Editor: Sam Sam -
Triệu Ngọc Nga đưa Vân Hi về lại Tạ phủ.
Lúc Thanh Y đỡ Vân Hi về Hi Viên thì Thanh Thường vô cùng kinh ngạc, Ngâm Tuyết cùng Ngâm Sương cũng thay đổi sắc mặt.
Tính tình Ngâm Sương nóng nảy, lập tức kéo áo Thanh Y đả kích: “Tiểu thư bị sao? Sáng sớm vẫn còn bình thường mà? Thanh Y, ngươi chăm sóc tiểu thư như thế nào vậy?”
Thanh Thường đi tới khuyên can: “Thanh Y đi tới An phủ lúc sau mà, khi tỷ ấy tới thì tiểu thư đã không khỏe rồi.”
“Được rồi, các ngươi đừng quấy rầy nữa, không phải trong phủ có Tống đại phu sao? Nhanh mời tới đi.” Triệu Ngọc Nga thấy mấy nha đầu lo lắng xoắn xuýt thì cảm thấy đau đầu, đi tới kéo họ ra: “Một trong số các ngươi nhanh chóng đi lấy nước nóng, trước tiên phải rửa mặt cho tiểu thư của các ngươi.”
Thanh Y không nói gì vội vã đi tìm đại phu, dĩ nhiên sẽ không tìm Tống đại phu trong phủ mà tìm Hủ Mộc đạo trưởng chỗ An phủ.
Ngâm Tuyết lấy thùng đi múc nước, Thanh Thường cùng Triệu Ngọc Nga cùng nhau chăm sóc Vân Hi.
Ngâm Sương đảo mắt, vòng tay lại rồi đi tới chỗ Lục Châu, nàng ta đang sững sờ ngồi ở mép giường. Ngâm Sương nâng cằm, gương mặt đầy sát khí, “Lục Châu, ngươi đi ra ngoài trước đi.”
“Tại sao ta phải nghe lời ngươi? Cũng chỉ là nha đầu nhị đẳng mà thôi.” Lục Châu nhếch môi, vẫn không nhúc nhích.
“Như vậy lời của ta ngươi nghe có không?” Bỗng nhiên Vân Hi mở mắt nhìn Lục Châu.
“Tiểu thư tỉnh rồi sao? Có không thoải mái ở đâu không?” Mấy nha đầu vội nhào tới trước giường.
Vân Hi nắm lấy tay Thanh Thường ngồi dậy. Căn bản nàng không ngất đi, cả người vẫn luôn tỉnh táo. Chỉ là bị Đoạn Dịch điểm huyệt đạo, bây giờ đến lúc tự giải huyệt mà thôi.
Triệu Ngọc Nga đưa tay xoa đầu Vân Hi: “Hi muội muội, sao lại ngất như vậy?”
“Khiến tỷ lo lắng rồi, muội không sao.” Vân Hi khẽ mỉm cười với Triệu Ngọc Nga, sau đó nhìn về phía Lục Châu.
“Lời của tiểu thư, đương nhiên nô tỳ sẽ nghe theo.” Lục Châu nắm chặt váy, chớp mắt khó hiểu nhìn Vân Hi, “Có phải nô tỳ làm gì sai rồi không? Tiểu thư đang giận sao?”
“Ngươi nói xem.” Giọng nói của Vân Hi lạnh lùng, “Vừa rồi ở Hậu viện của An gia, không cẩn thận bị văng nước trà lên quần áo, lúc đó ngươi đi đâu rồi hả?”
“Khi đó…” Lục Châu nghiêng đầu, “Tứ tiểu thư bị rơi chiếc trâm cài đầu ở Hậu viện An gia, bảo nô tỳ kiếm giùm tiểu thư.”
“Lúc đó sẽ có nha đầu của muội ấy lo, ngươi giúp gì chứ?” Vân Hi cười lạnh một tiếng.
Lục Châu cẩn thận trả lời: “Tiểu thư, không phải lúc ấy đã có rất nhiều tiểu thư khác tới Hậu viện rồi sao? Còn mang theo nhiều thị nữ nữa, tứ tiểu thư lo người trong An phủ sẽ nhặt mấy nên gọi nô tỳ với mấy nha đầu của tiểu thư ấy cùng nhau đi tìm, cho nên…”
“Cho nên ngươi tìm trâm cài đầu cho tứ tiểu thư, được muội ấy ban thưởng mười lượng bạc phải không? Sau đó, muội ta còn nói chiếc trâm ấy là lúc Nguyệt di nương ra đời đã được lão gia của Nguyệt gia tặng cho. Mà hôm nay là ngày sinh của Nguyệt di nương, muội ấy không nên mang ra ngoài mà nên để chỗ Nguyệt di nương để tưởng niệm ngoại tổ. Sau đó cho ngươi mười lượng bạc, nhờ ngươi chạy về Tạ phủ, đích thân đưa cho Nguyệt di nương. Ta nói không sai chứ?”
“Hả… Tiểu thư, làm sao tiểu thư biết chuyện này?” Lục Châu thấy lần đầu tiên tiểu thư dùng ánh mắt lạnh lẽo như vậy nhìn mình, trong đầukhông khỏi kinh sợ: “Nô tỳ sai sao?”
Đột nhiên Vân Hi cười: “Ngươi thấy thế nào? Ngươi nhận mười lượng bạc tiền thưởng của tứ tiểu thư, có thể nói đó là một khoản tiền nhỏ, nhưng tiểu thư nhà ngươi là ta, lúc ngươi vui vẻ vì có tiền thưởng thì tiểu thư nhà ngươi không có ai hầu bên cạnh, thiếu chút nữa mất mạng, thiếu chút nữa bị chất tử của đại phu nhân hãm hại!”
Lục Châu bị dọa sợ đến mức quỳ xuống: “Nô tỳ có tội, xin tiểu thư trừng phạt.”
“Đương nhiên ta sẽ phạt ngươi, thân là nha đầu của ta, vậy mà lần trước Hồng Châu nhận chút tiền đã muốn hại ta, lúc ấy lão phu nhân đuổi toàn bộ người của Hi Viên đi hết, ta niệm tình ngươi đã từng trung thành với ta nên giữ lại. Nhưng hôm nay thì sao? Ngươi không khiến ta… thất vọng sao?”
Vân Hi cười lạnh: “Cũng chỉ là mười lượng bạc, chẳng lẽ tiểu thư của ngươi không cho ngươi nổi sao? Ta đã từng nói, chỉ cần ngươi đi theo ta thì ta sẽ cho ngươi thật nhiều lễ vật, lời hứa này ta vẫn còn nhớ rõ, ngươi đã vi phạm lời hứa của ngươi.”
“Tiểu thư…” Lục Châu khóc lóc nhào tới đầu giường, “Nô tỳ là cô nhi, từ nhỏ lớn lên với bà ngoại. Năm nay bà ngoại không gặp mùa, cữu cữu bị bệnh, mấy ngày trước biểu tẩu lại vừa sinh, thấy chuẩn bị năm mới rồi mà trong nhà nghèo túng, bọn họ mới tới đây tìm nô tỳ. Nhà bà ngoại nuôi nô tỳ lớn khôn, nô tỳ không thể vong ân bội nghĩa nên mới bị ma xui quỷ khiến, lấy tiền thưởng của tứ tiểu thư, nô tỳ xin lỗi tiểu thư…”
“Nhà bà ngoại ngươi thiếu tiền thì có thể nói với ta, ta bán đồ cũng sẽ cho ngươi tiền. Chẳng qua là ngươi không nên phản bội ta! Ngươi biết rõ tứ tiểu thư luôn ghen ghét ta, lúc đi tới An phủ ta chỉ dẫn theo mình ngươi mà thôi, ngươi đi ra ngoài như vậy, chẳng lẽ không sợ ta xảy ra việc gì ngoài ý muốn hay sao?”
“Tiểu thư…” Lục Châu khóc lớn, Ngâm Sương không nhịn được vén tay áo muốn xác nàng ta ra ngoài.
Vân Hi phất tay ngăn lại, nàng nhìn chằm chằm vào Lục Châu: “Còn một việc nữa, túi hương màu đỏ của ta đâu rồi? Lúc ở An phủ, ta không cẩn thận làm rơi xuống đất, ngươi nói cầm đi lau bụi bẩn, vậy nó đâu rồi?”
Lục Châu ngưng khóc, mở to mắt nhìn Vân Hi: “… Không… Không thấy, nô tỳ nguyện ý nhận phạt.”
“Ta giết ngươi cũng không hả cơ giận ngày hôm nay được! Ngươi lại dám đưa nó cho tứ tiểu thư! Nàng ta đưa cho ngươi bao nhiêu bạc chứ?”
Vân Hi cởi hà bao bên hông xuống rồi ném xuống chân Lục Châu: “Niệm tình ban đầu ngươi đỡ một cái tát cho ta, đi theo ta nhiều năm như vậy, ở đây có năm lượng bạc trắng, đủ để bên ngoại ngươi mua tòa viện cùng vài mẫu ruộng, ngươi đến chỗ đại phu nhân để chuộc khế ước bán thân rồi hồi hương đi. Từ nay đừng xuất hiện ở Kinh Thành nữa, nếu không, lần sau ta nhìn thấy ngươi, có thể không có tâm tình tốt như hôm nay.”
“Tiểu thư…”
“Cút!”
Vân Hi mệt mỏi tựa người vào đầu giường, tại sao người bên cạnh luôn phản bội nàng?
Ngâm Sương đưa Lục Châu đang khóc lóc ra bên ngoài.
Triệu Ngọc Nga nhíu mày nhìn Vân Hi: “Cũng chỉ là một nha đầu mà thôi, Hi muội muội, đừng đau lòng quá.”
Không phải chỉ vì chuyện nha đầu, Triệu Ngọc Nga không thể hiểu được.
Vân Hi nắm tay nàng: “Cảm ơn Ngọc Nga tỷ quan tâm, muội không sao, còn tỷ nữa, nhanh chóng về nhà đi, coi chừng cô cô chờ tỷ lâu rồi.”
Triệu Cận xảy ra chuyện, nhất định Triệu Hoài cùng thiếp thất của hắn sẽ trút giận lên Tạ Viện, có Triệu Ngọc Nga ở bên cạnh thì sẽ có thêm người giúp đỡ.
Triệu Ngọc Nga gật đầu: “Được, tỷ về xem một chút, rảnh lại đến thăm muội.” Vân Hi bảo Ngâm Tuyết tiễn nàng ta ra cửa.
Hạ Ngọc biết Vân Hi ngất xỉu thì vội vã tới chỗ nàng, Thanh Thường an ủi: “Nhị phu nhân, tiểu thư không sao đâu, chỉ là mệt mà thôi.”
“Có thật không?”
“Thật.” Vân Hi cười với Hạ Ngọc: “Nương, người về nghỉ ngơi đi.”
Nàng trúng độc, nếu để Hạ Ngọc biết thì chỉ sợ sẽ kinh động những người khác ở trong phủ, nhất định phải điều tra cho được loại độc này, nàng không thể để cái chết ở kiếp trước bị oan uổng.
Thanh Thường vừa đưa Hạ Ngọc rời khỏi thì có một người nhanh nhẹn bay xuống từ trên nóc nhà.
Vẫn là áo khoác mỏng như hai canh giờ trước, mũ ngọc màu đen, mắt phượng hẹp dài, môi mỏng khẽ mím, chẳng qua nét mặt không thanh thản lười nhác như bình thường mà mang theo mấy phần u buồn.
“Hôm nay… Đa tạ ngài.” Vân Hi tựa vào đầu giường, cố cười với Đoạn Dịch một tiếng, gương mặt có chút mệt mỏi: “Nếu không có ngài ở đấy, ta chỉ sợ…”
Đoạn Dịch nhíu mày, trong chớp mắt đã đi tới trước giường nàng.
Hắn ngồi xuống bên cạnh rồi đưa tay bắt mạch cho nàng, một lát sau lấy một chiếc bình nhỏ màu đỏ từ trong ngực ra, sau đó đổ một viên thuốc ra ngoài.
“Uống vào, độc sẽ chậm lại.”
Vân Hi ngẩng đầu nhìn hắn: “Đây là thuốc gì?”
Đột nhiên Đoạn Dịch nâng cằm nàng lên, Vân Hi còn chưa phản ứng thì thuốc đã trượt vào cổ họng của nàng.
Nàng tức giận đẩy Đoạn Dịch ra: “Ngài muốn làm gì?”
“Nàng luôn không tin ta.” Đoạn Dịch tức giận cầm lấy ly nước trên bàn nhỏ, nhẹ nhàng vỗ lưng Vân Hi rồi nói: “Uống nước vô đi.”
Uống một ngụm xong, Vân Hi cảm thấy khỏe hơn nhiều, nhưng bởi vì sặc nên ho khan, nước mắt cũng xuất hiện quanh viền mắt, Đoạn Dịch cảm thấy rất đau lòng.
“Ngài nói là thuốc giải là được rồi, ta tự uống, đột nhiên nhét vào miệng ta, ta nghẹn muốn chết rồi!”
Đoạn Dịch bối rối: “Thật xin lỗi, đây là lần đầu ta giúp nữ tử uống thuốc, không nghĩ tới…”
“Vậy ngài luyện tập vài lần rồi hãy thực hành!” Vân Hi ho khan oán trách nói.
Gương mặt Đoạn Dịch tối lại: “Luyện tập rồi hãy thực hành?”
Vân Hi: “…”
Hai người lúng túng trong giây lát, Thanh Y đứng ngoài cửa nói: “Tiểu thư, Hủ Mộc đạo trưởng tới rồi.”
“Cho ông ấy vào.” Đoạn Dịch che màn trước mặt Vân Hi xuống trả lời.
“Vương gia, đây là phòng ta, sao ngàu tùy tiện để người ngoài đi vào?” Vân Hi nghiêng đầu nhìn chằm chằm Đoạn Dịch, làm sao hắn có thể để người ngoài vào phòng nàng chứ? “Nếu để người trong phủ biết, ta còn giữ được mạng sống sao?”
“Yên tâm, với khinh công của Thanh Y thì người của phủ Thượng Thư sẽ không đuổi kịp.” Đoạn Dịch khinh thường nói, “Còn có Thanh Thường, võ công của nàng ta không thua ám vệ trong hoàng cung đâu.”
Vân Hi nghe xong thì bỗng dưng cảm thấy sau lưng lạnh ngắt, nói như vậy, nàng phải lấy lòng Thanh Y sao? Còn có Thanh Thường nữa? Nếu như đắc tội tên Đoạn Diêm Vương hay hai tỳ nữ của hắn, chắc chắn nàng sẽ bị Thanh Thường cùng Thanh Y ném ra khỏi phủ, không phải là kêu trời trời không thấu sao?
Đoạn Dịch thấy vẻ mặt oán hận chứa đầy địch ý của nàng, lập tức gương mặt của hắn chạy đầy vạch đen.
Cửa trong phòng được mở ra, Thanh Y dẫn Hủ Mộc đạo trưởng đi tới.
Xuyên qua khe hở của màn mỏng, Vân Hi nhìn thấy đây là một lão nhân gầy gò, tóc trắng phao, dùng một cành cây khô để làm trâm cài tóc, ông ta mặc một áo choàng màu xám trắng, nhìn thật gọn gàng thoải mái.
Nhìn bộ dạng cũng phải năm sáu chục tuổi, thế nhưng trên mặt lại không có lấy một nếp nhăn, đôi mắt giống như của người trẻ tuổi, sắc bén, mang theo mấy phần giảo hoạt. Nếu như quay ngược thời gian, nhất định lúc người này còn trẻ là một vị mỹ nam, mỗi một cử động cũng mang theo mùi hương thanh ngát như của thần tiên.
Hủ Mộc đạo trưởng liếc nhìn về phía màn che, mí mắt chớp chớp, “Cũng không phải là nương tử của ngươi, tiểu tử ngươi giấu cái gì chứ? Còn sợ lão già này cướp sao?”
Vân Hi ngồi bên trong khẽ giật khóe miệng, lần đầu tiên nàng nghe có người gọi đệ đệ của Hoàng thượng đương triều là tiểu tử, không biết lai lịch của lão đầu kia ra sao?
“Ông ít nói nhảm đi!” Khẩu khí của Đoạn Dịch cũng giống như lão đầu kia, đều không kính nể gì, “Không trị khỏi bệnh cho nàng, ta sẽ đến chỗ sư phụ của ta nói vài câu về ông, để bà ấy không thèm nhìn mặt ông nữa!”
“Này, đừng! Ta thua là được chứ gì?”Hủ Mộc đạo trưởng lầm bầm đi tới trước giường.
Thanh Y nắm tay Vân Hi kéo ra, lại đặt một chiếc khăn lên cổ tay nàng.
Hủ Mộc đạo trưởng vươn tay tới, tay còn lại thì vuốt râu, tập trung bắt mạch. Nhưng trong chốc lát đã thấy áo khoác của ông run lên, ông ta cầm hòm thuốc chạy ra ngoài.
Đoạn Dịch kéo ông ta lại, “Ông chạy gì chứ?”
“Nàng ta không cần phải điều trị đâu, ngươi chuẩn bị quan tài đi!” Khinh công của lão đầu ấy không tệ, nháy mắt đã ra khỏi viện, Đoạn Dịch chạy như bay giẫm lên áo khoác của ông, hai tay nắm đầu tóc trắng.
“Ông không nói rõ ràng với gia, không riêng cả đời không được thấy sư phụ ta, còn vĩnh viễn không uống rượu Lạc Mai được.” Đoạn Dịch u ám nói, “Ta cũng sẽ cạo hết tóc của ông, còn vẽ hình con rùa lên mặt ông nữa, để ông thành một lão già xấu xí! Ông cũng biết, sư phụ ta sống đến 1000 tuổi cũng chỉ thích mỹ nam thôi.”
“Đừng đừng đừng mà…” Lão đầu thở dài, “Thiên hạ này khó chơi nhất cũng chính là tâm địa xấu xa của tiểu tử nhà ngươi. Ta nói thật, không phải nha đầu kia trúng độc mà là cổ độc*, hơn nữa còn là sâu huyết thánh của Linh tộc nữa. Trúng loại này thì máu trong người sẽ bị hút hết, ba ngày sau sẽ tiểu ra máu cho đến chết.”
*Cổ độc: Loại độc dùng sâu độc để chế ra.
Sắc mặt Đoạn Dịch trắng bệch, “Vậy phải chữa như thế nào?”
“Một loại hoa bảy màu tên là Vạn Cốt Khô, lấy hoa đó nấu nước uống mỗi ngày, chỉ cần uống bảy ngày là được. Nhưng mà hiện tại loại hoa này rất khó tìm. Gọi là Vạn Cốt Khô là bởi vì hạt giống của hoa này vừa trồi lên từ dưới lên thì đất trong phạm vi hai ba dặm chung quanh nó sẽ không còn chất dinh dưỡng. Cũng vì vậy, những người nông dân rất ghét loại hoa này, lúc nhìn thấy sẽ đào bỏ ngay, cứ như thế bao lâu nay, không phải nó sẽ bị tuyệt chủng sao?”
Đoạn Dịch không lên tiếng, cúi đầu đăm chiêu.
Hủ Mộc đạo trưởng lại nói, “Nhưng mà, nàng chỉ là một tiểu thư khuê phòng, làm sao lại trúng loại cổ độc đó được? Thật là kỳ lạ.”
“Thanh Y, đưa đạo trưởng về phủ Dịch Thân Vương, nói với Thanh Nhị, không có sự cho phép của bổn vương, ông ta không thể tùy ý xuất phủ.” Đoạn Dịch xoay người đi vào trong.
Hủ Mộc đạo trưởng la to với bóng lưng của hắn: “Ta nói cho ngươi biết phương pháp giải độc rồi đó, ngươi không được đến chỗ sư phụ ngươi nói bậy! Có nghe thấy không, tiểu tử…”
Thanh Y không đợi ông nói hết đã xách ông ta phóng ra khỏi tường viện.
“Không có cách gì sao?” Đoạn Dịch vừa nhấc màn lên thì Vân Hi đã hỏi ngay lập tức, ông trời thật biết đùa, kiếp trước với kiếp này đều như nhau.
Đoạn Dịch cúi người ngồi xuống đầu giường, không chớp mắt nói: “Sợ đau không?”
“Đau sao?” Vân Hi trừng mắt nhìn hắn, gương mặt lộ vẻ không hiểu.
Đoạn Dịch rút con dao găm giấu ở trong giày ra rồi vén tay áo bên trái lên, tay phải cầm dao rạch một đường khá sâu. Máu từ vết thương dài hơn hai tấc chảy xuống rơi vào ra giường, loang lổ toàn là máu đỏ.
Vân Hi kinh hãi kêu lên, “Ngươi làm gì vậy?”
“Kiên nhẫn một chút, ta sẽ không đâm sâu đâu.” Đoạn Dịch nắm lấy ngón tay của Vân Hi nhẹ nhàng vạch một đường nhỏ, sau đó nhanh chóng đặt chỗ đang bị thương của mình lên trên đó cho máu của nàng lan qua chỗ mình bị thương.
Sau khi vài giọt máu được truyền sang, Đoạn Dịch vội lấy khăn trong ngực mình băng bó lại cho Vân Hi.
Vân Hi vội vã nói: “Ngài đừng để ý đến ta, lo băng bó tay ngài đi, máu lan đến áo khoác rồi.”
Đoạn Dịch không để ý lời nàng nói, sau khi băng bó cho Vân Hi xong lại gọi Thanh Thường đến, “Chăm sóc cho nàng ấy, ta vào cung một chuyến.”
Thanh Thường liếc mắt nhìn cánh tay của Đoạn Dịch, “Chủ tử, có cần băng bó lại hay không?”
“Không cần đâu, ngươi vào chăm sóc cho Vân Hi đi.” Vừa dứt lời thì cơ thể cũng đã nhảy ra ngoài cửa.