Độc Nữ Y Phi: Không Lấy Vương Gia Cặn Bã!

Chương 102: Không phải cha tính đánh chàng ấy chứ?




Edit: Quan Vũ.

Phượng Thiên Khuyết giận dữ: “Tiểu tử kia có tài đức gì mà có thể lấy được nữ nhi của bản vương?!”

“Phụ vương, Tấn Vương thế tử cũng là một nhân vật đấy, nếu như không giải được độc của chàng thì e rằng nữ nhi còn không xứng với chàng ấy đấy!” Quân Khởi La khẽ cười bất đắc dĩ, có lẽ là trong cảm nhận của bậc phụ mẫu, thì con mình mãi mãi là người ưu tú nhất nhỉ.

Nhưng phụ vương mới nhận lại con, thật muốn chung sống với con thêm mấy ngày, mà con lại phải gả cho người ta rồi, sao trong lòng phụ vương dễ chịu đây? Những lời này, Phượng Thiên Khuyết chỉ để trong bụng, không có nói ra, chỉ nói: “Nghe con nói như vậy, thì cha lại muốn gặp mặt hắn đấy.”

“Không phải cha tính đánh chàng ấy chứ?” Quân Khởi La cảnh giác: “Phụ vương, người chàng trúng kịch độc, không thể vận quá nhiều nội lực, cha đừng làm phiền chàng ấy nha. Nếu chàng ấy có chuyện gì, thì nữ nhi phải gánh tiếng xấu khắc phu trên lưng đấy.”

Phượng Thiên Khuyết nghe nữ nhi bảo vệ tiểu tử Long Dận kia như thế, vô cùng rối rắm trong tim. Nó thật là chua xót, cảm giác chua chát tràn lan trong lòng, tại sao nó lại khiến cho người ta khó chịu đến thế?

Thế nên, người phụ thân nào đó nói bâng quơ: “Sợ gì chứ? Nếu như hắn có chuyện gì, thì con lập tức theo phụ vương về Tây Việt đi, nam nhi Tây Việt chúng ta thẳng thắn hào phóng, so bì với nam tử của Đông Lăng, thì cũng chẳng kém chút nào!”

Vừa nói vừa bắt đầu kể ra rồi lại cân nhắc: “Đích tử của nhà Vân thừa tướng Vân Xuất Trần tài hoa hơn người, tướng mạo anh tuấn kiệt xuất, tạm có thế xứng với con; thế tử của Định Bắc hầu Nam Cung Ấp đẹp lại nồng nhiệt, ngọc thụ lâm phong, là đệ nhất mỹ nam tử của Tây Việt ta, bản vương cảm thấy cũng không tệ lắm; thế tử nhà Nhữ Dương Vương Mộc Thiên Cách võ công trác tuyệt (vượt trội), chính là nhân tài hiếm thấy, cũng không tệ……”

Vũ: Tác giả hết câu rồi đó

Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu thấy Phượng Thiên Khuyết ngồi một bên lảm nhảm kể hết về thanh niên tài tuấn của Tây Việt, không khỏi che miệng cười trộm. Thầm nghĩ nếu Tấn vương thế tử muốn vượt qua cửa ải tiêu chuẩn này của nhạc phụ, thì e rằng hơi khó.

Phượng Thiên Khuyết nói ra đủ thứ cả một tràng dài, thấy nữ nhi mình chẳng có phản ứng gì, thì vội vàng hỏi: “A La, con cảm thấy tên nào tốt?” (Có ai thấy ông này giống lão ngoan đồng ko?)

Những công tử thế tử y vừa nói, gần như Quân Khởi La đã gặp qua hết rồi, đúng là ai ai cũng là rồng trong biển người, nhưng mà tại sao nàng cứ cảm thấy phụ vương mình không an tâm làm sao ấy nhỉ?

“Ai cũng không được.”

“Sao lại không được chứ? Phụ vương thấy cũng không tệ mà.”

“Phụ vương, cha gặp Long Dận chưa?” Quân Khởi La thản nhiên hỏi.

“Chưa từng.” Phượng Thiên Khuyết trả lời nghiêm tú: “Phụ vương không cười mà nhìn thôi cũng biết nam nhi của Đông Lăng tâm cơ thâm hiểm, không có trách nhiệm, hậu trạch thì càng giống như nửa cái triều đình, lúc nào cũng tranh đấu không ngừng, phụ vương không mong con giống như mẹ con, tuổi còn trẻ mà đã chết dưới ám toán của người ta.”

“Ha.”

Quân Khởi La bật cười. Cuối cùng thì nàng đã có thể nhận ra, người phụ vương này thật sự không bỏ được nữ nhi ấy mà! Nhưng mà cũng không phải là do nàng tịch mịch quá lâu, làm sao lại là một loại người yếu đuối để cho mấy thứ tôm tép này nọ khi dễ chứ?

Long Dận đúng, mà phụ vương nàng cũng đúng.

“Phụ vương, thế gian này, người có thể ám toán nữ nhi của cha vẫn còn chưa ra đời đâu!” Quân Khởi La tự tin ra mặt.

Phượng Thiên Khuyết thật sự thấy tự hào vì nữ nhi như vậy, chẳng qua là vẫn không quên thuyết phục nàng: “Nhưng mà……”

“Phụ vương, chỗ nào có nữ nhân thì có đó có chiến tranh, hơn nữa còn có cái phủ cao môn nào là hoàn toàn vui vẻ hòa thuận, không có tranh đấu đây? Phụ mẫu Long Dận đã qua đời hết rồi, lại không có huynh đệ tỷ muội, trong Tấn Vương phủ chỉ có một lão trắc phi và con cháu của bà ta thôi, nhân khẩu họ hàng còn sống trong nhà cũng coi như là vô cùng ít ỏi, phụ vương, cha đừng lo lắng cho nữ nhi.”

“Cha……”

“Phụ vương, nữ nhi hiểu tâm tư của cha. Cùng lắm thì sau này năm nào nữ nhi cũng đến ở lại Tây Việt hai ba tháng, có lẽ là đợi chuyện bên đây được giải quyết tốt rồi thì cha ở chung với chúng con.”

Phượng Thiên Khuyết im lặng. Nữ nhi cũng đã nói như thế, y còn có cái gì mà không cam lòng đây?

Lúc này đây, bên ngoài vang vọng tiếng bước chân. Nhạc Tiêu đi ra ngoài, không hề đi vào và nói: “Tiểu thư, người bên tiền viện được phái đến bảo là ngày thành hôn đã được quyết định, Tấn Vương phủ mời Hầu lão phu nhân của Hầu phủ tới đây trao đổi thiếp canh, bảo người đến đại sảnh một chuyến.”

“Ừ, vậy thì đi một chuyến đi.”

Phượng Thiên Khuyết không muốn đứng dậy: “A La, bây giờ con có chuyện, sáng mai phụ vương lại đến thăm con.”

“Dạ.”