Độc Nữ Lệ Phi

Chương 64: Mưu kế của Vân Hi




Editor: Sam Sam -

Triệu Hoài ngập ngừng cười một tiếng: “Làm sao có thể chứ, không phải xe ngựa của Triệu phủ đang đặt ở bên cạnh tường của Tiền viện sao?”

“Cô phụ, xe ngựa cô cô dùng tối qua còn mới như thế sao? Sao không có một dấu vết nào thế?” Vân Hi chớp mắt tò mò hỏi, “Lúc cháu tới thì người gác cổng còn đang bàn tán, nói là xe ngựa đó mới được cửa hàng đưa tới sáng sớm nay đó.”

Vẻ mặt Triệu Hoài đen lại.

Vân Hi âm thầm cười lạnh, nàng xoay người nói với Tạ Cẩm Côn: “Phụ thân, tổ mẫu nói rằng không hiểu tại sao xe ngựa của Triệu phủ lại không chắc như thế, mới bị lật đã rời hết ra. Còn dặn dò đại nương, vạn lần không được ngồi xe ngựa do cửa hàng kia bán nữa, quá nguy hiểm.”

Nàng cố ý lôi Tạ lão phu nhân vào, Tạ Cẩm Côn rất sợ quyền uy của Tạ lão phu nhân, nàng không tin ông ta sẽ thờ ơ chuyện này.

Quả nhiên, Vân Hi vừa nói xong thì Tạ Cẩm Côn tức giận hỏi Triệu Hoài: “Xe ngựa kia ở đâu?”

Triệu Hoài kêu a a: “Cũng bởi vì A Viện vừa đi nên trong đầu ta hỗn loạn, nửa đêm hôm qua nhìn thấy xe ngựa thì vừa thương tâm vừa căm tức, cho người chém thành mảnh vụn rồi.”

Vân Hi trừng mắt nhìn: “Không đúng, cô phụ, sao cháu nghe bọn người hầu nói là khó chịu vì chặt xe ngựa khó quá, nên đang chuẩn bị đuốt để thiêu cháy đó!”

“Triệu Hoài, có phải ngươi cố ý lừa gạt ta điều gì không?” Tạ Cẩm Côn hoàn toàn nổi nóng, chỉ vào mũi Triệu Hoài, giận tím mặt.

“Ta…”

Từ nhỏ Triệu Hoài chỉ là con mọt sách chỉ biết vênh mặt đi học, lúc này rời khỏi Lâm di nương hắn hoàn toàn không có chủ kiến, đối mặt với sự tức giận công kích của Tạ Cẩm Côn, Vân Hi lại quạt gió thổi lửa, hắn không biết phải giải thích như thế nào.

Tạ Cẩm Côn xuất thân là cô nhi, từ mười tuổi đã tính toán đến vị trí Tộc trưởng của Tạ thị, là người đa mưu túc trí, làm sao hắn không biết có điều mờ ám trong chuyện này chứ?

“Phòng chứa củi ở đâu?” Hắn cũng không hỏi Triệu Hoài nữa, xoay người nhìn Vân Hi, nha đầu này cố ý chạy đến tìm hắn nói chuyện, tám phần là đã nhìn ra chân tướng.

Vân Hi nói: “Phụ thân, không phải phòng chứa củi đều ở bên cạnh phòng bếp sao?”

Bỗng dưng sắc mặt nàng kinh sợ, chỉ vào nơi xa: “Ôi, bên kia có khói nhiều quá, phải đi lấy nước đúng không?”

Ánh mắt Tạ Cẩm Côn híp lại, không nói thêm lời nào nữa, sải bước về nơi có khói, đang yên đang lành lại có khói dày đặc bay lên, ngoại trừ việc đốt xe ngựa thì còn có thể xảy ra chuyện gì chứ?

Đầu Triệu Hoài như muốn nổ tung, trong lòng thầm nghĩ không phải Lâm di nương nói đã xử lý chuyện này thật tốt sao?

Rất nhanh sau đó, Tạ Cẩm Côn đã đi tới trước phòng chứa củi.

Mà lúc này ba người trong phòng này đã được Thanh Y cứu tỉnh, gã sai vặt kia không khỏi gãi đầu, phát hiện rìu chặt củi bị ném ở một bên, trước mặt hắn lại có ngọn lửa cháy dữ dội.

Lâm di nương đưa tay xoa trán, bởi vì sợ người của Tạ gia sẽ lập tức điều tra nên chẳng quan tâm vì sao mình lại ngất xỉu, thấy đống củi phía trước đã bắt đầu cháy nên vội vàng ra lệnh gã sai vặt cùng bà tử bên cạnh: “Mau lên, mau đốt xe ngựa kia cho ta. Đừng để người ta phát hiện, làm nhanh lên một chút!”

“Không muốn ai phát hiện sao?” Đột nhiên giọng nói lạnh lùng của Tạ Cẩm Côn vang lên ở cửa phòng, ba người bên trong bị dọa sợ đến mức cơ thể run lên.

“Ôi, không phải đó là chiếc xe ngựa cô cô thường ngồi sao? Phụ thân, chúng ta nhanh đến xem là của cửa hàng nào làm, sau này sẽ không đến đó mua.” Nói xong nàng xách váy lên chạy đến bên cạnh chiếc xe ngựa, đầu tiên là tùy ý nhìn một chút, sau đó làm ra vẻ kinh ngạc hét ầm lên: “Sao vòng bi này lại bị gãy thế?”

Triệu Hoài chỉ cảm thấy đầu ong lên, giống như có một nghìn con ong mật đang bay lượn bên tai mình, đầu óc lại trống rỗng.

Mặt Lâm di nương trắng bệch, nhanh chóng nhìn Triệu Hoài cầu cứu. Triệu Hoài cũng đang khó bảo vệ được bản thân, bình thường người nghĩ kế đều là Lâm di nương, làm sao hắn nghĩ được biện pháp chứ?

Tạ Cẩm Côn xanh mặt không nói lời nào đến bên cạnh Vân Hi. Quả nhiên, một vòng bi của bánh xe đã bị đứt ra.

“Triệu Hoài, ngươi tới đây giải thích cho lão phu, chuyện gì xảy ra?” Tạ Cẩm Côn quát to, Triệu Hoài chảy đầy mồ hôi đi tới, ngây ngốc không biết trả lời thế nào.

Mắt Lâm di nương đảo quanh, đi tới cười nói với Tạ Cẩm Côn: “Cữu lão gia, là như thế này, bởi vì tỷ tỷ thiệt mạng khi ngồi trên xe ngựa, chuyện lần này khiến tướng công vô cùng thương tâm nên thiếp thân tự ý cho người chặt ra để thiêu đi. Nhìn này, trong tay gã sai vặt còn cầm rìu đó.”

Vân Hi âm thầm cười lạnh, giảo biện hay lắm Lâm di nương.

Nàng cũng đi tới, cười như không cười nhìn Lâm di nương: “Không đúng, dấu vết của những chỗ gã sai vặt kia chém xuống còn rất mới, tại sao trên vết cắt này lại có dính mấy vết bùn màu trắng chứ? Không phải chỗ cô cô gặp nạn có mấy gia đình đang sửa chữa nhà nên dùng vôi hay sao? Tại sao ngay cả bùn mà rìu cũng không chặt đứt, lại ngăn ra chứ? Thật kỳ lạ quá.”

“Triệu Hoài! Ngươi còn muốn nói dối sao? Có phải ngươi làm hư xe ngựa khiến A Viện ngồi trên xe xảy ra chuyện hay không?”

“Không…” Triệu Hoài đánh chết cũng không thừa nhận, nếu không hắn sẽ bị kiện.

“Được, ngươi không nhận cũng không sao cả, chúng ta gặp nhau ở nha môn, Triệu gia các ngươi không cho Tạ gia câu trả lời thỏa đáng, ta sẽ đến trước Hoàng Thượng tố cáo ngươi mưu sát thê tử, mưu hại Cáo Mệnh, mưu hại trưởng nữ của Tạ thị ta!” Nói xong, Tạ Cẩm Côn hất áo choàng ngoài, cất bước đi khỏi.

Đột nhiên cửa phòng chứa củi lại có người khóc lên, “Phụ thân, sao người lại đối xử như thế với nương chứ, nương toàn tâm toàn ý với người, sao người lại hại chết bà? Tại sao…”

Triệu Ngọc Nga được Lý ma ma đỡ, sắc mặt trắng bệch, dường như nàng ấy đứng không vững, khóc cả đêm cùng nửa ngày hôm nay, không còn thấy gương mặt hồng hào trước kia của nàng nữa, đôi mắt như người chết đuối, tuyệt vọng vô hồn, môi trắng bệch khô nứt, giống như người bị bệnh nặng vậy.

Thanh Y đứng sau lưng nàng ta gật đầu với Vân Hi một cái.

Vân Hi lập tức tới đỡ Triệu Ngọc Nga, nàng thở dài: “Ngọc Nga tỷ…” Mặc dù nói rõ chân tướng với Triệu Ngọc Nga rất tàn nhẫn, nhưng là nữ nhi được Tạ Viện yêu thương, phải để nàng biết mình có một người phụ thân lòng lang dạ sói.

Tạ Cẩm Côn quay đầu nhìn Triệu Hoài: “Trước mặt nữ nhi của ngươi, giải thích cẩn thận đi.”

Bỗng dưng Triệu Hoài tóm bà tử bên cạnh Lâm di nương rồi hung hăng tát một tai: “Có phải ngươi làm không? Xe ngựa của phu nhân đều do ngươi sắp xếp, tại sao không kiểm tra kịp thời chứ? Ngươi là một bà tử tàn độc!”

Vừa tát xong lại dùng chân đá, Triệu Hoài vứt hết vẻ thư sinh hào hoa phong nhã bên ngoài, thẳng tay đánh bà tử, đến mức bà ấy không chịu được kêu rên: “Nô tỳ không biết, nô tỳ không biết!”

Triệu Hoài đánh đến mệt rồi gọi người bên cạnh,” “Dùng gậy đánh chết bà tử này đi.”

Rất nhanh sau đó, bà tử kia bị người ta kéo qua một bên, hai gã sai vặt thay phiên nhau dùng gậy đánh lên người, chỉ mấy cái, bà tử kia đã về chầu ông bà rồi.

Triệu Hoài quát gã sai vặt: “Lôi bà ta đi, chôn theo phu nhân!”

Lâm di nương đứng bên cạnh bị dọa sợ không dám thở, bà tử này là bà con xa của bà, sau khi được làm di nương của Triệu Hoài thì mang thân thích nghèo khổ này làm trợ thủ bên người, ai ngờ lại bị Triệu Hoài đánh chết.

Nhưng bà không dám ngăn cản, bà biết Triệu Hoài làm việc này để người của Tạ gia nhìn thấy.

Thế mà sau đó Triệu Hoài lại nắm tóc bà: “Còn ngươi nữa ác phụ, ngươi trông coi người làm như thế nào vậy? Bọn hạ nhân lười biếng không kiểm tra xe ngựa khiến A Viện bỏ mạng cũng là lỗi của ngươi, ngươi còn không cút vào linh đường tạ tội cho lão phu đi!”

Nói xong ông ta kéo Lâm di nương còn chưa hoàn hồn đi tới linh đường.

Tạ Cẩm Côn bị hành động của Triệu Hoài làm cho kinh hãi, muốn phát hỏa cũng không được nữa.

Triệu gia đổ tội lỗi lên chính người của họ, làm sao bên Tạ gia có thể nói được gì nữa? Tỉnh táo suy nghĩ một chút, vòng bi bị cắt rời cũng không có căn cứ xác thực là do người của Triệu gia cố ý động tay động chân, có lẽ thật sự là trùng hợp chăng?

“Vân Hi, trước tiên con chăm sóc cho biểu tỷ đi, ta đi tới chỗ cô phụ của con xem một chút.” Tạ Cẩm Côn nói xong đi về phía Triệu Hoài vừa rời khỏi.

Vân Hi không nhịn được cười lạnh một tiếng, cả đời con mọt sách Triệu Hoài kia chỉ dựa vào sự tính toán bày mưu của Lâm di nương, vậy mà lần này lại thông minh hơn cả bà ta, hắn nhận tội nhận phạt, quả nhiên muốn chặn miệng Tạ Cẩm Côn.

Hai mắt Triệu Ngọc Nga vô thần nhìn Vân Hi, kinh ngạc hỏi: “Hi nhi, thật sự là bọn họ cố ý hại chết nương tỷ sao?”

“Ngọc Nga tỷ, sự thật đúng như tỷ thấy.” Vân Hi trả lời, có một số việc để nàng tận mắt nhìn thấy, tự mình phán đoán thì sẽ tốt hơn.

Ngày hôm sau, kế tiếp ngày tưởng chừng như là ngày hỗn độn nhất trong cả đời của Triệu Hoài, ông ta đã có một quyết định thông minh, mang bà tử bị đánh chết đến trước cửa Tạ phủ, quỳ gối bày tỏ sự đau đớn. Đồng thời cũng trói hai tay Lâm di nương ra sau, quỳ bên cạnh bà tử.

Cả đám người tạ tội với Tạ phủ, hơn nữa muốn Lâm di nương khóc lóc kể lể, là do bà sơ sót mới khiến Triệu phu nhân Tạ Viện bỏ mình bên ngoài, người chết không thể nào cứu sống, không dám xin Tạ lão phu nhân tha thứ, chỉ mong bà trách phạt. Hai người nguyện chết để đền tội với người vừa khuất.

Tạ lão phu nhân nghe người làm bẩm báo thì mặt đen lại, xém lật bàn: “Thật là một hồ ly giảo hoạt! Vậy mà dám đưa cả đoàn người tới Tạ phủ!”

Kim Châu nghi ngờ hỏi: “Sao lão phu nhân lại tức giận?”

“Vì sao tức giận ư? Triệu Hoài đi tới đây, lại kêu gào mình có tội trước cửa Tạ phủ, nếu Tạ phủ bắt hắn để truy tội thì người đời đánh giá Tạ phủ ta như thế nào? Sẽ nói chúng ta tính toán chi ly, không nói lý lẽ. A Viện không trực tiếp chết trong tay bọn chúng, nhưng bọn chúng lại dũng cảm nhận lỗi, còn đánh chết người làm có liên quan, một mạng đổi một mạng, chẳng lẽ thật sự chúng ta làm như lời bọn chúng nói, hai mạng đổi một mạng sao? Huống chi tất cả chứng cứ đều chỉ rõ đó là việc ngoài ý muốn.”

Còn Vân Hi nghe Thanh Y kể lại, lúc đó nàng vẫn còn ở trong linh đường chăm sóc cho Triệu Ngọc Nga, giận đến mức đá bay chậu than trên đất.

Thanh Y vỗ thanh kiếm bên hông, kề sát lại nhỏ giọng hỏi: “Tiểu thư, có muốn nô tỳ đi làm thịt lão thất phu cùng tiện nhân kia không?”

“Không phải chỉ giết như vậy thì quá lời cho chúng rồi sao?” Vân Hi cười lạnh, “Không nghĩ tới Triệu Hoài lại giảo hoạt như thế, hắn chủ động nhận lỗi, thay thê tử đòi công đạo, thế nhân chỉ biết nói hắn có tình có nghĩa, người nào đoán được âm mưu trong chuyện này chứ?”

“Tiểu thư nói phải làm sao đây?”

“Chúng ta tới sòng bạc, Triệu Hoài có tiếng hay đi bài bạc, ta muốn hắn thua không còn một xu.” Nếu hắn bị ngã, kế hoạch của Nam Cung Thần cũng sẽ không thuận lợi nữa.

Sau khi chủ tớ rời khỏi Triệu phủ, Vân Hi cùng Thanh Y hóa trang thành hai thiếu niên.

Trên mặt nàng mang mặt nạ da người như trước kia, chỉ là không mặc trường sam màu xanh đơn giản của thường lệ mà mặc áo choàng lông cáo trắng như tuyết loại đắc tiền, bên trong mặc cẩm bào thượng hạng màu xanh ngọc, chân mang giày da, trên giày được khảm không ít bảo thạch. Ngón tay đeo ba bốn chiếc nhẫn đính đá quý, người ở đằng xa nhìn cũng thấy sáng chói.

Tay nàng cầm một chiếc quạt màu trắng trị giá nghìn vàng, lại học dáng vẻ phong lưu của Đoạn Dịch, ngang nhiên đi trên đường.

Dáng người Thanh Y cao gầy, mày rậm môi dày, lại cố ý trang điểm làm mặt đen đi một chút. Bộ dạng thường ngày oai phong lẫm liệt, ít có dáng vẻ của nữ nhi, chỉ thấy khí thế của nam nhi, bây giờ mặc áo của nam nhân vào người, không nhìn vào cổ nàng thì ai cũng tin chắc đây là một thiếu niên.

Thanh Y nhìn Vân Hi đang đi bộ ở phía trước, nàng ta sờ cằm rồi chớp chớp mắt, rõ ràng trước mắt nàng chính là Dịch Thân Vương “thu nhỏ”.

Vân Hi đi một lúc rồi quay đầu hỏi Thanh Y: “Ta hỏi ngươi có biết đánh bạc hay không, ngươi vẫn chưa trả lời ta đấy.”

Thanh Y khinh thường bĩu môi: “Thiếu gia, nô tài đánh bạc mười lần thì chín lần thắng rồi, còn lại là hòa đó.” Nàng xuất thân là cô nhi, khi còn bé đã trà trộn vào những nơi cờ bạc, nói về thủ đoạn thì không ai có thể qua nàng đâu. Cũng bởi vì có tài năng như thế nên Đoạn Dịch mới mang nàng về chỗ hắn để bồi dưỡng thành ám vệ.

Vân Hi sờ cằm: “Như thế này, sau khi đi vào thì ngươi chỉ được phép thua, không được thắng, ta cho ngươi năm vạn lượng bạc, trong một canh giờ phải thua sạch cho ta.”

Gì cơ?

Thanh Y kinh hãi đến mức cằm muốn rớt xuống đất, người ta đều nói càng thắng nhiều càng tốt, tiểu thư lại muốn thua sao? Còn nữa còn nữa, từ khi ở Tạ phủ nàng còn chưa nhận được lương hằng tháng cùng tiền thưởng của tiểu thư đâu, thế mà cứ thua năm vạn như vậy sao?

Vân Hi nhìn thấy Thanh Y nghi ngờ cũng không có ý định giải thích cho nàng ta hiểu, “Theo ta mà làm, nhớ đấy, không được thắng, một lần cũng không được, nhưng phải thể hiện giống như ngươi vô cùng muốn thắng ra bên ngoài cho ta.”

Thanh Y trợn to mắt, Tạ tam tiểu thư điên mất rồi.

Hai người đi đến trước cửa sòng bạc, Vân Hi cố ý đưa tay hất một lọn tóc ở trước ngực ra sau, một hàng nhẫn bằng vàng ròng lập tức lóe lên, người xung quanh bị ánh sáng ấy chiếu vào muốn mù cả mắt, có người còn dùng ánh mắt hưng phấn, tò mò nhìn bọn họ, một người làm ở sòng bạc tiến tới chào hỏi.

“Vị công tử này, có muốn vào chơi vài ván hay không? Trên lầu có một phòng rất trang nhã, chơi gì cũng có.”

“Ta chỉ chơi lớn, mấy ván cỏn con chơi làm gì, chơi một ngày còn không mua đủ một chiếc nhẫn.” Nàng đưa tay vuốt nhẫn, người làm kia lập tức lia mắt nhìn chiếc nhẫn trên tay nàng.

“Đương nhiên là có, năm vạn một ván, mười hai lượng một ván.”

“Quá nhỏ, ta muốn một trăm lượng một án.” Vân Hi cười một tiếng.

Người làm kinh ngạc há to miệng, sau đó cũng cười ha ha: “Đương nhiên là có, mời ngài lên lầu, phía trên là nhã gian, còn có mấy vị cô nương ở Thanh Phong lâu hầu hạ nữa.”

Quả nhiên, Thanh Y cùng Vân Hi chơi chưa tới một canh giờ đã thua rất nhiều, chỉ còn ít bạc vụn. Vân Hi lớn giọng bảo Thanh Y nhanh chóng về nhà cầm bạc tới để gỡ vốn.

Thanh Nhất nói tin tức này cho Đoạn Dịch, chỉ thấy gương mặt Đoạn Dịch đang ngơ ngẩn ngồi trong thư phòng, nghe xong thì vỗ mạnh tay lên bàn.

“Chủ tử, vị tiểu thư này của Tạ gia quá phá của, một lần đã thua năm vạn bạc.” Tương lai người nào cưới phải nàng ta thì thật xui xẻo mà, tốt nhất chủ tử của mình nên cách xa nàng ta ra.

Đoạn Dịch kéo ngăn kéo rồi lấy mấy tờ ngân phiếu có giá trị lớn ra, “Chỗ này là mười vạn, mau cầm đưa cho Thanh Y đi.” Nàng ấy có nhiều tiền như vậy từ khi nào chứ? Một lần thua hết năm vạn, sau đó thì sao, lấy thân để thế sao?

Hả?

Nghe lời dặn của Đoạn Dịch mà Thanh Nhất kinh ngạc, thiếu chút nữa là đầu rơi xuống đất, tai hắn có nghe nhầm không thế? Chủ tử muốn Tạ tam tiểu thư phá gia kia tiếp tục thua nữa sao?”