Editor: Sam Sam - DĐ LQĐ
Vân Hi cùng Thanh Y dừng lại trước Triệu phủ, nàng vén rèm nhìn ra ngoài, chỉ thấy cửa chính của Tiền viện treo hai chiếc đèn lồng màu trắng, phía trên viết tên phủ.
Chẳng qua Triệu gia không giống người dân bình thường, sau khi thân nhân qua đời thì trong nhà của họ luôn có người ra vào không dứt, sự bi thương bao trùm lên bốn phía, thế nhưng nơi trước mặt lại vắng ngắt, không có một người nào ở phía trước.
Chẳng lẽ không báo tang ra ngoài sao? Bây giờ cũng đến giờ Tỵ rồi, dù cho đồng liêu của Triệu Hoài tới trễ một chút thì cũng sẽ có vài người chứ, huống chi không phải con cháu của Triệu gia đều ở Kinh Thành sao? Tại sao không thấy ai tới?
Hai người ngồi ở cửa viện để đón khách đang tán gẫu, nước bọt văng đầy, hàn huyên vui vẻ đến mức cười ha ha.
Vân Hi không nhịn được nhíu mày. Bên trong nhà cũng không nhìn thấy điều gì khác thường, cờ trắng không được treo lên, người giữ cửa lại nói đại tiểu thư đang ở linh đường trong Thiên Viện.
Lúc nàng vào chính điện chuẩn bị tới Thiên Viện thì lại gặp Tạ Cẩm Côn.
Sắc mặt ông ta không được tốt lắm, lại thấy không có bi thương gì nhiều.
Tạ Viện không phải là muội muội ruột của ông ta, nàng muốn nhìn xem hắn giữ công đạo cho muội muội như thế nào.
“Sao con lại tới đây?” Tạ Cẩm Côn thấy nàng thì rất ngạc nhiên.
Vân Hi hành lễ với ông ta rồi nói: “Cô cô mất, chắc chắn Ngọc Nga tỷ rất đau lòng khổ sở, nữ nhi tới thăm tỷ ấy.”
Tạ Cẩm Côn gật đầu: “Đi đi, thăm một chút cũng tốt.” Nói xong theo người làm của Triệu gia đi ra ngoài.
Nàng đi thẳng vào trong viện, cũng không gặp người nào ngăn trở, có người hầu nào đó ngạo mạn nhìn bọn họ, Thanh Y lập tức đáp trả bằng ánh mắt như hung thần, dọa nàng ta chạy đi mất.
Ở Thiên Viên của Triệu gia, nơi bố trí linh đường, cách bài biện cũng xem như chỉnh tề, khắp nơi trong phòng có rất nhiều cờ trắng, chiếc quan tài màu đen được đặt ở chính giữa.
Triệu Ngọc Nga mặc đồ trắng quỳ trên mặt đất khóc thương, có lẽ khóc cũng lâu rồi nên giọng nói đã khàn đi.
Vân Hi đi vào thì một bà tử đứng gần đó nhanh chóng đứng dậy vén áo thi lễ với nàng, “Tạ tam tiểu thư.”
Vân Hi khoát tay với bọn họ, ý bảo không cần đa lễ, một nha đầu đưa hương tới chỗ nàng. Nàng quỳ xuống bên cạnh Triệu Ngọc Nga, lạy vài cái rồi cắm hương lên bàn thờ, lúc này mới tới đỡ Triệu Ngọc Nga.
“Thì ra là Hi muội muội sao? Cảm ơn muội đã đến tiễn nương tỷ một đoạn.” Triệu Ngọc Nga được nha hoàn đỡ đứng dậy, hoàn lễ với Vân Hi.
Vân Hi vội vàng bước tới phất tay ngăn nàng: “A, đừng, tỷ là nữ nhi của cô cô, là vãn bối của muội đó.”
“Hi nhi…”Triệu Ngọc Nga ôm Vân Hi vào ngực rồi khóc lớn, “Nương ra đi quá đột ngột, người còn chưa nhìn thấy tỷ xuất giá mà. Mùa thu năm sau, Bạch gia sẽ tới đón tỷ, làm sao người lại đi mất…”
Vân Hi mặc cho Triệu Ngọc Nga ôm mình, nàng hiểu tâm trạng của người mất mẹ, giống như một cành cây khô cô độc trôi dạt trên mặt biển rộng lớn.
Bởi vì, nàng cũng từng trải qua việc như vậy, thậm chí còn cùng đường hơn cả Triệu Ngọc Nga.
Bởi vì mẹ ruột ở kiếp trước của nàng, Đoan Mộc Nhã đã chết ngay trước mắt nàng. Mà nàng không dám khóc thành tiếng. Vào ngày ấy năm năm trước, nàng vô tư vô lo theo cha mẹ tới Bắc Cương ngắm hoa mai, ai ngờ được nửa đường thì có mấy người bịt mặt tuôn ra.
Nương kéo nàng chạy trốn, mắt thấy chạy không khỏi nên lấy một cây cỏ lau rồi đưa nàng ngậm vào miệng, sau đó đẩy nàng tới chỗ vũng nước giấu đi.
Nơi giáp giới giữa Đại Lương cùng Bắc Cương, mùa đông đã tới rất sớm, trong vũng nước thật lạnh. Chân nàng vừa lội xuống đã muốn chạy ra khỏi.
Nương lại kiên quyết nhấn nàng xuống nước, dùng giọng nói lạnh lẽo trước giờ chưa từng có để nói với nàng: “Nếu có lạnh đến chết thì con cũng phải đợi ở đây! Phải nhớ kỹ, không phải con sống cho mình con mà là vì rất nhiều người, vì người bên cạnh con nữa! Con không thể chết được!”
Trốn dưới nước, chính tai nàng nghe thấy âm thanh bén nhọn xẹt qua, thân thể nương ngã xuống nước, bảo vệ nàng thật chặt dưới thân mình.
Không biết máu từ chỗ nào trên cơ thể bà không ngừng chảy xuống, chỉ một lát sau, vũng nước đã chuyển thành màu đỏ của máu.
Máu hòa vào nước chảy vào trong miệng nàng, nàng muốn khóc nhưng không dám khóc.
Bời vì mấy tên sát thủ còn ở trên đầu. Một nữ tử ngửa mặt lên trời cười vang: “Đoan Mộc Nhã, rõ ràng ngươi không yêu chàng, tại sao còn muốn chiếm trái tim của chàng chứ? Nếu ngươi còn sống thì còn cản trở ta, vậy ta sẽ khiến ngươi phải chết!”
Nương chết, sau này phát hiện phụ thân cũng không còn. Lúc mười tuổi, nàng đã ghi nhớ thật kỹ những lời nương nói trước khi bà chết. Nàng phải nỗ lực sống, một đời không đủ thì sống hai đời.
Nhưng nương đã đi nơi nào rồi?
“Ngọc Nga tỷ.” Vân Hi đặt cằm lên đầu vai của Triệu Ngọc Nga, ánh mắt nhìn về phía linh đường rồi nói, “Cô cô cũng không đi xa, người còn ở trên trời nhìn tỷ. Người chỉ đi đến một nơi khác thôi, nhưng tỷ phải sống thật tốt, vì bên cạnh tỷ còn rất nhiều người thương yêu tỷ còn sống. Tỷ còn có muội, có tổ mẫu, không phải sao?”
“Hi Nhi…” Triệu Ngọc Nga ôm nàng thật chặt rồi khóc to hơn.
Nước mắt tuôn ra rồi khô đi, thương tâm mới có thể giảm đi một chút.
Triệu Ngọc Nga khóc mệt rồi, Vân Hi ngoắc tay gọi ma ma cùng nha đầu của mình đến đỡ nàng ta đến ghế nghỉ ngơi, nàng cùng Thanh Y đi tới trước quan tài tra xét.
Thanh Y gỡ một chiếc trâm bạc từ trên đầu mình xuống, sau đó chọc vào trong mũi Tạ Viện, lại kiểm tra mí mắt cùng móng tay của bà, kế tiếp dùng khẩu hình miệng nói với Vân Hi: “Không phải trúng độc, là do nội tạng bị thương đến xuất huyết rồi chết.”
“Thật sự là do xe ngựa lật nên mới chết sao?” Vân Hi cũng dùng khẩu hình miệng hỏi lại.
Thanh Y trầm tư chốc lát: “Phải xem xét xe cùng ngựa kéo. Hay là hỏi đại tiểu thư của Triệu gia xem sao?”
Vân Hi giận tái mặt: “Tỷ ấy thương tâm như vậy rồi, ngươi còn muốn hỏi về cái chết của Tạ Viện sao? Không phải muốn xát muối vào vết thương chứ?”
Triệu Ngọc Nga đang nhào vào lòng bà vú của mình, khóc đến mức cổ họng nghẹn lại, hai mắt sưng to như hai trái đào.
Vân Hi mấp máy môi, đi về phía bà vú của Triệu Ngọc Nga: “Lý ma ma, để ta lo cho biểu tỷ, bà đi rót một ly mật ong tới đây để tỷ ấy đỡ đau họng đi.”
“Vậy phiền Tạ tiểu thư rồi.” Ma ma nói tạ ơn với Vân Hi rồi ra khỏi linh đường.
Vân Hi nháy mắt với Thanh Y, Thanh Y hiểu ý nên lập tức theo ma ma ra ngoài.
Triệu Ngọc Nga cũng khóc đến mệt mỏi tựa vào người Vân Hi, đôi mắt như vô hồn.
Một lát sau, Lý ma ma mang mật ong tới, sau khi hầu Triệu Ngọc Nga uống xong, Thanh Y cũng trở lại rồi ra dấu với Vân Hi.
Vân Hi nói với Triệu Ngọc Nga, “Ngọc Nga tỷ, tỷ đừng thương tâm quá, phụ thân muội cũng ở đây, có chuyện gì thì có thể bảo ma ma đi tìm ông ấy.”
“Khiến muội lo lắng rồi, Hi nhi muội muội, ta không sao, chỉ là tạm thời không chịu nổi thôi. Muội nói đúng, nương đi rồi nhưng người vẫn ở trên trời theo dõi ta, nhất định muốn ta sống thật khỏe, thật hạnh phúc.”
Vân Hi lại an ủi Triệu Ngọc Nga một lần nữa rồi rời khỏi linh đường với Thanh Y.
“Ngươi tra được chuyện chiếc xe ngựa rồi sao?” Vân Hi nhỏ giọng hỏi Thanh Y.
Thanh Y gật đầu một cái, “Nô tỳ có hỏi Lý ma ma, bà ấy nói xe ngựa đã bị phá rồi, Triệu Hoài nhìn xe ngựa nhớ tới cái chết của phu nhân sẽ thương tâm sinh ra buồn bực, nên cho người chặt ra làm củi đốt. Hiện tại ném ở phòng chứa củi rồi, một người làm đang chặt nó thì bị nô tỳ đánh ngất.”
“Nhìn thấy xe ngựa vừa thương tâm vừa tức giận sao?” Trong lòng Vân Hi cười lạnh, nếu thực sự Triệu Hoài kia thương tâm hay tức giận thì mấy năm trước sẽ không vì chuyện tiểu thiếp tranh chấp với Tạ Viện, hắn che chở tiểu thiếp đến mức đánh Tạ Viện nằm liệt giường ba tháng. Chặt xe ngựa làm củi đốt sao, trong lòng ông ta đang giấu giếm gì chứ?
Ánh mắt Vân Hi trở nên sâu hơn, “Đưa ta đến đó xem một chút.”
…
Hai người né người làm của Triệu gia, lặng lẽ đến phòng chứa củi bên cạnh phòng bếp, cũng may khinh công của Thanh Y không tệ, mang Vân Hi bay trên vách tường mà không ai có thể phát hiện.
Vân Hi bị Thanh Y kéo bay tới bay lui nên hoa mắt, thầm nghĩ trong lòng, may là mình không đắc tội với nha đầu này, nếu bị nàng ta buông tay giữa không trung, nàng sẽ đi đời nhà ma ngay tức khắc đó!
“Ngươi với chủ tử của ngươi, ai có khinh công lợi hại hơn?” Vân Hi hỏi, nàng phải so sánh vì Đoạn Dịch thường vô cớ chạy đến Hi Viên, nàng phải đề phòng.
“Tiểu thư, người đang hỏi Vương gia sao? Làm sao nô tỳ có thể so sánh được chứ? Vương gia chạy xa mười trượng rồi, nô tỳ mới chạy từng bước đó.”
Vân Hi hít một ngụm khí lạnh, Đoạn Dịch lợi hại như thế sao? Có phải sau này nàng nên cẩn thận thêm một chút nữa hay không?
Đang suy nghĩ lung tung thì Thanh Y đã đưa nàng đến trước phòng chứa củi. Cửa phòng đang mở, quả nhiên có một chiếc bánh của xe ngựa bị tháo rời ra đang nằm trên đất, một gã sai vặt nằm mê man ở bên cạnh, nói vậy người kia chính là kẻ bị Thanh Y đánh ngất.
Vân Hi đi quanh xe ngựa một vòng: “Ngươi có thấy vấn đề gì không?”
Thanh Y gật đầu một cái: “Có một vòng bi bị đứt ra, vết hở rất mới, giống như bị người ta dùng đao chém đứt.” Thanh Y chỉ về phía dưới của xe ngựa, tiếp tục nói: “Nếu chỗ đó bị đứt thì bánh xe sẽ bị lệch, lúc chạy sẽ nghiêng qua một bên.” Một tay Vân Hi vòng qua ngực, tay còn lại sờ cằm: “Biết đâu do xe nghiêng mà lật?”
Từ Triệu phủ đến phủ Đông Bình Hầu đều là đường rộng bằng phẳng, trừ khi gặp chuyện ngoài ý muốn làm cho xe ngựa không thăng bằng mà bị lật qua, cũng có thể do bánh xe lăn trên đá nên lật, nhưng xác suất như thế tương đối thấp.
Thanh Y lắc đầu một cái: “Rất không có khả năng, nhưng có một tình huống khác, chính là người kéo xe động tay động chân. Nô tỳ không tìm được con ngựa ấy, Lý ma ma nói, phu nhân của bọn họ ngồi trên xe ngựa do một con ngựa màu đen kéo đi, nhưng nô tỳ tìm hai lần ở Triệu phủ mà cũng không thấy.”
Vân Hi cười lạnh: “Triệu Hoài muốn hủy chứng cứ nên làm sao giữ con ngựa ấy được, chỉ sợ đã sớm xử lý xong. Còn nữa, chuyện xảy ra lúc nửa đêm, bây giờ đã gần trưa rồi. Trong mấy canh giờ ấy có thể làm rất nhiều chuyện. Nhưng mà, mặc dù chân tướng của vụ việc bị Triệu Hoài che dấu, thế nhưng biết như vậy đã đủ rồi.”
Hai người đang nói chuyện thì Vân Hi mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân về phía phòng này, “Có người đến.”
“Tiểu thư, bay từ nơi này đến tường viện là ra ngoài phủ rồi.” Thanh Y chỉ vào tường rào phía sau hai người rồi nói.
“Không, chúng ta trốn đi.” Vân Hi trả lời, tiếng bước chân càng ngày càng đến gần hơn, nàng nghe thấy tiếng nói chuyện của hai phụ nhân, một người trong đó kêu vị phu nhân khác là Lâm di nương. Mà Lâm di nương kia chính là tiểu thiếp của Triệu Hoài.
Thanh Y đưa tay nắm cánh tay của Vân Hi, hai người nhanh chóng nhảy một cái đã bay lên đứng trên cây cao. Không lâu sau, hai phụ nhân kia đã vào tầm nhìn của các nàng. Xuyên qua cành lá của cây tùng, Vân Hi nhìn thấy hai người kia rất rõ ràng.
Hiển nhiên người lớn tuổi hơn là bà tử, người trẻ tuổi kia mặc quần áo hoa lệ, dung mạo xinh đẹp, không có bộ dạng của phụ nhân đã bốn mươi tuổi, da trắng nõn, gương mặt sáng sủa, đương nhiên bình thường có cuộc sống vô tư vô ưu, vô cùng tốt đẹp.
“Ly thẩm, không thể giữ lại xe ngựa kia được, có người của Tạ gia trong phủ, nếu để họ nhìn thấy thì lão gia sẽ gặp phiền toái.” Lâm di nương vừa đi vừa nói với bà tử bên cạnh.
Bà tử gật đầu một cái, “Nô tỳ đã sắp xếp rồi, Tiểu Hồ Tử đang phá xe ngựa thành một đỗng gỗ vụn ở trong phòng chứa củi, ai có thể nhìn ra chứ? Coi như có người tới hỏi thì chúng ta nói là lão gia đau lòng quá nên cho người phá đi.”
Lâm di nương dừng chân suy nghĩ một chút: “Không, chặt xong phải đốt đi thì mới an toàn đúng chứ?”
Bà tử cười nói: “Vâng, phu nhân nói rất đúng.” Lâm di nương liếc bà tử kia một cái, “Gọi phu nhân sớm như vậy, cẩn thận người ta nghe được sẽ cắt lưỡi ngươi đấy.” Tuy miệng trách cứ nhưng trên mặt hiện rõ sự vui mừng.
Sắc mặt Vân Hi tối sầm lại, nhỏ giọng nói với Thanh Y bên cạnh: “Làm cho họ ngất đi, ta đi tìm Tạ Thượng thư.”
“Vâng, tiểu thư.” Thanh Y lấy hai cục đá từ trong túi ra, ngón tay khẽ động, cục đá kia bay về phía Lâm di nương. Hai người kia khẽ rên một tiếng rồi ngã xuống đất.
Thanh Y cùng Vân Hi nhảy xuống khỏi cành cây cao.
Vân Hi lại nói: “Chờ ta vừa đi, ngươi hãy nổi lửa lên, khói càng lớn càng tốt, đợi đến lúc ta mang người tới đây thì lại cứu bọn họ tỉnh dậy, sau đó sắp xếp như phóng hỏa đốt xe ngựa.”
“Được, tiểu thư.”
Vân Hi nói xong thì nhanh chóng chạy ra khỏi phòng chứa củi.
Mặc dù người làm của Triệu gia làm biếng, nhưng không ương ngạnh như người của Tạ phủ, Vân Hi chỉ nói tìm phụ thân có chuyện, hỏi thăm vài người đã tìm được Tạ Thượng thư một cách nhanh chóng.
Lúc đó ông ta đang lạnh lùng nhìn Triệu Hoài khiển trách nhi tử.
“Hôm qua ngươi đi đâu? Cho người tìm ngươi cả nửa Kinh Thành cũng không thấy! Thật là một nhi tử bất hiếu, còn không mau tới khóc trước linh đường của đích mẫu ngươi đi.”
Triệu Điển bất đắc dĩ lê chân tới linh đường. Sau khi mắng nhi tử xong, Triệu Hoài lại bày ra gương mặt cười với Tạ Cẩm Côn: “Đứa nhỏ này bị A Viện làm hư rồi, đáng ra nên để nó quỳ trước bàn thờ của A Viện.”
Tạ Cẩm Côn cũng không để ý đến những điều ấy, ông chỉ nói: “Ngươi nói đã báo cho bên ngoài, vậy người của Triệu gia các người đâu? Một người cũng không thấy là sao? Lúc còn sống A Viện tiếp tế không ít tiền cho thân thích các người đúng chứ? Chẳng lẽ đưa tiễn nó đến cuối đoạn đường cũng không được à?”
Trước khi Triệu Hoài làm quan cũng chỉ là một thư sinh nghèo. Mười năm học tập gian khổ, một ngày sau khi đỗ qua, cả nhà hắn đều được nhờ, sau lại cưới đích nữ Tạ Viện của Tạ thị, một trong năm đại gia tộc của Lương Quốc, được hai trăm rương đồ cưới cùng mười vạn lượng bạc của hồi môn, trong nhà càng phất lên như diều gặp gió.
Nhưng người của Triệu gia luôn giả vờ thanh cao, sợ người khác nói bọn họ dựa vào đồ cưới của Tạ Viện nên mới phát tài, cho nên lúc này Tạ Cẩm Côn nhắc tới chuyện ấy, lập tức sắc mặt Triệu Hoài trở nên khó coi.
“Đại cữu ca nói vậy không đúng, cái gì gọi là tiếp tế chứ? Không ít người của Triệu gia làm quan, lại ở chức vị khá cao, muốn nghỉ thì trước tiên phải tới nha môn xin phép, nha môn lại phải cân nhắc xem có phải giả không nữa chứ?”
Đây là hoàn toàn coi thường tang sự của Tạ Viện, Tạ Cẩm Côn lăn lộn cả đời ở chốn quan trường, cái gì mà giả chứ?
Vì muốn làm hài lòng Tạ lão phu nhân, Tạ Cẩm Côn muốn lúc hạ tang Tạ Viện phải thật hoành tráng, nhưng không thể nghi ngờ lời nói của Triệu Hoài giống như muốn ngáng chân ông.
“Triệu Hoài! Muội muội ta là thê tử của ngươi!”
“Lão phu đã báo tang đến toàn bộ Kinh Thành, mọi người tới trễ, có liên quan gì đến ta?”
“Ngươi…”
Lời của Triệu Hoài khiến Vân Hi càng căm tức.
Nàng lách người ra khỏi góc tường rồi đi ra ngoài, cũng không thèm nhìn Triệu Hoài, thi lễ với Tạ Cẩm Côn rồi nói: “Phụ thân, Hi nhi vừa nghe có người nói muốn thiêu hủy xe ngựa cô cô ngồi lúc gặp sự cố, tại sao lại phải thiêu hủy chứ?”
Triệu Hoài nghe thấy lời của Vân Hi thì không khỏi bị dọa sợ, mồ hôi lạnh toát ra khắp người. Ánh mắt Tạ Cẩm Côn lạnh lùng, níu cổ áo Triệu Hoài: “Tại sao phải thiêu hủy chứ? Chẳng lẽ ngươi muốn che giấu gì sao?”