách hai thước và nói: “Thái Hậu, người có thường xuyên mất ngủ, luôn không ngủ được vào nửa đêm, cho dù ngủ thiếp đi thì cũng hay ngủ mơ?”
Thái hậu kinh ngạc, Quân Khởi La chỉ dựa vào nét mặt mà có thể nói ra vấn đề hay lặp đi lặp lại trong giấc ngủ của mình, vội hỏi: “Đúng là như thế, uống rất nhiều canh an thần thái y kê cũng không có tác dụng, không biết Quân nha đầu có thể có cách không?”
Quân Khởi La không trả lời thái hậu, mà nói với cung nữ đang ở bên cạnh: “Làm phiền tỷ tỷ lấy bút mực tới đây.”
Cung nữ không dám thất lễ, đi lấy bút mực tới ngay.
Quân Khởi La viết một tờ phương thuốc và nói: “Cứ làm theo phương thuốc này, ba bát nước đun thành nửa bát, mỗi ngày, đến bữa tối uống trước khi ăn là được rồi, độ chùng mười ngày thì có thể thấy hiệu quả.”
Thái hậu vui vẻ nói: “Nếu như có thể chữa cái bệnh dai dẳng này của ai gia, chắc chắn ai gia sẽ thưởng thật nhiều.”
“Có thể chẩn bệnh vì thái hậu là phúc của thần nữ, nào đâu dám muốn ban thưởng.”
Thái hậu gật đầu vừa ý nói: “Thật là một hài tử thành thật, A Dận có phúc rồi. Chỉ tiếc cho tôn tử kia của ai gia…… Thôi, cái này cũng là duyên phận cả, miễn cưỡng không được.”
Quân Khởi La cười cười, vẫn chưa đáp lại lời bà.
“Quân nha đầu, ngươi nói là người trong cung của ai gia đi tìm ngươi sao?” Lúc này thái hậu mới hỏi.
“Đúng thế, chính là vị ban nãy đứng ở đằng sau người trong yến hội kia đấy.” Quân Khởi La trả lời thật thà: “Nếu không thần nữ cũng không dám đến.”
Thái hậu híp mắt lại, một tia sáng dị thường xẹt qua đôi mắt.
Quân Khởi La tùy mặt gửi lời, tất nhiên khẳng định thái hậu cũng không biết chuyện này, thầm nghĩ, chắc chắn là Tiêu Dao Vương phái cung nữ kia đi tìm mình, nếu không dựa vào hai người kia thì không thể sai người bên cạnh thái hậu.
Đúng lúc này, có cung nữ tiến vào nói: “Bẩm thái hậu, Tấn Vương thế tử tới đón Quân tiểu thư. Còn có…… Còn có……”
Tiểu cung nữ ấp a ấp úng ngước nhìn Quân Khởi La, thái hậu nhíu mày sắc bén, quát: “Có việc thì nói, ấp a ấp úng làm gì? Quân nha đầu cũng không phải là người ngoài.”
Quân Khởi La tính toán thì giờ cũng xấp xỉ rồi, hẳn là chuyên bên kia đã bắt đầu ầm ĩ lên, vội nói: “Thái hậu, thần nữ xin cáo lui, không thể để cho Tấn Vương thế tử chờ lâu.”
Thái hậu khoát tay áo nói với Quân Khởi La: “Thế đi ngay đi.”
Còn chưa ra khỏi cửa, thì Quân Khởi La đã nghe thấy cung nữ kia bẩm báo với thái hậu: “Tiêu Dao Vương kéo Thẩm Uyển Tâm đi ngủ rồi!”
Sau đó thì nghe thấy tiếng thái hậu hỏi với vẻ không dám tin: “Cái gì?”
Long Dận đứng ở cửa Từ An cung, trông thấy Quân Khởi La đi ra, thì vội vàng tiến lên đón, nhìn nàng một lượt cho thật kỹ rồi khẽ hỏi: “A La, nàng có sao không?”
“Chàng thấy ta giống như có chuyện gì sao?” Quân Khởi La nói xong, thì kéo Long Dận đi ra ngoài: “Chúng ta vẫn nên mau mau đến xem diễn trò chút đi.”
Trên đường đến Đức Tuệ cung, Quân Khởi La kể hết mọi chuyện Thẩm Uyển Tâm và La Hân Nhi hợp sức với nhau muốn hủy hoạt trong sạch của nàng cho Long Dận.
Long Dận đã cảm thấy cung nữ tìm A La kia không đúng từ lâu, nhưng mà A La bảo y ở bên kia cản trở Long Túc Vân, không cho y phá hư chuyện, sau nửa canh giờ rồi cũng không dám đến cung của Thái Hậu tìm nàng. Y rất yên tâm về chuyên nàng hành động một mình, cũng đoán được sẽ phát sinh một vài chuyện, nhưng mà vẫn không nghĩ tới phương diện này, cho nên lúc này nghe thấy chuyện đã diễn ra, thì bỗng quanh thân bốc lên một cỗ khí lạnh.
Cảm giác được sự thay đổi của Long Dận, Quân Khởi La kéo kéo tay y, dịu dàng trấn an, nói: “Được rồi, không phải ta đây không có chuyện gì sao?”
Long Dận dừng bước, nghiêm mặt nói: “A La, lần sau không thể mạo hiểm đi một mình!”
Một lúc lâu Quân Khởi La cũng không mở lời, thầm nghĩ người này, không khỏi quá ư là chuyện bé xé ra to, nàng lang bạt trong giang hồ nhiều năm rồi, nếu như ngay cả chút việc nhỏ đó mà cũng không ứng phó được, thì còn dựa vào cái gì để lăn lộn bên ngoài? Sau cùng thì thật sự bị y nhìn đến nỗi hết cách, mới nói: “Biết rồi biết rồi, chàng cũng đừng trách mắng Vô Thương và Vô Ảnh, là ta bảo bọn họ không xuất hiện.”
Đạt được câu trả lời khẳng định của Long Dận, ban nãy lúc leêqdp nàng vừa rời khỏi Điểm Tướng Đài, thì Long Túc Vân muốn đuổi theo đến đây, bị y ngăn cản lại. Khoảng chừng nửa khắc sau, có cung nữ đi tìm Long Túc Vân, nói là Thẩm đại tiểu thư đã xảy ra chuyện.
Vỗn dĩ Long Túc Vân đang định lặng lẽ rời khỏi, nhưng bị Long Dận gọi, thì đoàn người ai cũng biết rõ.
Long Triệt vừa hỏi xong, biết đệ đệ của mình kéo nhi tức phụ đi ngủ, vì thế không ngắm pháo hoa nữa, mọi người nhất tề đi về phía Đức Tuệ cung.
Quân Khởi La rất lấy làm thích ý, cảm thấy cái chuyện này nha, vẫn rất là đáng tin cậy.
Hai người đến Đức Tuệ cung, thì người đã đứng đầy sân, ai nấy xì xào bàn tán, thậm chí có người còn mang giọng điệu với vẻ vui sướng khi người gặp họa, có lẽ có rất nhiều người bắt đầu dậy sóng trong lòng vì Thẩm Uyển Tâm không thể gả cho Long Túc Vân.
Có người thấy Long Dận đã đến, bèn tránh sang một bên, để y đi vào trong nhóm người.
Trong điện thì trống trái hơn ngoài sân rất nhiều, không khí trong phòng thì vô cùng nghiêm túc.
Long Triệt và hoàng hậu ngồi ở phía trên; Long Trạch quỳ gối trước mặt Long Triệt, đầu cùi rạp xuống đất; Thái Tử Long Túc Dương, La Hân Nhi, còn có mấy người vương tử thì đứng bên phải Long Triệt; Long Túc Vân mặt mày âm u và đám người Thẩm Cẩm Thành, Thiệu thị đứng bên phải Long Triệt, không thấy Thẩm Uyển Hoa; mà Thẩm Uyển Tâm thì lại nằm trong lòng Chu thị, đè nén tiếng khóc nức nở, bả vai nhỏ run rẩy, tuy các nàng bên cạnh Long Túc Vân, nhưng mà cũng có khoảng cách với hắn.
Mà Thẩm Uyển Tâm và Long Trạch, quần áo thì tươm tất, nhưng tóc thì lại rất rối bời, có thể thấy lúc nãy đại chiến xác thịt thật sự rất là kịch liệt.
Long Dận và Quân Khởi La vào đại điện, đúng ngay chỗ gần cửa thì dừng lại.
Long Triệt và hoàng hậu Trần Tang ngước mắt nhìn bọn họ, thì ánh mắt dừng lại trên người Long Trạch.
Trước đó La Hân Nhi nhìn thấy Long Dận, thì đôi mắt sáng lên, nhưng tới khi trống thấy Quân Khởi La bên cạnh y, thì không khỏi co rúm cả người một lát.
“Nói đi, cuối cùng sao lại thế này? Đệ đệ tốt của trẫm!” Long Triệt lớn tiếng hỏi.
“Thần đệ…… Thần đệ cũng không biết.” Long Trạch cúi đầu không dám nhìn Long Triệt: “Trong yến, thần đệ uống rượu hơi nhiều, nên không đi ngắm pháo hoa, được thái giám đỡ đến đây nghỉ ngơi, ai biết trong lúc mơ mơ màng màng thì cảm giác có người leo lên giường của thần đệ, đầu óc thần đệ hỗn loạn, còn tưởng rằng là những cung nữ muốn bò lên trên, cho nên…… cho nên……”
Coi cái lời nói dối bịa chuyện này! Trong lòng Quân Khởi La cũng cho hắn một lời khen, người xuất thân từ hoàng cung này, cho dù là một tên ăn bậy ăn bạ chờ chết, nhưng không một ai là thứ ngu dốt.
Long Triệt lại nhìn Quân Khởi La Thẩm Uyển Tâm, cũng không quan tâm nàng khóc rất thương tâm, giọng điệu cũng không dễ nghe lắm: “Thẩm đại tiểu thư, ngươi nói xem chuyện gì đã xảy ra?”
Cũng là, ông ta làm chủ nhân hoàng cung, cung yến làm cũng rất tốt, thế mà lại phát sinh những chuyện không thoải mái liên tiếp, cho dù là ai thì tâm tình cũng sẽ không được vui!
“Ta, ta……” Thẩm Uyển Tâm nghe thế thì ngẩng lên từ trong lòng Chu thị, thấy Long Túc Vân mặt mày âm u cũng không thèm liếc nhìn mình, thì nằm sấp vào lòng Chu thị, khóc càng thương tâm: “Oa……”
Trong mắt Chu thị như chìm ngập trong thứ hiểm độc, hung hăng đặt lên người của Long Trạch, trông như muốn khoét một cái lỗ trên người hắn ta.
Còn Thiệu thị thì vẻ mặt lụi bại, đôi mắt mờ mịt trống rỗng.
Thẩm Cẩm Thành chỉ cảm thấy lòng mình vô cùng phiền chán, ngày mai là Tâm Nhi sẽ thành thân với An Vương điện hạ, làm sao có thể ngủ chung với Tiêu Dao Vương rồi chứ? Làm sao sự tình lại có thể phát triển tới nước này? Thế này thì bảo cái mặt già của lão ta đặt đi đâu đây?
Ngoái đầu nhìn lướt mắt đến Quân Khởi La đang mang vẻ mặt thản nhiên đứng ở cửa, ngay từ đầu không nhận ra, nhưng sau đó thì bị dung mạo của l|q|d|>QuanV/ nàng làm cho khiếp sợ, bỗng trong đầu dâng lên một ý niệm, thế rồi lại nghĩ nghĩ, cảm thấy không có khả năng, bèn quay đầu đi.
“Khóc cái gì?” Long Triệt nổi giận, quát lên: “Mau nói xem rốt cuộc là ngươi đến đây như thế nào?”
Thẩm Uyển Tâm bị dọa im bặt, lòng biết rõ khóc thì chắc chắn sẽ bị thiệt thòi, thế nên ngẩng đầu lên, dùng tay áo lau nước mắt và nói: “Ban nãy thần nữ đang đi ngắm pháo hoa với mọi người, thế nhưng đi đến nửa đường thì lại đau bụng, và đi một chuyến…… Nhà xí, những tưởng trong cung có rất nhiều thủ vệ tuần tra không có chuyện gì, nào ngờ ra khỏi nhà xí, đi trên đường về quảng trường, thì bỗng dưng mất ý thức…… Sau khi tỉnh lại thì đã ở trong đây rồi…… Thật sự thần nữ cũng không biết là xảy ra chuyện gì.”
Nghe Thẩm Uyển Tâm thút tha thút thít nói một tràng, Quân Khởi La cũng rất bội phục nàng ta, trợn mắt bịa đặt cũng không cần làm nháp trước luôn!
Long Triệt hừ lạnh: “Nói như thế, chẳng lẽ trong hoàng cung của trẫm có ma quỷ lộng hành hay sao? Thủ vệ trong cung nghiêm ngặt, làm sao lại vô duyên vố cớ mất ý thức?”
Long Triệt sắng giọng làm Thẩm Uyển Tâm sợ tới run lẩy bẩy, đầu óc cũng trở nên tỉnh táo lại.
Tất nhiên hoàng cung không có quỷ, nhưng mà làm sao nàng có thể nói rằng nàng và Thái Tử Phi và Tiêu Dao Vương cùng có tâm tư, để hãm hại Quân Khởi La, nên Tiêu Dao Vương cho người lừa gạt nàng ta đến đây chứ? Rõ ràng nhìn thấy bọn họ đi vào phòng ngủ cả, và còn nghe thấy nàng ta đang bị Tiêu Dao Vương khi dễ, nhưng tại sao kết quả là Quân Khởi La thì không thấy đâu nữa, mà người bị hại thì lại biến thành mình chứ?
Thái Tử luôn bất hòa với An Vương, chẳng lẽ Thái Tử Phi không muốn An Vương có được thế lực của Phàn Dương Vương phủ, nên thiết kế bẫy hãm hại mình? Trước khi mất đi ý thức, mình đang ở chung với nàng ta, mình xảy ra chuyện, mà nàng ta lại không có chuyện gì, cái này hoàn toàn nói không thông!
Thẩm Uyển Tâm càng nghĩ càng cảm thấy rằng cực kỳ có khả năng này, tưởng chừng như ấm ức trong lòng như bức tường vây kín làm nàng ta rất khó chịu.
Chẳng trách mình và Thái Tử Phi chưa từng làm thân với nhau, thế mà ban nãy nàng ta lại lén lút gọi mình lại, đi tìm Tiêu Dao Vương, nói kế hoạch của nàng ta ra, ba người hợp sức với nhau.
Nhưng cho dù sự thật là như thế, nàng cũng không thể nói ra được! Nếu không thì không chỉ mình nàng gánh trên lưng tội danh hãm hại hoàng thân quốc thích mà người của Phàn Dương Vương phủ cũng sẽ bị vạ lây!
Từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt Thẩm Uyển Tâm dừng lại trên gương mặt của La Hân Nhi, đôi mắt như chìm trong hiểm ác.
Nàng ta muốn làm gì? La Hân Nhi nhận được ánh mắt của nàng, thì lòng hồi hộp, bắt đầu sợ hãi ẩn đâu đó.
Nhưng mà Thẩm Uyển Tâm không dừng lại trên người của nàng quá lâu, mà lại quay sang khóc lóc kể lể nói với Long Triệt: “Hoàng Thượng, thần nữ yêu An Vương điện hạ, đã định tình với An Vương điện hạ hai năm, gìn giữ thân thể thuần khiết trong trắng chỉ để đến ngày mai động phòng hoa chúc, làm sao có thể chủ động leo lên giường của Tiêu Dao Vương điện hạ?”
Cho dù bất cứ giá nào, Thẩm Uyển Tâm cũng sẽ không nói những chuyện không nên nói ra.
Nàng nói những lời này, làm sao mà đám người Long Triệt không hiểu chứ? Nếu nói chuyện này là đệ đệ của ông ta làm, thì độ tin cậy còn cao hơn.
“A!” Bỗng dưng La Hân Nhi che miệng hét lên, mọi người không khỏi nhìn nàng ta.
“Kinh ngạc chuyện gì?” Hôm nay hoàng hậu vô cùng không hài lòng với La Hân Nhi, nghe thấy nàng ta hét lên, giọng nói cũng uy nghiêm mấy phần.
La Hân Nhi từ từ cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào nàng, miệng thì nói ngập ngừng: “Chính là tự dưng nhi tức nhớ tới một chuyện, cũng không biết có chút liên quan đến chuyện này không, thế nên mới không có chừng mực, xin phụ hoàng mẫu hậu thứ lỗi.”
“Là chuyện gì, cứ nói đi!” Tâm tình của Long Triệt tệ hại đến cùng cực rồi, không vui: “Đã đủ phiền lòng rồi, thì cũng không nên quấy rối nữa!”
La Hân Nhi len lén liếc mắt nhìn Quân Khởi La, khiến lòng Quân Khởi La dâng lên một cỗ dự cảm không tốt.
Quả nhiên——
“Tất nhiên nhi tức không tin vào mấy lời nói quỷ thần gì cả, nhưng mà trên yến hội hôm nay có một chuyện lại khiến cho nhi tức sợ hãi.” La Hân Nhi nói đến đây thì dừng lại, trông thấy mắt Long Triệt sắp phun lửa, thì lại vội vàng nói: “Chẳng phải hôm nay tỳ nữ của Quân tiểu thư đã biểu diễn bí thuật của nàng sao? Phải chăng là……”
Nàng còn chưa nói hết lời, nhưng làm sao người ngồi ở đây không hiểu kia chứ? Thế nên ánh mắt mọi người đều nhìn Quân Khởi La.
Trong lòng Quân Khởi La lấy làm hối hận lắm, tại sao nàng lại không ném nàng ta lên giường của Long Trạch luôn nhỉ? Nếu thế thì sẽ đặc sắc lắm đây!
“Trái lại Thái Tử Phi lại là họa thủy Đông dẫn*!”
*Họa thủy Đông dẫn: Đêm trước thế chiến thứ 2, để tránh thiệt hại cho đất nước mình, Anh, Pháp và các nước đã áp dụng chính sách bình định (có thể hiểu là có ý để nhượng bộ hoặc thỏa hiệp) và chính sách trung lập, không đi ngăn cản chủ nghĩa phát-xít Đức, Ý có ý gây chiến tranh, mà khiến phát-xít Đức, Ý dời sự chú ý đi, đối kháng với Xô-viết. Bởi vị trí địa lý của Anh, Pháp ở phía Tây, còn Xô-viết lại ở phía Đông, nên gọi cách làm này là họa thủy Đông dẫn.
=> Ý nói dẫn chuyên không tốt cho mình đi phía khác, tránh tổn hại cho bản thân.
Vũ: Cơ mà ta không hiểu, câu này Quân Khởi La nói thì đúng hơn Long Dận chứ, ổng biết chiến tranh thế giới thứ 2 đâu trời.
Lời của La Hân Nhi đã thu hút cái nhìn chú ý của Long Dận đặt lên người nàng lần đầu tiên trong đêm nay, tuy ánh mắt thanh thanh đạm đạm, nhưng lại khiến La Hân Nhi như rơi vào hầm băng, lạnh thấu xương, không khống chế nổi đã run lên.
“Ta……” La Hân Nhi không dám nhìn vào mắt của Long Dận, ấp úng: “Ta chỉ là ăn ngay nói thẳng mà thôi.”
Lời của La Hân Nhi khiến Thẩm Uyển Tâm ngầm hiểu ngay, lao vào Quân Khởi La, hét lên: “Quân Khởi La, ta và ngươi không oán không thù, tại sao ngươi lại hại ta như thế?”
Móng tay sắc nhọn của nàng ta sắp chạm tới gương mặt Quân Khởi La, nào ngờ tự dưng Long Dận nhấc chân lên, không chút khách khí, tung một cuốc đạp nàng văng đến trước mặt Thiệu thị, nằm sấp trên mặt đất không thể động đậy.
Một cước kia mạnh, trong điện hay ngoài điện, phàm là người thấy y ra tay, ai nấy cũng hoa mắt, trong chốc lát, lặng ngắt như tờ.
Nếu không dưới tình huống không nên, Quân Khởi La thật muốn hoan hô “A Dận uy vũ!”
Vốn là Thiệu thị đang ngẩn người, nhưng bỗng QuanV/|Ũ|lq"d có một vật thể bay đến trước mặt bà, rơi xuống nặng nề, lúc thấy đó là tôn nữ của mình, thì liếc nhìn chung quanh tìm kiếm hung thủ, lúc ánh mắt liếc tới cánh cửa, thấy một vị bạch y nữ tử tuyệt sắc, đột nhiên hoảng sợ chỉ vào Quân Khởi La thét lên: “Quỷ…… Quỷ á!”