Editor: Sam Sam
Chu ma ma bị hù dọa không nhẹ, lúc này đã là canh hai, nàng là một nữ nhi một thân một mình chạy ra ngoài như thế, nếu gặp người xấu thì phải làm sao bây giờ? Thanh Thường lại trở về Tạ phủ trước rồi.
“Chu Gia, tại sao hai người các ngươi không cản lại!” Chu ma ma tức đến mức dậm chân thật mạnh, nhanh chóng chạy tới cửa phủ.
“Ma ma, Chu Nhất chạy theo sau tiểu thư rồi.” Vẻ mặt Chu Nhị như đưa đám chạy theo sau bà, “Nàng ấy cầm trâm cài đầu kề lên cổ của mình đến bật máu, nô tài không dám không mở cửa.”
Hai người đứng trước phòng ngủ nói chuyện nên Đoạn Dịch nghe từng chữ thật rõ ràng, hắn nhanh chóng đứng dậy, chỉ mang đôi giày rồi vọt ra khỏi phòng, phóng qua người Chu ma ma cùng Chu Nhị rồi vội vã chạy tới cửa phủ.
“Vương gia, người còn chưa mặc y phục mà!” Chu ma ma gấp đến mức chạy theo sau, sau đó vội quay lại phòng ngủ của Đoạn Dịch rồi cầm y phục theo, nửa đêm đông giá rét thế này mà chỉ mặc quần áo trong như thế, Vương gia không muốn sống nữa hay sao? Còn cánh tay bị thương nữa!
Xảy ra chuyện gì vậy!
Tiếng thở dài của Chu ma ma vang lên đều đặn, thân thể mập mạp lại lai đi nhanh hơn cả Chu Nhị.
Đoạn Dịch đuổi ra tới cửa phủ, khoảng sân rộng lớn không có lấy một bóng người, trong lòng hắn giật mình, cũng không quát mắng gã sai vặt đứng canh ở đó mà quay vào trong dắt ngựa, sau đó nhanh chóng lao ra đường tìm kiếm.
Đã trễ thế này, một nữ tử đơn độc chạy đi sẽ rất nguy hiểm! Lá gan của mấy tên trong phủ cũng thật lớn, tự tiện đưa người vào rồi tự ý thả người ra, tùy ý quyết định thay hắn sao?
Phố xá rộng lớn thế này, tại sao vẫn không thấy được bóng hình của nàng?
Đoạn Dịch giục ngựa chạy điên cuồng, tìm liên tiếp mấy con phố, càng tìm càng hoảng hốt, nhưng hắn không dám gọi to tên của nàng vì sợ Cố Quý phi vẫn chưa đi xa sẽ chú ý.
Hắn lấy một viên đạn sáng bắn lên bầu trời, một lúc sau thì bốn người Thanh Thường, Thanh Y cùng Thanh Nhất, Thanh Nhị đã tập trung trước mặt hắn.
Bốn người họ liếc mắt nhìn nhau rồi rối rít oán thầm, đây là lần đầu tiên chủ nhân gọi cả bốn người họ ra cùng một lúc giữa đêm hôm khuya khoắt thế này.
Chẳng lẽ xảy ra chuyện lớn gì sao?
Lại thấy Đoạn Dịch mặc quần áo trong, đầu tóc rối bời, hai mắt lại đỏ, trong lòng bọn họ chấn động, tại sao vị Vương gia luôn chú ý bề ngoài lại có bộ dạng như thế này? Bị cướp sao? Hay là bị Hi tiểu thư… Mắt của Thanh Thường cùng Thanh Nhị sáng lên, a, Hi tiểu thư thật mạnh mẽ mà.
“Vương gia, xảy ra chuyện gì?” Thanh Thường tiến lên trước rồi hỏi, gương mặt mang theo vẻ tò mò nhiều chuyện.
“Thanh Thường, không thấy Hi tiểu thư đâu cả, nếu như nàng ấy gặp chuyện gì ngoài ý muốn thì ngươi hãy tự giác xin rời đi, tới quản lý người ở Thanh Sơn.” Ánh mắt Đoạn Dịch lạnh lùng nhìn Thanh Thường, “Đưa nàng ấy vào phủ xong thì ngươi lại một thân một mình chạy mất, đây là lỗi thất trách nghiêm trọng!”
“Chủ tử, thuộc hạ… Thuộc hạ biết tội.” Không tìm được Hi tiểu thư sao? Trong lòng Thanh Thường cả kinh quỳ sụp xuống, nàng hối hận còn không hết đây, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?
Lúc này Đoạn Dịch hận không thể dùng đao chém mấy người trước mặt.
Thanh Nhất kéo dây cương của Đoạn Dịch, “Chủ tử, tay của người đang bị thương nên không thể cầm dây cương đâu, trước tiên người quay về phủ nghỉ ngơi đi đã, bọn thuộc hạ sẽ tìm Hi tiểu thư trở về.”
Đoạn Dịch không để ý nói tiếp: “Chia nhau đi tìm, cho dù lật hết cả Kinh Thành cũng phải tìm cho ra. Thanh Nhất, ngươi phái mấy người đi theo Quý phi đi!”
“Vâng!” Thanh Nhất nhảy lên ngựa rồi dẫn đầu chạy ra đường.
Thanh Thường cũng bò dậy từ dưới đất, xoay người lên ngựa rồi nhanh chóng biến mất trong bóng đêm, Thanh Y cùng Thanh Nhị liếc mắt nhìn nhau, sau đó chia hai hướng rời đi.
Roi ngựa trong tay Đoạn Dịch vung lên, hắn cho ngựa chạy thẳng đến tửu lâu Duyệt Khách. Nàng đơn độc chạy đi như thế, trừ việc chạy đến tửu lâu này để trở về thì không có cách nào nhanh hơn.
Chẳng qua là, hắn tính toán sai mất rồi, miệng địa đạo bị lấp kín bởi bụi bặm, chắc hẳn nàng không về từ chỗ này.
Tim hắn như ngừng đập…
Cố Quý phi thăm hắn lúc đêm khuya như thế, thật kỳ lạ, chẳng lẽ việc Vân Hi mất tích có liên quan đến bà ta?
Hiện tại hắn vô cùng hối hận vì hành động bồng bột của mình, nhưng mà… Tại sao nàng lại chạy chứ?
Nếu như nàng xảy ra chuyện, hắn sẽ…
… Không, nàng sẽ không xảy ra chuyện gì.
…
Vân Hi chạy ra khỏi phủ của Đoạn Dịch thì dựa vào trí nhớ định chạy tới tửu lâu Duyệt Khách, cũng may mặc dù buổi tối trời rét lạnh nhưng ánh trăng rất sáng, nàng có thể thấy đường xá rất rõ ràng.
Sau lưng có một gã sai vặt của phủ Dịch Thân Vương chạy theo nàng, nàng trốn vào chỗ tối, tránh thoát khỏi gã sai vặt kia, sau đó nhanh chóng chạy vào một con hẻm nhỏ.
Nơi này là một con đường nhỏ, xe ngựa không có cách nào đi qua được, chỉ có thể chứa hai người đi song song cùng nhau, đồng thời quãng đường này cũng ngắn hơn những hai dặm để đến được chỗ tửu lâu kia, lúc đến được tửu lâu là về Tạ phủ được rồi.
Nàng đi ra khỏi ngõ hẻm thì hoàn toàn không thấy phủ của Đoạn Dịch nữa.
Nhưng đột nhiên lúc này Vân Hi phát hiện có người theo dõi nàng, có tám người, bước chân rất nhẹ nhàng, bốn người ở phía trước cách nàng chưa tới mười trượng, bốn người kia cách xa nàng ba mươi trượng.
Bước chân của tám người này cũng thật lạ, không phải là bọn người Thanh Y hay Thanh Nhất.
Hơn nữa nàng đi nhanh, họ cũng đi nhanh, nàng chậm lại thì họ cũng chỉ lẳng lặng đi theo sau.
Vân Hi không hốt hoảng mà cong môi cười một tiếng, nàng chỉ là một nữ nhi của bình thê không được thương yêu ở Tạ phủ, lúc nào thì được người khác chú ý như thế? Có tám người đi theo nàng, hơn nữa bọn họ lại là cao thủ!
Chẳng qua thật là kỳ quái, tại sao bọn họ không lập tức ra tay với nàng mà chỉ đi theo sau?
Đi được một lát thì nàng hiểu mọi chuyện, nơi này cách phủ của Đoạn Dịch ở phía sau không xa, chỉ cách một con hẻm nhỏ mà thôi.
Nếu giết nàng thì sẽ gây ra động tĩnh làm kinh động người trong phủ Dịch Thân Vương. Trước mắt là một khu chợ đêm cách nàng khoảng mười trượng, người đi lại rất đông ở trên đường.
Thì ra muốn giết nàng nhưng sợ người khác nghi ngờ nên đang tìm nơi thích hợp.
Vân Hi bình tĩnh trở lại, nhấc váy lên chạy nhanh tới chỗ chợ đêm. Hai bên đường toàn là tửu lâu cùng quán trà.
Bây giờ Kinh Thành của Đại Lương không có chiến sự, cục diện chính trị trong triều xem như ổn định nên cuộc sống tiêu khiển của dân chúng rất phong phú, đã canh hai nhưng mọi người vẫn không xem là quá muộn, nhìn đoàn người tốp năm tốp ba trên đường là thấy.
Nàng đi xuyên qua đoàn người, suy nghĩ biện pháp cắt đứt nhóm người theo đuôi.
Không biết có phải vì không đuổi kịp hay không mà bốn người kia tăng tốc độ, Vân Hi giật mình nhanh chóng chạy vào một cửa hàng.
Chỉ nghe một trong bốn người nói: “Nha đầu kia vào hiệu thuốc Cát Khánh rồi, chúng ta phải nhanh chóng hành động thôi, có bốn người vẫn đang theo dõi chúng ta, nếu chuyện này hỏng thì làm sao ăn nói với Thánh Cô?”
Thánh Cô? Đó là ai? Trong trí nhớ của nàng thì Hạ Ngọc Ngôn chỉ là một nữ nhân ở nông thôn, Tạ Vân Hi cũng chưa từng ra khỏi cửa phủ, làm sao lại trêu chọc tới Thánh Cô?
Vân Hi không kịp nghĩ nhiều, nàng chạy một hơi vào trong, buổi tối nên trong hiệu thuốc không có nhiều người, nàng thật hận muốn chết, chạy đến chỗ nào để trốn thì không chạy, chẳng phải bây giờ chạy vào miệng cọp sao?
Nàng hoảng hốt chạy bừa vào Thiên viện của hiệu thuốc, bốn người kia giống như chiếc đuôi càng chạy theo càng tới gần, Vân Hi đang lo lắng thì phát hiện hiệu thuốc này có cửa sau, nàng đẩy cửa ra, ngoài cửa không phải nối thẳng với đường lớn như nàng tưởng mà là một viện rộng lớn, bốn phía là phòng ốc.
Lúc này Vân Hi lạnh cả người – nàng vào ngõ cụt rồi!
Mà tiếng bước chân sau lưng cũng càng ngày càng gần, gần đến mức chỉ cách một cánh cửa, nàng cắn răng chui vào bên trong một chiếc kiệu dừng gần đó. Màn kiệu vừa mới hạ xuống, bốn người kia cũng đẩy cửa đi vào Hậu viện.
Có tiếng bước chân tản ra của ba người, chắc là đi xung quanh để tìm nàng, còn có một người đến gần cỗ kiệu.
Khủng hoảng dần dần phủ xuống nàng, trước nay Vân Hi chưa bao giờ cảm thấy hoảng loạn cả, nàng nắm thật chặt tay nắm của kiệu, đến thở cũng không dám thở mạnh.
Ánh sáng chói lọi của thanh kiếm từ từ đưa vào trong theo khe hở, một tấc, hai tấc, nàng sẽ chết ở chỗ này sao?
Nếu tối nay nàng chết, Đoạn Dịch! Hắn chính là kẻ đầu sỏ gây tội! Tại sao lại trêu chọc nàng chứ!
“Người nào ở đó?” Đột nhiên một giọng nói nam nhân trẻ tuổi truyền tới, cây đao đưa tới nhanh chóng được thu về, tiếp theo tiếng bước chân cũng lập tức biến mất, một hai ba bốn, bốn người lần lượt rời đi, mà bốn người đi theo bốn người kia cũng đi tới chỗ này ẩn nấp trên nóc nhà của hiệu thuốc.
“Nguyễn Thất, ra ngoài phòng dược xem thử ai tới đây.”
“Vâng công tử.”
Nguyễn Thất đi hai bước lại xoay người đưa tay đỡ vị công tử trẻ tuổi: “Công tử, chân người còn chưa đi lại được đâu, để thuộc hạ đỡ người vào bên trong kiệu.”
Người nọ lại nói: “Không cần, nhanh ra xem bên ngoài đi.”
“Vâng!”
Người được gọi là Nguyễn Thất nhanh chóng rời đi. Vân Hi có một loại xúc động không nói nên lời, có câu này có thể diễn tả tình trạng của nàng lúc bây giờ: “Mới ra ổ sói, lại vào hang cọp.”
Vị công tử ngoài kia không ai khác chính là tên Cố Phi Mặc, kẻ đã xé áo của nàng. Ông trời đây muốn tiếp đãi nàng sao? Phải không phải không?
Cố Phi Mặc đứng bên ngoài kiệu híp mắt nhìn bên trong, đột nhiên hắn rút kiếm bên hông nhanh chóng đâm vào trong kiệu, phần y phục ở ngay vai Vân Hi bị trường kiếp đính vào vách kiệu.
Cố Phi Mặc tên khốn kiếp nhà ngươi! Nàng tức giận thầm mắng trong lòng một câu.
Trường kiếm kia cắm chặt vai áo nàng với vách kiệu nên nàng không thể nào rút ra được, càng không dám cử động thân thể, nếu không thì y phục sẽ bị xé rách mất.
Vân Hi rút cài tóc bạch ngọc trên đầu mình ra rồi nắm chặt trong tay, tính toán nếu Cố Phi Mặc đi vào có ý định bất chính với mình thì nàng sẽ làm thịt hắn ngay.
Bởi vì vừa bị hốt hoảng do chạy trốn, búi tóc của Vân Hi đã sớm tản ra, lúc trâm cài đầu được gỡ xuống thì tóc đen xõa ra như thác nước, nhưng Vân Hi không để ý nhiều như vậy. Đối với nàng mà nói, tính mạng hay sự trong sạch cũng đều rất quan trọng.
Cố Phi Mặc đưa tay vén màn lên, viên dạ minh châu trong tay hắn vừa tỏa ra ánh sáng thì người trong kiệu đã vươn tay đâm về phía hắn.
Hắn cong môi cười một tiếng, “Trẻ nhỏ khoa chân múa tay!” Sau đó đưa tay bắt lấy, trâm cài đầu của Vân Hi bị hắn đoạt được, đồng thời cơ thể nàng nhào về phía trước, một tay của nàng bị hắn bắt lấy, tay còn lại bị thân thể hắn chặn lại.
Một đêm bị tới hai nam nhân vô lễ với mình, Vân Hi cảm thấy nàng không muốn sống nữa, nàng giơ chân đá về phía Cố Phi Mặc, thế nhưng động tác của hắn ta nhanh hơn, đầu gối ép chân nàng, Vân Hi hoàn toàn không nhúc nhích được nữa.
“Ngươi là ai? Tại sao trốn trong kiệu của ta?” Cố Phi Mặc rút trường kiếm ném qua một bên rồi thấp giọng hỏi, đồng thời giơ viên dạ minh châu lên trước mặt Vân Hi cẩn thận quan sát vị khách không mời mà đến này.
Bỗng dưng đuôi mày hắn cong lên, dưới ánh sáng của viên dạ minh châu, nốt ruồi đen bên mép của nữ nhân thật dễ thấy, lông mi dài chớp động như cánh quạt khó có thể che giấu sự giảo hoạt cùng ngoan lệ trong đôi mắt.
Cố Phi Mặc đưa một ngón tay ra rồi nhẹ nhàng chạm lên nốt ruồi đen trên mặt Vân Hi.
“Ngươi biết cái gì gọi là dâng tới tận cửa để ăn không?” Hắn cười cười lộ hàng răng trắng bóc, “Câu nói đó dành cho ngươi đấy!”
Cố Phi Mặc ở trước mắt không che giấu vui vẻ của mình, dưới ánh sáng màu xanh lam nhàn nhạt của dạ minh châu lại lộ ra sát khí ngút trời, hiển nhiên sắc mặt hắn giống như một con sói xám to lớn bắt được chú thỏ nhỏ.
Vân Hi kinh hãi, từ đầu đến chân không nơi nào không toát mồ hôi lạnh.
Nàng không dám làm bất kỳ một hành động nhỏ nào, đúng như hắn nói, nàng chủ động đưa tới cửa rồi, đã vậy còn trốn vào một cái lồng sắt không lối ra nữa.
Nàng khóc không ra nước mắt, sớm biết hôm nay xui xẻo như vậy thì lúc ra cửa nàng sẽ xem Hoàng Lịch* một chút, nhất định bên trong sẽ viết mấy chữ “cách xa hoa đào**”
*Lịch ghi thời tiết ngày tháng
** ý chỉ tránh xa nam nhân
Nhìn biểu hiện của Cố Phi Mặc thì có lẽ đã nhìn ra “Ngôn Lập” của ngày đó là do nàng cải trang?
Nhưng ngày đó mặt nạ da người của nàng chỉ bị xé một nửa mà thôi, thêm vào đó lúc này nàng là nữ nhi, hiện tại không nắm được tang chứng vật chứng thì đánh chết nàng cũng sẽ không thừa nhận.
“Cố công tử.”
Đột nhiên bên ngoài kiệu có người gọi to.
Ánh mắt Cố Phi Mặc liếc nhìn ra bên ngoài, lười biếng trả lời: “Hứa đại phu có thể trị thương cho bản công tử rồi sao?”
Người nọ nức nở nói: “Thật sự xin lỗi Cố công tử, tiểu nhân phải rời khỏi đây vì có việc gấp, không thể chữa trị chân cho công tử.”
Sắc mặt Cố Phi Mặc lập tức lạnh đi: “Việc gấp sao? Còn việc gì quan trọng hơn chân của bản công tử hả? Bớt nói nhảm đi, mau đứng lên sắp xếp trị thương cho ta.”
“Không được, thật sự không có thời gian. Cố công tử, người đại nhân đại lượng bỏ qua cho tiểu nhân đi, lão bà của tiểu nhân đi ra ngoài với gã quản gia một ngày rồi mà chưa trở về, vừa rồi lão bộc trong nhà còn nói nhi tử của tiểu nhân cũng không thấy đâu, nếu bây giờ tiểu nhân không đi tìm thì không chỉ mất nhi tử mà ngay cả lão bà cũng sẽ bỏ trốn mất, cầu xin Cố công tử khai ân cho tiểu nhân.”
Hứa đại phu quỳ trên đất không ngừng dập đầu, nước mắt chảy đầy trên mặt.
Cố Phi Mặc liếc nhìn người bên ngoài kiệu rồi suy nghĩ một lúc lâu, hô hấp càng ngày càng nặng nề. Đến hôm nay thì hắn đã tìm ba mươi tám đại phu rồi, nếu hắn tới ban ngày thì các đại phu vừa nhìn thấy hắn đã bị dọa sợ đến mức bỏ chạy, ai cũng tìm lý do khác nhau.
Hắn chỉ có thể đi chữa trị vào buổi tối, rõ ràng vừa rồi thấy tên đại phu này đang thanh thản ngồi ngủ gà ngủ gật, thế nào mà hắn vừa đến thì trong nhà lão ta đã gặp chuyện rồi là sao?
Ha ha, thật là lạ lùng, từ sau khi hắn bị Đoạn Dịch đả thương thì các đại phu trong thành lập tức trở nên kỳ quái. Giống như hắn là sài lang hổ báo gì đó, ngay cả ngự y trong cung cũng có thái độ y như vậy, luôn giải thích là – không có thời gian, trong nhà có chuyện.
Vân Hi len lén nhìn bộ dạng hận không thể ăn thịt người của Cố Phi Mặc mà lòng của nàng như rơi xuống đáy vực.
Nàng dám đánh cuộc là nhất định Cố Phi Mặc đang nghĩ nàng với Đoạn Dịch bày ra chuyện này. Hôm đó Đoạn Dịch phát hiện tay mình bị thương thì lập tức phân phó cho Thanh Nhất ngăn cản Cố Phi Mặc mời thầy thuốc.
Nàng chỉ cảm thấy đỉnh đầu mình tối đi, nàng hại chân hắn không thể di chuyển, nàng là hung thủ bày ra vụ này, a a a…
“Khóc cái gì mà khóc, bản công tử còn chưa chết đâu, cút!” Cố Phi Mặc giận dữ gầm lên, Hứa đại phu không bị dọa sợ mà lại giống như nhận được thánh ân, lập tức vui mừng chạy đi mấy.
Cố Phi Mặc hừ lạnh một tiếng rồi xoay người nhìn Vân Hi, Vân Hi không dám thở nữa, nàng chớp chớp mắt nhìn hắn.
Lông mày hắn nâng lên, môi mỏng như hoa đào khẽ cong, hắn cười như không cười: “Bản công tử cũng không thấy thiệt thòi lắm, ngươi nói phải không?”