Độc Nữ Lệ Phi

Chương 7: Ngươi mang tội giết người




Đông Sương phòng đang mở cửa, An Cường ghé đầu nhìn.

Ánh sáng trong phòng hơi mờ, mơ hồ chỉ thấy phía sau tấm màng che mỏng có một vạt áo màu tím, không phải Vân Hi cũng mặc áo màu tím sao.

Thì ra tam muội ở chỗ này, chẳng lẽ tiểu mỹ nhân xấu hổ ngại ngùng nên cố ý tránh ở trong phòng?

Hắn như mở cờ trong bụng, vui sướng chạy vào trong nhà, đưa tay kéo mạnh chiếc màn che ra, ôm chầm lấy người mặc áo tím, khi ôm tay còn không đứng đắn mà di chuyển trên dưới.

“Tam muội, làm ca ca muốn chết mà. Thừa dịp không có ai, hai ta cùng vui vẻ ở chỗ này được chứ?”

Vậy mà người ở trong ngực lại cứng ngắc, giống như một khối băng to lớn, còn có mùi kỳ lạ.

An Cường kinh ngạc buông tay ra, người trong ngực rơi “bịch” xuống đất.

Còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, bỗng nhiên bên ngoài có người gào lên như heo bị chọc tiết.

“Không hay rồi, có người giết người! Có ai không, mau tới bắt kẻ giết người. Có người giết Uyển cô nương rồi…”

Một giọng nói của bà tử chấn động trời đất.

An Cường giật mình, nhìn kỹ người trên mặt đất, tiểu mỹ nhân kia là gì vậy? Ăn mặc cũng không tệ lắm, khi ngã xuống khăn che mặt bị rơi ra, lộ ra khuôn mặt dữ tợn. Gương mặt đó không còn nhận ra là nam nhân hay là nữ nhân, da thịt cũng không biết là bị cái gì ăn mòn, hoàn toàn thay đổi.

Tại sao nơi này lại có người chết? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

An Cường bị dọa sợ đến mức mặt mày trắng bệch, há miệng run rẩy vội vàng chạy ra bên ngoài, ai ngờ ngoài cửa khóa lại “cạch” một tiếng.

Hắn dùng lực kéo nhưng không được, lại dùng sức đập cửa, người bên ngoài không để ý đến, nghe bước chân cũng đã dần đi mất, Tiếp đó “cạch” một tiếng nữa, cửa phòng ngoài cũng khóa lại.

Lần này An Cường tức giận, dùng cả tay cùng chân để đập cửa, “Mở cửa nhanh, ta là thiếu gia của An gia! Mắt chó của ngươi mù rồi sao, dám giam ta lại! Ta không giết người! Có ai không? Mở cửa…”

Hắn gọi khàn cả giọng, làm sao biết Lương bà sớm đã chạy xa.

“Mở cửa! Mở cửa cho ta!”



Lục Châu theo lời căn dặn của Vân Hi chạy tới Tiền viện tìm An thị.

Lúc đó An thị đang ngồi ở trong sảnh khách, nói chuyện cùng mẫu thân cùng tẩu tẩu của bà, được chăm sóc nên trên mặt không nhìn thấy dấu vết của năm tháng, hơn ba mươi tuổi da vẫn rất mịn màng, trang sức trên người khiến bà càng thêm sắc sảo.

Cách bà khoảng chừng năm bước cũng ngửi thấy mùi Chỉ Lan thơm ngát, một bộ đồ gấm màu xanh biếc, ở trên đầu cài một chiếc trâm lung linh dập dờn như những cánh bướm.

Nhìn chiếc trâm cài đầu, quần áo của An thị đều mua được Lệ Y phường nổi tiếng ở trong Kinh thành, nghe nói quần áo nơi đó có giá ít nhất cũng từ trăm lượng trở lên, với số tiền đó thì một gia đình ba miệng ăn sẽ ăn được năm sáu năm. Mà nếu nhờ thợ giỏi làm thì sẽ phải thêm ngàn vàng mỗi món.

Lục Châu nghĩ đến quần áo của phu nhân cùng tiểu thư của mình đều là do hạ nhân trong phủ may, trong lòng cảm thấy ông trời quá bất công.

Nàng cúi đầu đi vào hành lễ với An thị, “Đại phu nhân, phu nhân nhà nô tỳ đã đến Tiêu Viên, xin người tới đó.”

Tiểu thư nói muốn đưa An thị tới để dọa An Cường, nhưng không biết tiểu thư có thể thành công hay không, trong lòng không khỏi có chút lo lắng, lại thấy một quý phu nhân đang ngồi bên cạnh An thị, không khỏi nhíu mày một cái, mẫu thân của An Cường?

An thị thấy Lục Châu thì trong lòng cũng đã hiểu, nhưng nghe được lời này thì càng thêm mừng rỡ.

Nghĩ đến kế hoạch của mình, bà ta cong môi, sửa lại chiếc trâm cài Khổng Tước giương cánh của mình, nói xin lỗi với An phu nhân rồi đưa tay cho người hầu đứng bên cạnh, “Đi thôi, đi tới Tiêu Viên.”

Lúc này An phu nhân ngồi một bên lại nói: “Đã lâu không thấy Nhị phu nhân trong phủ, cùng đi được chứ.”

Bà ta sớm đã nghe nói Tam tiểu thư trong phủ rất xinh đẹp, nhi tử của bà cũng muốn đưa nàng ta về, tuy nói thân thể nàng ta yếu đuối, chỉ là một mỹ nhân như gỗ, nhưng cũng có thể trông cậy vào việc chăm sóc, có thể ấm giường là được, người thông phòng cho nhi tử có nhiều mà.

“Nếu tẩu tẩu muốn đi thì cùng nhau đi cũng được.” Nếu Hạ Ngọc có thể nói đưa Tạ Vân Hi cho nhà mẹ đẻ của bà, bà sẽ rất hài lòng.



Ở cửa Tiêu Viên, Lương bà vui mừng chạy đến đón An thị, “Đại phu nhân, kẻ giết người ở bên trong! Nô tỳ đã khóa cửa lại, chắc chắn rằng kẻ đó sẽ không ra được.”

Bà ta nghĩ lúc mình không trông coi cửa kỹ càng, để Tạ Uyển bắt gặp Đại tiểu thư tình tứ cùng Nam Cung thế tử thì bà ta sẽ phải chịu trừng phạt, ai ngờ Đại phu nhân lại để cho bà làm một việc lớn nữa, nói bà làm rất tốt có thể cất nhắc đến làm Ma ma nhị đẳng ở Tiền viện.

“Kẻ giết người? Tại sao có thể có kẻ giết người ở đây?” An phu nhân giật mình không ít, nếu nơi này không an toàn, làm sao An thị còn dám đưa bà tới?

“Tẩu tẩu đừng sợ.” An thị không nói vội nói nhỏ vào tai An phu nhân vài câu.

Chân mày An phu nhân giãn ra, gật đầu một cái. “Thì ra là như vậy… Được, nếu như chuyện này thành công, chuyện chất nhi vào Thư viện Cam Lâm cũng có thể thành.”

Thì ra là, chẳng qua An thị chỉ là một thứ nữ xuất tử* ở An gia, mặc dù làm mệnh phu nhân, nhưng toàn gia đình phía mẹ của bà ta phải dựa vào An phu nhân.

* con ở ngoài, chưa cưới xin mà đã có con.

Chất nhi đã 12 tuổi, xét theo thân phận, căn bản không được vào học viện hàng đầu Lương Quốc là Thư viện Cam Lâm. Nhưng con trai thứ hai của An phu nhân đang học tại đó, nếu như có thể theo vào đó học theo dự tính, nó có thể làm quen với con cháu nhà quyền quý, tương lai sau này của chất tử sẽ có nguồn trợ giúp rất lớn.

Nếu An phu nhân muốn Tạ Vân Hi làm thiếp của nhi tử, bà sẽ mượn việc này, bắt Hạ Ngọc phải ép Tạ Vân Hi làm theo.

An thị nói với Lương bà, “ Làm rất tốt, Lương ma ma, nhưng ngàn vạn lần đừng để kẻ giết người chạy trốn.”

“Đại phu nhân, người yên tâm đi, nô tỳ đã khóa cửa rất kỹ.” Lương bà trịnh trọng nói.

An thị gật đầu hài lòng, đi vào Tiêu Viên cùng An phu nhân và một đám nha đầu phía sau. Lại nghĩ tới ít người quá, bà kêu một thị nữ bên người lại: “Bây đâu, đi mời lão gia tới đây, cũng nói chuyện này cho lão gia biết, trong phủ lại có việc lớn như thế này, không thể nào giấu lão gia được.”

Một nha đầu lanh lợi lập tức chạy khỏi Tiêu Viên.

An thị nhìn căn phòng trước mặt, bên môi lộ ra một tia cười đắc ý.