Độc Nữ Y Phi: Không Lấy Vương Gia Cặn Bã!

Chương 114: Tội khi quân.【1】




Edit: Quan Vũ.

Mấy vị đại BOSS trên đài có phản ứng như thế khiến đám cấp dưới tò mò vô cùng, trong lòng như bị mèo cào vào. Nhưng mà vị trí của Quân Khởi La quá gần phía trước, cũng đối diện phía trước, bọn họ không thấy bóng lưng thì chính là sườn mặt.

Nhưng mà chỉ nhìn sườn mặt thôi, cũng đã khiến người ta cảm thấy rằng dường như nàng hơi khác ngày trước đấy.

Đường cong nhu hòa, cái mũi cao hơn, miệng nhỏ càng đầy đặn, cái rõ ràng nhất chính là làn da trơn mịn sáng bóng của nàng, ngay cả một chấm tàn nhang nho nhỏ cũng không thấy được.

Đối với người khác, phản ứng của Long Triệt là ngoài dự kiến, nhưng Quân Khởi La lại cảm thấy không khó để lý giải. Bởi vì phụ vương của nàng đã từng nói, dáng vẻ của nàng và mẫu thân nàng giống nhau đến sáu bảy phần, Long Triệt mơ ước mẫu thân của nàng, nhưng cuối cùng thì chưa đạt được, cho nên hành động như bây giờ cũng chẳng có gì là lạ.

Nhưng mà Quân Khởi La hiểu rất rõ, còn Long Dận không hiểu lắm đâu, y nhìn điệu bộ của Long Triệt, dưới bộ mặt ôn hòa kia, là sự căm tức khó hiểu.

Hoàng hậu lấy lại tinh thần trước tiên, nhìn thấy phản ứng của Long Triệt, cúi đầu, đôi mắt đen u ám mờ kỳ lạ, tới khi ngẩng đầu lên một lần nữa, thì trong đôi mắt chỉ còn là trấn tĩnh, thản nhiên cười nói: “Nếu nói dung mạo của A La được coi là xấu xí, thì Đông Lăng của chúng ta không thể tìm ra được một mỹ nhân nào rồi.”

Thật đúng là mầm tai họa mà! Thái hậu cũng lấy lại tinh thần, len lén kéo vạt áo của Long Triệt, Long Triệt mất tự nhiên ngồi lên ghế.

“Theo ý ai gia, nàng còn đẹp hơn mẫu thân của nàng khá nhiều đấy!” Thái hậu giấu đi ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt, #Guānyǔgật gật đầu nói phụ họa theo hoàng hậu mấy câu.

“Hít!” Mọi người không nhịn được hít vào một hơi.

Có thể được hai người là hoàng hậu và thái hậu thừa nhận như thế, có thể nói Quân Khởi La là người đầu tiên đấy! Những người đã từng nhìn thấy dung mạo của Quân Khởi La, thì trong lòng càng muốn nhìn xem dung mạo bình thường của nàng thế nào mà có thể được hoàng hậu và thái hậu tán thành?

“Mấy khi mẫu hậu thật sự khen ngợi một người, nhi thần thật muốn nhìn cho kỹ một cái nào!” Một vị tử bào nam tử đứng dậy ra khỏi chỗ ngồi, cũng không thèm quan tâm đến cái nhìn của mọi người, đi ra khỏi cái bàn đến thẳng chỗ của Quân Khởi La.

Long Dận thấy A La bị hắn đánh chủ ý, sắc thái u tối mờ mịt trong đôi mắt, bỗng dưng y có một loại xúc động muốn giấu A La đi để một mình mình được ngắm nhìn mà thôi. Nhưng ngẫm lại A La của y ưu tú như thế, làm sao có thể giấu là giấu đi được? Hơn nữa, nếu ngay cả nữ nhân của mình mà y cũng không bảo vệ được, thế thì thật sự không nên sống nữa.

Nghĩ như thế, trong lòng Long Dận cũng thả lỏng.

Thái hậu * liếc mắt nhìn Long Trạch, sắng giọng: “Con, cái con khỉ nghịch ngợm này, xem náo nhiệt cái gì hả? Không được mạo phạm Quân tiểu thư!”

“Nhi tử chỉ nhìn một cái thôi, chắc hẳn A Dận cũng không để bụng chứ.” Long Trạch nói xong bước đến chỗ đối diện cách Quân Khởi La năm bước, thì bước chân đã khựng lại mất tiêu.

Quân Khởi La vẫn không nhúc nhích, đôi môi treo một nụ cười lấy lệ, vừa lễ độ mà lại vừa xa cách, còn trong đầu thì đang suy tư về thân phận của người này.

Trông hắn cũng chỉ chừng ba mươi tuổi, có vẻ còn trẻ hơn phụ vương Phượng Thiên Khuyết của nàng, nhưng nhìn kỹ một chút thì sẽ phát hiện ra mặt mày của hắn khá giống Long Triệt. Trong lòng Quân Khởi La đã có đáp án: Tiểu nhi tử của đương kim thái hậu, đệ đệ ruột của Long Triệt, Tiêu Dao Vương Long Trạch, một tên vương gia nhàn hạ không đam mê triều chính, mà chỉ biết đến tình yêu nam nữ.

Cũng chỉ vì như thế, cho nên Long Triệt vô cùng quan tâm tới tên đệ đệ này, ngay cả Tiêu Dao Vương phủ cũng là chỗ tốt nhất, ngoại trừ Tấn Vương phủ ra.

Tiêu Dao Vương này rất háo sắc, chẳng thèm quan tâm đến nó là nam sắc hay nữ sắc, chỉ cần vào mắt hắn rồi thì khó mà tránh khỏi ma trảo của hắn ta. Nghe đồn bên trong phủ của Tiêu Dao Vương, hắn cắt một mảnh đất chuyên nuôi nam sủng. Cũng không biết lời đồn có đáng tin không, cũng không biết mình bị hắn ta đánh chủ ý là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa.

Nhưng mà thế thì thế nào? Bản thân mình còn phải sợ hắn ta à?

Quân Khởi La nhìn tấm thân bất động của Long Trạch, một tia nhạo báng trào phúng xẹt qua đáy mắt.

Phản ứng của bọn họ không phải là hiểu quả nàng muốn hay sao? Nói thế thì lát nữa phản ứng của Long Túc Vân cũng sẽ không khá khẩm hơn bao nhiêu.

Nàng thản nhiên phóng khoáng nhìn thẳng vào Long Trạch, mãi đến khi Thư Kim Toàn nhận được ý của thái hậu, mới đỡ Long Trạch đang ngu ngơ vào chỗ ngồi của hắn mới thôi.

……

Đúng thật là Long Túc Vân không dễ chịu chút nào.

Sau khi hắn nhìn thấy hành động của đám người của phụ hoàng mình, bèn nhìn qua sườn mặt của Quân Khởi La, nghĩ đến tính chất có thể kia, trong lòng hắn cũng hơi phẫn nộ, hơi không cam tâm, còn hơi nôn nóng.

“Vương thúc, thúc cũng quá khoa trương rồi chăng?” Long Tiêu Tiêu khinh thường nhìn Long Trạch đã được đỡ về chỗ ngồi mà vẫn l3q5d@n còn ngây người ra, rồi liếc mắt nhìn điệu bộ trên người Quân Khởi La, thì lại phản đối: “Quân Khởi La như thế mà cũng nói là mỹ nhân, thế thì chắc chắn Đông Lăng của chúng ta chắc chẳng còn nữ nhân nào xấu xí rồi!”

Tiêu Dao Vương phi nhìn phẩn ứng của trượng phu mình, cắn môi uất ức nhìn Quân Khởi La, trong lòng mắng to hồ ly tinh, đồ lẳng lơ đủ thứ.

“A La, Tiêu Tiêu tuổi còn nhỏ, lại bị phụ hoàng nàng chiều hư, ngươi đừng so đo với nàng làm gì.” Hoàng hậu bất đắc dĩ lắc đầu, nói lời xin lỗi với Quân Khởi La.

“Nương nương quá để tâm rồi, công chúa là cành vàng lá ngọc*, làm sao thần nữ dám so đó với nàng ta?” Quân Khởi La mỉm cười dịu dàng và nói: “Một người cho dù có đẹp người nhưng cũng chỉ là một cái bao da thối nát, sau trăm tuổi thì cũng chỉ về với đất vàng là xong rồi.”

*Gốc là thiên kim chi khu: Tức là thân thể ngàn vàng. Ta thấy không hay, thay cái này vào.

“Nói hay lắm!” Thái hậu cười hiền từ, nhìn Long Dận nói: “Đúng là rất xứng đôi với Long Dận.”

“Hoàng tổ mẫu, mọi người quá xem trọng nàng ta rồi, nàng ta cũng chỉ là nữ nhân ca ca vứt bỏ, phụ hoàng lại ban nàng ta cho Long Dận thúc ……” Long Tiêu Tiêu không muốn Quân Khởi La được khen ngợi, thế là càng nói càng hăng say, ngay cả khi Long Túc Vân lén kéo tay nàng cũng bị nàng mặc kệ luôn: “Đúng là ô uế Long Dận thúc mà thôi!”

Quân Khởi La cúi đầu, khóe môi nhếch thành một nụ cười thâm ý, nàng không tài nào có thể tưởng tượng ra được, Văn Phi ở trong cung thấm thía nhiều năm như thế, coi bộ cũng không phải là người ngu dốt, nhưng tại sao lại bồi dưỡng ra nữ nhi có đầu óc ngu như heo giống Long Tiêu Tiêu thế này?

Long Tiêu Tiêu nói mà không biết đến sống chết khiến bầu không khí trở nên thật vi diệu, những người có thân phận không đủ tôn quý cũng thi nhau cúi đầu, sợ bị vạ lây.

Đúng như thế, sau khi Long Triệt nghe nàng nói lời này thì mặt như sương lạnh, xấu hổ không thôi.

Không phải là ngày trước hắn nghe lời của nhi tử mình nói, mới ban Quân Khởi La cho Long Dận à? Ý trong chuyện này, người có não thì gần như có thể hiểu hết, nhưng mà có ai dám nói ra ngoài chứ? 

Cái thứ chỉ có sắc mà không có óc này, sớm biết nàng ta ngu xuẩn như thế, thì không nên thả nàng ta ra ngoài chọc tức người ta!

Đúng là tức chết lão ta rồi!

Long Triệt càng nghĩ càng tức, đứng lên và nói với vẻ buồn rười rượi: “Người đâu, dẫn cái thứ tùy tiện suy đoán thánh ý này nọ cho trẫm, nhốt vào Triêu Hà điện, không có thánh dụ của trẫm, không được cho ra ngoài!”

Ngay sau đó, có hai tên thái giám tiến lên, cầm lấy cánh tay Long Tiêu Tiêu định đi ra khỏi điện.

Lúc này Long Tiêu Tiêu mới nhận ra mình nói những chuyện gì không nên nói, thấy dáng vẻ đen mặt của phụ hoàng mọi khi đều yêu thương chiều chuộng mình, thì những lời cầu xin cũng đến miệng rồi bị nuốt ngược vào, quay sang nói với Văn Phi: “Mẫu phi cứu con, nữ nhi không muốn bị giam cầm đâu!”

Long Túc Vân vội vàng đứng ra, quỳ gối trước ngự tọa: “Phụ hoàng, Tiêu Tiêu tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, tha cho muội ấy lần này đi.”

Văn Phi đang chìm đắm trong sự chấn động mà Quân Khởi La đã mang đến, nên ngay cả lời nói của nữ nhi mình nói ban nãy cũng không hề để ý, lúc này nghe thấy nữ nhi của mình kêu cứu, thì cũng không quan tâm đến chuyện nàng chọc giận Long Triệt như thế nào, vội vàng đến trước ngự tọa và quỳ xuống: “Hoàng thượng thứ tội, mong hoàng thượng bỏ qua cho Tiêu Tiêu lần này.”

“Văn Phi nàng có ý tốt cầu xin, nhưng xem xem nữ nhi mà nàng đã dạy dỗ, cũng quá vô pháp vô thiên rồi!” Long Triệt chỉ vào Long Tiêu Tiêu, càng lúc vẻ mặt càng tối tăm: “Kéo nàng xuống dưới đánh 20 đại bản, nếu còn ai cầu xin chuyện này, thì xử phạt như nhau!”

Long Triệt giải quyết dứt khoát, Thái Phó phu nhân đang định đứng ra cầu xin cũng vội vàng ngồi xuống.

Ngay cả thái hậu há miệng thở dốc, đang định cầu xin cho cũng khó mà nói nên lời.

Văn Phi và Long Túc Vân thấy việc này đã như ván đóng thuyền, thì tấm tức quay về chỗ ngồi của mình.

Hoàng hậu khẽ cúi đầu, nở nụ cười sung sướng.

Quân Khởi La thu hết vẻ mặt của nàng vào trong mắt, không khỏi buồn nôn, trong lòng oán thầm, quả nhiên trong hoàng cung không có một thứ người gì tốt lành!

“Phụ hoàng, nhi thần không muốn bị ăn đòn đâu…… Cầu xin người……. Đừng đánh nhi thần……” Long Tiêu Tiêu khóc nức nở, kêu khàn cả giọng, ngay cả giọng nói cũng khàn đặc, nàng vùng vẫy định thoát khỏi bàn tay thái giám, thế nên khiến người ta cũng không đành lòng nhìn vào.

Công chúa khiến mặt rồng của hoàng thượng tức giận, tiểu thái giám biết rõ nếu bây giờ mềm lòng, làm trái ý của người, thì người ăn đòn sẽ là bọn họ.

Thế nên, hai người cứng rắn kéo nàng đi, kéo ra ngoài điện, cũng không biết làm sao, chiếc khăn trên gương mặt nàng bị rơi xuống, lộ ra gương mặt mọc đầy ban màu đỏ thẫm, còn đâu cái dáng vẻ l?q""d" xinh đẹp mĩ lệ ngày xưa nữa?

Quân Khởi La cúi đầu không nhìn nàng, nếu như nhìn, chắc chắn sẽ nói thật ngọt ngào: Long Dận quân*, trái tim của chàng thật độc ác.

*Thường thì các nàng hay dùng từ này để gọi người yêu, hay gọi phu quân mình,... nói chung là kiểu tôn trọng.

Đâu khi nào Văn Phi thấy nữ nhi mình yêu thương vô cùng phải chịu tội như thế? Vì vậy càng lúc trong lòng càng đổ hết mọi tội lỗi lên người Quân Khởi La.



“A Dận, con đừng nghe Tiêu Tiêu nói bừa.”

Tới khi Long Tiêu Tiêu bị kéo ra khỏi điện, Long Dận mới thu ánh mắt lại, giấu đi hung ác nham hiểm trong đôi mắt, nhìn Long Dận từ đầu chí cuối luôn cười nạt, giọng điệu hơi nhỏ nhẹ: “Ngày ấy trẫm cảm động nhớ đến Tấn Vương thúc hi sinh tính mạng vì hòa bình của Đông Lăng chúng ta, lại nhớ đến qua hai tháng nữa thì con sẽ được hai mươi tuổi, nhưng không thể nối dõi tông đường cho Tấn Vương phủ, trong lòng trẫm vô cùng áy náy! Đúng lúc Quân tiểu thư và Vân Nhi từ hôn, trẫm thương nàng là một hài tử đáng thương, nên cố ý thúc đẩy hôn sự này, thật sự không nghĩ quá nhiều.”

Long Dận đứng dậy, vô cùng khó khăn, thành khẩn nói: “Thánh ý của hoàng thượng, trong lòng Dận hiểu rõ. Tự đáy lòng Dận cảm tạ hoàng thượng ban mối hôn này cho Dận, Dận vô cùng vừa ý với A La.”

Nói xong thì kéo bàn tay của Quân Khởi La, ngây ngô nhìn nàng.

Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng trên đỉnh đầu, Quân Khởi La ngẩng đầu lên nhìn y, thế nhưng mọi người lại hoa cả mắt. Nếu như nói ban nãy còn hoài nghi con mắt của hoàng hậu và thái hậu, thì giờ đây bọn họ lại càng tin tưởng không nghi ngờ nữa.

Thật là một nữ tử tuyệt sắc khuynh thành!

Làn da như mỡ đông, răng như hạt bầu, lông mày ngài, đôi mắt xinh đẹp linh động…… dường như bất cứ từ ngữ hình dung tốt đẹp gì đặt lên người nàng cũng không thể miêu tả hết sự xinh đẹp của nàng.

Có lẽ “Bảo kế tùng tùng vãn tựu, duyên hoa đạm đạm trang thành”* mới có thể nói về dáng vẻ của nàng lúc này. Không có trang điểm phấn son hoa lệ, chỉ thoa một chút son phấn nhàn nhạt quanh đôi mắt, ngay cả môi cũng không dúng; tóc cũng được cuốn lên vô cùng đơn giãn, không nói đến giá trị trang sức, trên mặt chỉ có một chuỗi Đông Châu và một chiếc trâm hoa, nhưng vẫn đẹp thật thoát tục.

* Bảo kế tùng tùng vãn tựu // Duyên hoa đạm đạm trang thành // Hồng yên thúy vụ tráo khinh doanh // Phi nhứ du ti vô định // Tương kiến tranh như bất kiến // Hữu tình hoàn tự vô tình // Sanh ca tán hậu tửu sơ tỉnh // Thâm viện nguyệt tà nhân tĩnh.

–––Tư Mã Quang điền ký Tây Giang Nguyệt.

Trong lúc ấy, kinh ngạc, ghen ghét, ngây ngô, nóng bỏng…… Tất nhiên có một vài ánh mắt dâm tà, không có ý tốt, liên tục bắn về phía Quân Khởi La.

Những người này là những nữ tử ghen tị với nàng ban nãy, giờ đây không thể không có cảm giác bất lực, đối với các nàng mà nói, ghen tị với nàng là một điều xa xỉ, là tự mình chuốc lấy phiền toái, là ngu dốt!

Vừa nghe câu “vô cùng vừa ý” kia của Long Dận, vô số nam nhi phun máu không ngừng, Tấn Vương thế tử ngươi thì vừa lòng rồi, ngươi bảo mấy mấy người nam nhi bọn ta “Vừa gặp mỹ nhân, thì đã nói mỹ nhân là hoa có chủ” làm sao chịu nổi hả? Ngươi bảo Long Túc Vân làm sao chịu được?

Quả nhiên, quả nhiên!

Lòng Long Túc Vân như bị cái búa tạ đập xuống thật mạnh, cảm giác trái tim trong lồng ngực như vỡ tan tành, đau đến nỗi hắn gần như không thể chịu đựng được. Hắn không tin, không tin nữ tử tuyệt mỹ ngay trước mắt chính là nữ tử hắn vứt bỏ kia, hắn không thể chấp nhấn

Thẩm Uyển Tâm khẽ cắn đôi môi mỏng, từ vị trí của nàng tới vị trí Quân Khởi La được sắp xếp, ở giữa có người của Thuận Nghĩa Vương phủ, cho nên nàng cũng không thể nhìn thấy dáng điệu của nàng cho thật kỹ.

Nhưng mà cũng không biết là cố ý hay vô tình, nàng hoàn toàn có thể nhìn thấy gương mặt gần như là hoàn mỹ kia của nàng talqd thông qua một khe hở không quá rộng, đúng ngay lúc nhìn thấy, cũng đủ khiến cho nàng khiếp sợ.

Uổng cho nàng được ca tụng là tuyệt sắc trong kinh thành, ngoại trừ Thái Tử Phi ra, chưa có nữ tử nào có dung mạo hơn nàng được. Nhưng mà cho dù nàng không muốn thừa nhận, cũng không thể không ủ rũ thừa nhận mình kém Quân Khởi La không chỉ có một chút mà thôi, mà ngay cả Thái Tử Phu được ca ngợi là đệ nhất mỹ nhân so với nàng, thì cũng chỉ có thể đứng sang một bên thôi!

Nhìn sang Long Túc Vân ở đối diện, nàng nhạy cảm nhận ra một tia hối hận trong đôi mắt hắn, thật khiến cho nàng cảm giác khó mà thở ra hơi.

Mấy người Thiệu thị, Chu thị, Thẩm Uyển Tâm và Thẩm Cẩm Thành cũng muốn nhìn ngó xem gương mặt thật của Quân Khởi La, nhưng ngặt nổi không ngồi đối diện nên đành thôi.

Đôi mắt già nua đục ngầu của Thiệu thị nhìn vào chỗ Quân Khởi La đang ngồi, cảm thấy trong đầu có chuyện gì đó thoáng qua, muốn giữ lại mà lại không giữ được.

……

Nếu như nói ngoại trừ Văn Phi và Thẩm Uyển Tâm, còn có ai cực kỳ căm hận Quân Khởi La, thế thì chính là Thái Tử Phi La Hân Nhi chứ còn ai vào đây nữa!

Vốn dĩ trước khi nàng nhìn thấy dung nhan thật sự của Quân Khởi La, thì nàng hoàn toàn không thèm quan tâm thậm chí có thể nói là còn hơi khinh thường nàng. Mà ngay cả sau khi nàng biết Quân Khởi La sắp gả cho Long Dận, cũng chẳng coi trọng nàng. Bởi vì nàng vô cùng tự tin vào dung mạo của bản thân, hoàn toàn có thể có được sự ưu ái của Long Dận.

Mà bây giờ nàng hoàn toàn không dám nghĩ như thế nữa rồi.

Một là thái độ của A Dận đối với nàng ta, hai là dung mạo quá mỹ lệ của Quân Khởi La.

Bốn năm trước, La Hân Nhi nàng được ca tụng là đệ nhất mỹ nhân của Đông Lăng, cho dù là bốn năm nay cũng không có một người nào có thể với tới. Nhưng vì sự xuất hiện của Quân Khởi La, dường như ngôi vị đệ nhất mỹ nhân của nàng đang lung lay, cảm giác nguy cơ trong lòng nàng cũng càng lúc càng nặng nề rồi.

Không được, bất cứ kẻ nào dám mơ tưởng đến A Dận, bọn họ không một ai được sống cả. Cho dù nàng không thể ở cùng với chàng, nàng cũng không muốn có một nữ nhân nào khác ở cùng chàng!

Thẩm Uyển Tâm không cam lòng, La Hân Nhi thù hận, trong đôi mắt nhi tử của mình là hối hận…… Phản ứng của mọi người đi vào trong mắt của Văn Phi cả.

Thu cảm xúc lại, Văn Phi hỏi: “Ngươi nói ngươi là Quân Khởi La?”

Quân Khởi La hơi kinh ngạc, mà cả Long Dận cũng cau mày, dáng vẻ không hiểu là thế nào.

Nếu như nói câu hỏi vừa rồi của Văn Phi không có mục đích gì, chắc chắn Quân Khởi La không tin! Thậm chí nàng còn có cảm giác, Văn Phi đang đào một cái hố chờ mình nhảy vào.

Long Dận vừa đứng dậy thì đỡ nàng đứng dậy theo, thấy Quân Khởi La do dự, thì nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nàng, truyền âm, mang theo một chút dung túng đâu đó: “Muốn nói cái gì thì cứ nói, muốn làm cái gì thì cứ làm, đừng nghĩ quá nhiều, tất cả đã có ta rồi.”

Không cần cân nhắc gì cả, không cần suy nghĩ gì cả, muốn làm gì thì cứ làm……

Quân Khởi La không thể không thừa nhận, loại cảm giác này thật sự là y nha, quá tuyệt vời!

Chẳng qua là không phải nàng sợ Văn Phi, mà là suy nghĩ xem Văn Phi hỏi câu này là có dụng ý gì mới chần chừ.

Dường như nghĩ đến cái gì, Quân Khởi La nở một nụ cười thâm ý, ngước nhìn Văn Phi, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Thần nữ có phải Quân Khởi La hay không, chẳng lẽ Văn Phi nương nương còn không rõ ràng hay sao? Mà cho dù không rõ ràng lắm, thì gương mặt này cũng có thể chứng minh được mà, phải không? Còn không nữa thì, Văn Phi có thể nghiệm chứng vết bớt trên người thần nữ một lần nữa mà?”

“Tạm thời bản cung coi như ngươi là Quân Khởi La.” Văn Phi nở nụ cười đắc ý: “Thế xin hỏi Quân tiểu thư, cuối cùng là dáng điệu đẹp như tiên trên trời mới là ngươi, hay là dáng vẻ tầm thường như người qua đường mới là ngươi?”

“Có lẽ thần nữ nói hai gương mặt đều là thần nữ, thì Văn Phi nương nương cũng sẽ không tin.” Quân Khởi La cố ý coi thường nụ cười kia của Văn Phi: “Một khi đã như thế, thì nương nương hãy coi dáng vẻ hiện tại của thần nữ là hình dáng thật sự của thần nữ đi!”

Văn Phi không có ý tốt liếc nhìn Quân Khởi La, rồi lại bước xuống ngự giai, quỳ gối trước mặt Long Triệt, nói: “Hoàng thượng, Quân Khởi La khi quân dối trên lừa dưới, nô tỳ khẩn cầu hoàng thượng lấy lại công đạo cho Vân Nhi!”

……

Nếu bảo tới bây giờ mọi người còn không rõ Văn Phi tính làm gì, thì đó là tên đần rồi!

Diễn biến mọi chuyện đã đi đến tình cảnh bây giờ, thật sự khiến người ta bất ngờ! Mọi người không khỏi ngạc nhiên nhìn Văn Phi, rồi lại nhìn Long Triệt, sau cùng mới nhìn Quân Khởi La với một chút thương hại.

Long Túc Vân cả kinh đứng lên, lòng như lửa đốt mà lại có một chút vui mừng, kiểu gì hắn cũng không ngờ tới mẫu phi sẽ làm như thế.

Nếu……

Hắn ngước mắt nhìn Quân Khởi La.

Nếu như hắn có thể có thêm một cơ hội, thì tuyệt đối sẽ nắm lấy nàng thật chặt, không bao giờ buông tay!

Thẩm Uyển Tâm thu hết biểu cảm của Long Túc Vân vào trong đôi mắt, trong lòng không khỏi ảo não từng cơn.

Người kia vẫn là người nam nhân thề son sắt với mình, nói yêu mình cả đời sao?

Tại sao mọi chuyện lại có thể biến thành như bây giờ?

Cũng thu biểu cảm của Long Túc Vân vào mắt còn có cả nhà Thẩm thị. Thiệu thị và Chu thị vô cùng phẫn nộ, Thẩm Cẩm Thành cũng nhíu mày lại thể hiện lão ta không vui. Mà không nói đến QVũ>l[q]d" những chuyện khác, Long Túc Vân ba lần bảy lượt khiêu chiến tính khí của lão cũng đủ để hắn tức giận rồi.

Chẳng lẽ hắn không muốn có được sự ủng hộ của Phàn Dương Vương phủ sao?