Editor: Sam Sam - DĐ LQĐ
Tạ Vân Lam bị lão Điền đè xuống đất, gương mặt đáng sợ khiến người ta nhìn mà muốn nôn ra, nàng ta hét ầm lên.
“Người đâu, cứu mạng!”
Lão Điền vùi đầu xuống, miệng cười lạnh: “Nơi này là địa bàn của lão tử, không có ai lui tới đâu, đại tiểu thư có gọi khàn cả cổ cũng vô ích!”
Tạ Vân Lam bị hành hạ đến mức sắp ngất đi, la hét một lúc lâu cổ họng cũng đau rát, quả thật không có người nào ở phía trước.
Giọng nói thê lương quanh quẩn trong phòng giam thật lâu rồi cũng tiêu tan.
Lão Điền thấy thế cũng không thương tiếc, miệng trêu chọc: “Ngươi cũng biết than khóc sao, hả? Ban đầu lúc hai mẹ con ngươi hợp lại hại chết nhi tử của ta, có nghĩ sẽ gặp báo ứng không? Cái này gọi là Thiên đạo luân hồi!”
“Chỉ cần ta ra khỏi nơi này, nhất định ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Dùng kế mềm dịu không được, vậy thì mạnh bạo, nàng không tin lão Điền kia sẽ không sợ.
“Đi ra ngoài sao? Ha ha, ta nói thật cho ngươi biết, mấy năm nay ai vào tù này cũng không thể nào ra được. Bây giờ đang là lúc Quý phi nương nương khâm điểm, người nào bà ấy hận đến cực điểm thì sẽ bắt giam ở đây.”
Tạ Vân Lam ngạc nhiên trợn to mắt, nhất định là mình đang nằm mơ, đường đường là Thế tử phi, tại sao lại bị giam ở địa lao chứ? Còn bị một lão nam nhân khi dễ nữa?
Nàng sẽ không chết, thân phận của nàng vô cùng tôn quý…
Không…
…
Sau khi Tạ Vân Lam bị giam, Tạ Tuân vẫn bận rộn làm việc của mình, dẫn chó đi bộ, dạo sòng bạc, loay hoay một ngày cũng không nhìn thấy người đâu, An thị vất vả lắm mới bắt được hắn, kể cho hắn nghe chuyện của Tạ Vân Lam, mi mắt hắn trợn lên, tay vung vẩy, “Con cũng không phải là quan lại, có thể giúp được gì chứ?”
An thị giận đến mức cầm chổi lông gà lên, “Nó là muội muội của con, con không lo lắng gì sao?”
Tạ Tuân vừa chạy vừa nói: “Không phải còn có đại ca sao? Huynh ấy là quan nên sẽ có cách, nương hỏi huynh ấy đi!” Nói rồi mang theo gã sai vặt chạy biến đi.
“Đứa con bất hiếu!” An thị tức giận vỗ một cái mạnh lên bàn.
“Nương, sao đại muội lại bị nhốt vào phủ Thuận Thiên?” Tạ Thành từ bên ngoài bước vào phòng, mở miệng đã hỏi chuyện.
An thị xoa trán, “Ai biết có chuyện gì xảy ra chứ. Núi giả kia ngã, đại muội muội của con lại đứng gần đó nên Quý phi nương nương nói nó cố ý ám sát bà ấy cùng Cố phu nhân, liền hỏi tội nó!”
“Con đi đến phủ Thuận Thiên một chuyến xem sao. Thôi đại nhân từng có chút giao tình với phụ thân, ban đầu Hương muội muội bị giam vào đó, không phải là chỉ hai canh giờ đã được thả ra hay sao?”
Gương mặt An thị sáng lên, “Đúng vậy, con đi gặp Thôi đại nhân ngay đi, nói không chừng quan huyện không bằng người trông coi ngục hiện tại đâu!”
Chẳng qua chuyện lại không giống như An thị và Tạ Thành suy tính, Doãn Thôi đại nhân của phủ Thuận Thiên trực tiếp từ chối, án này là do Quý phi đích thân thẩm tra, ông cũng không có quyền hỏi tới, hơn nữa ngay cả đi thăm cũng không được, trừ khi có ý chỉ của Quý phi.
Đụng phải một tên yếu đuối, Tạ Thành đành phải trở lại bàn bạc với An thị, bảo phụ mẫu đi cầu lão phu nhân ra mặt.
An thị cùng Tạ Cẩm Côn đến Bách Phúc Viên kể chuyện vừa xảy ra, Tạ lão phu nhân không thể không răn dạy bọn họ một trận ra trò, “Nhìn nữ nhi tốt mà các ngươi sinh ra đi! Mới yên ổn được mấy ngày đã gây ra chuyện, còn đắc tội với Cố Quý phi nữa chứ! Bản lãnh thật lớn mà, dám làm núi giả lật đổ, ám sát Quý phi cùng Cố phu nhân, tội danh như vậy đủ để nó mất đầu.”
An thị nóng nảy, “Mẫu thân, Lam nhi bị oan, nó chỉ đứng ở chỗ núi giả đúng lúc chỗ ấy sụp xuống, ai ngờ bị Quý phi nương nương nhìn thấy.”
“Ngươi nói những thứ đó thì có ích gì?” Tạ lão phu nhân vẫn bình tĩnh, “Quý phi mất mặt trước nhiều người như vậy, làm sao bà ấy bỏ qua cho Lam nhi? Cố phủ mời khách, núi giả ở Mai viên lại đổ, người ngoài đồn đãi Quý phi nương nương có dụng ý khác. Huống chi, bà ấy vốn là một người đa nghi.”
Tạ Cẩm côn vuốt vuốt râu, cúi đầu im lặng một lúc mới cung kính nói với Tạ lão phu nhân: “Mẫu thân, khi còn bé Quý phi thân thiết với người nhất, không bằng người vào cung một chuyến, van cầu bà ấy chuyện này, mong bà ấy tha thứ?”
“Ta cũng biết hai ngươi tới đây để cầu xin ta.” Tạ lão phu nhân cười lạnh: “Các ngươi tự ý làm mọi chuyện cũng không xin phép ta, hôm nay xảy ra chuyện lại tới đây cầu xin. Lam nhi là Thế tử phi của phủ Tấn Vương, đáng lý chuyện của nó nên để phủ Tấn Vương xử lý, tại sao chỉ có người của Tạ phủ lo lắng, phủ Tấn Vương lại giống như không liên quan?”
Tạ lão phu nhân nói xong lại hung hăng trừng mắt nhìn An thị.
An thị cúi đầu không dám nói lời nào.
Sắc mặt Tạ Cẩm Côn cũng khó coi, bởi vì hắn cũng ăn bế môn canh* ở phủ Tấn Vương.
*không cho khách vào nhà.
Tạ lão phu nhân lại nói: “Lúc đầu Nam Cung Thần thường xuyên tới Tạ phủ, ta đã cảm thấy người này không phải là một phu quân tốt, hắn đến thăm Uyển cô nương cũng được, dù sao cả hai cũng có hôn ước, nhưng rồi lại thường xuyên nói chuyện với Lam nhi, một chân đứng hai thuyền, nhân phẩm lại tàn ác. Quả nhiên, Lam nhi gặp chuyện không may hắn liền phủi sạch chẳng hề quan tâm vì sợ gánh chịu trách nhiệm. Cẩm Côn, nếu thái độ của phủ Tấn Vương như vậy thì Tạ phủ chúng ta liền bỏ quan hệ với hắn, một Vương phủ lụi bại như vậy đáng giá để chúng ta nịnh nọt hắn sao?”
“Mẫu thân…” Tạ Cẩm Côn cùng An thị liếc mắt nhìn nhau, không lên tiếng, không thể nghj ngờ Nam Cung Thần là kẻ lật mặt, sợ tương lai hắn sẽ lật luôn cả người.
Tạ lão phu nhân bực dọc đuổi hai người đi.
Nha đầu Kim Châu đi tới nói: “Lão phu nhân phải vào cung sao? Nô tỳ đi chuẩn bị y phục cho người.”
“Dĩ nhiên phải tiến cung rồi, đại tiểu thư ở trong tù, đó chính là một vết sẹo đáng sợ trên mặt Tạ phủ, không xóa sạch thì sao được?”
Mặc dù giận Tạ Vân Lam gây ra chuyện, Tạ lão phu nhân vẫn ngồi lên kiệu tiến đến Hoàng cung, Tạ phủ là gia tộc trăm năm danh vọng, Tạ lão phu nhân là Nhất phẩm Cáo mệnh, thân phận tôn quý, ở cả Đại Lương chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Ngay cả đương kim Thái hậu cũng thường mời bà làm thượng khách.
Chẳng qua tuổi bà đã lớn, không muốn tham gia vào thế sự nữa, chỉ muốn tĩnh tâm dưỡng lão, sống hơn nửa đời người, kết quả là phải ra mặt sắp xếp lần nữa.
Kiệu của Tạ lão phu nhân vừa dừng ở cửa cung thì kiệu của Đông Bình Hầu cũng đi tới từ phía đối diện, cuối cùng dừng ở trước cửa cung.
Bà hạ mình đi lên trước: “Đông Bình Hầu đi hướng này sao?”
Kim Châu nắm tay bà, vẻ mặt kinh ngạc, Tạ lão phu nhân thân là lão nhân lại chủ động tiến lên chào hỏi Đông Bình Hầu?
Đông Bình Hầu đã thấy Tạ lão phu nhân từ sớm, vốn định làm như không thấy đi thẳng, ai ngờ đối phương lại gọi mình lại, còn tự hạ thấp thân phận.
Nếu tránh thì không được, ông liền tiến lên hai bước đáp lễ: “Thì ra là Tạ lão phu nhân.”
“Đông Bình Hầu vào cung sao?”
“À, đúng vậy, Quý phi nương nương truyền tiểu chất vào vì có chuyện. Lão phu nhân người thì…”
“Lão thân chưa thỉnh an Quý phi nương nương một thời gian rồi, cũng muốn đến cung Phượng Loan.”
Hai người cố gắng cười vui vẻ, nhưng trong lòng thầm oán đối phương đang tính toán điều gì.
Tạ lão phu nhân thầm mắng Đông Bình Hầu giảo hoạt, Đông Bình Hầu lại âm thần giận Tạ lão phu nhân.
Trước đó vài ngày, trưởng tử của ông bị nữ nhi, nữ tế của lão bà trước mắt tính toán, tuy nói thứ nữ đã thay tội, lại xử tử di nương kia, nhưng cả đời nhi tử đã bị hủy, Tạ phủ lại chưa bồi thường chút nào, lần này Tạ gia gặp chuyện không may, không đền bù cho ông thì đừng mong tìm đến ông để nhờ giúp đỡ!
Quả nhiên, Tạ lão phu nhân có việc cần giúp nên mở miệng trước: “Gặp Đông Bình Hầu ở đây, vừa hay có một việc muốn trao đổi với ông, lão thân thấy, bọn nhỏ của hai phủ cũng lớn rồi, không bằng để thân càng thêm thân, như thế nào?
An phủ có ba nam nhi đã trưởng thành, nay Tạ phủ cũng có ba nữ tử, sau khi Đông Bình Hầu trở về hãy thương lượng với An phu nhân, xem xét chuyện kết thân này cho thật kỹ.”
Kết thân sao? Ý định của Đông Bình Hầu hơi lay chuyển, trưởng tử An Cường còn chưa có chính thê, mặc dù cơ thể đã tàn, nhưng thân là thế tử của Đông Bình Hầu, dĩ nhiên cũng muốn kết hôn với đích nữ chứ.
“Ý định của ta vẫn luôn muốn trường tử lấy vợ, nó cũng là Thế tử, nếu lão phu nhân muốn kết thân thì đưa một trong hai đích nữ gả tới đây, tương lai là Thế tử phi, nhất định sẽ không để nó chịu uất ức.”
Không uất ức sao? Một người bị thiến mà muốn cháu gái bà hạnh phúc suốt đời?
Tạ lão phu nhân âm thầm cắn răng, Đông Bình Hầu thật giảo hoạt như hồ ly!
Đây là yêu cầu đắn đo của bà, vậy mà ông ta cứ vậy mà mở rộng miệng ra sao?
Nhưng lúc này bà cũng không dám đắc tội với Đông Bình Hầu, chỉ cười mỉa nói: “Như thế, Đông Bình Hầu trở về phủ rồi tùy ý xem ngày tháng năm sinh của hai cháu gái, hợp ai thì chọn đứa đó đi.”
Đông Bình Hầu lập tức khách khí mấy câu, cuối cùng ông và Tạ lão phu nhân một trước một sau đi tới cung Phượng Loan của Cố Quý phi.
Chẳng qua là không khéo, hai người cũng không gặp được Quý phi.
Bởi vì lúc này, Cố Quý phi đang đi tới địa lao.
Bà cho người bố trí cơ quan trong Mai viên, vậy mà bị người ta sửa lại, chẳng lẽ bên trong có gian tế? Mấy cung nữ bên cạnh cũng bị bà lần lượt đánh một lần, tất cả đều nói không biết chuyện gì.
Không biết sao? Như vậy cũng chỉ có thể đi hỏi nữ nhân bị nhốt trong ngục kia thôi.
…
Tạ Vân Lam bị móng vuốt của loài vật có lông mềm như nhung làm cho tỉnh lại, móng vuốt đó chạy loạn xung quanh người nàng.
“Cút ngay, đừng đụng ta!”
Nàng dùng sức gỡ móng vuốt kia ra, mấy con chuột cũng kêu lên tiếng rồi chạy mất. Tạ Vân Lam mở mắt nhìn, đây không phải là mơ, nàng vẫn ở trong địa lao.
Chịu đựng toàn thân đau nhức, Tạ Vân Lam run rẩy mặc y phục đã bị rách nát.
Không ai đến thăm nàng ta, không có một người nào, cha mẹ không tới, Nam Cung Thần không tới, các ca ca cũng không.
Bọn họ từ bỏ nàng sao? Cũng không biết hiện tại là giờ gì, trong địa lao không có cửa sổ, chỉ có ánh đèn xuyên qua bên trên cửa tù thật cao.
Tạ Vân Lam chải lại đầu tóc, nàng cắn răng, không! Nàng là Tấn Vương Thế tử phi, không một ai có thể khi dễ nàng!
Nếu nàng có thể đi ra ngoài, nhất định sẽ khiến những người khi dễ nàng không thể chết tử tế được!
Lúc này, đột nhiên cửa đại lao bị đẩy ra, có một người đi vào…