Tại Tấn Vương phủ, Nam Cung Thần đang ở trong thư phòng. Liễu Tình Nhu dẫn theo nha đầu dâng trà lên, “Thế tử gia, đây là trà Vân Vụ mà người thích nhất.”
Nha đầu đặt trà xuống bàn, ánh mắt của nàng ta khẽ liếc vị khách ngồi ở bên kia, đó là một nam tử trung niên khoảng bốn mươi tuổi, chính là Thông chính sử Triệu Hoài.
Nam Cung Thần ngồi ở bàn bên cạnh đang nhìn một phong thư, thấy Liễu Tình Nhu đi vào thì sắc mặt cũng trở nên khó chịu, giọng nói không nhã nhặn như ngày thường, “Sau này không có lệnh của ta, nàng đừng tự ý lui tới đây nữa, đi ra ngoài đi.”
Liễu Tình Nhu dịu dàng cười một tiếng, cúi người vén áo thi lễ: “Thiếp thân đã hiểu, chỉ là sợ Thế tử gia ngồi ở đây mà không có nha đầu nào rót nước trà, tùy tùng của người lại tới tiền viện rồi nên thiếp mới vào đây. Nếu như vậy thì thiếp thân cáo lui.”
Thông chính sử Triệu Hoài sao? Chỉ mới nửa tháng mà ông ta tới đây những năm lần rồi, chẳng phải quá thường xuyên rồi sao.
Mà mỗi lần Nam Cung Thần gặp Triệu Hoài thì cũng không để nàng đến gần thư phòng, lần này lại nói thẳng không cho nàng vào nữa. Chắc là bọn họ đang có âm mưu gì đó.
Liễu Tình Nhu chớp mắt rồi dẫn nha đầu ra ngoài. Đi được một đoạn thấy không có ai ở xung quanh, lúc này nàng mới cởi hầu bao bên hông đưa chon nha đầu kia: “Ở đây có chút bạc vụn, ngươi xuất phủ một chuyến, xem gần đây Triệu gia có chuyện gì không. Đặc biệt là Lâm di nương của Triệu gia, ngươi phải nghĩ biện pháp nào đó để tiếp cận gần hơn.”
Nha đầu vâng lời lui xuống.
Trong thư phòng, Triệu Hoài nói với Nam Cung Thần: “Thế tử gia, sợ chuyện kết thân kia sẽ không dễ làm, hôn sự của đại nữ nhi ta đã chấp nhận một gia đình ở Giang Nam, nếu từ hôn thì sợ rất khó, không riêng đối phương không chịu từ bỏ mà Tạ gia cũng sẽ nhúng tay vào. Còn nhị nữ nhi là thứ nữ, làm sao có thể kết thân với Đông Bình Hầu được? Coi như thần đồng ý thì phủ Đông Bình Hầu cũng sẽ không chấp nhận đâu.”
“Bây giờ đang rất khó khăn nên cũng không có cách nào. Lấy thứ nữ để kết thân thì có khối người ở Kinh Thành làm việc đó mà, không phải phu nhân của Binh Bộ Thượng thư Tạ Cẩm Côn cũng chỉ là thứ nữ của phủ Đông Bình Hầu sao?” Trong mắt Nam Cung Thần lóe lên một tia sáng: “Đông Bình Hầu vẫn luôn trong coi Hộ Bộ, đây là công việc béo bở ở Đại Lương chúng ta. Lần này, ngươi phải kéo hắn tới đây.”
Triệu Hoài khẽ thở ra một hơi, dù không nói lợi ích về sau, chỉ nói những vinh hoa phú quý trước mắt thì Cận nhi phải đi thôi.
Nghĩ như thế, Triệu Hoài đứng dậy chắp hai tay thành quyền “Hạ thần đến phủ Đông Bình Hầu, nghe theo lời Thế tử, bây giờ cũng không còn cách nào.”
Hai canh giờ sau, Triệu Hoài mới rời khỏi Tấn Vương phủ, lại qua nửa canh giờ nữa, nha đầu mà Liễu Tình Nhu phái đi cũng trở về.
“Như thế nào, hỏi thăm được gì?”
Nha đầu nói: “Di nương, nô tỳ nghe người làm của Triệu gia nói là bên ấy muốn kết thân với phủ Đông Bình Hầu. Chẳng qua là còn vướng vấn đề thân phận, Lâm di nương đã bảo nữ nhi của mình đi đến chỗ của Binh bộ Thượng thư, mục đích là muốn đến dự tiệc ở phủ Đông Bình Hầu cùng lão phu nhân của Tạ gia.”
Thì ra là như vậy, Liễu Tình Nhu đang trầm tư thì a mẫu của nàng đưa một phong thư đến.
Liễu Tình Nhu chỉ liếc mắt nhìn rồi ném vào trong chậu than đốt rụi, sau đó nàng nói với a mẫu: “Con muốn xuất phủ một chuyến, người tơi tiền viện chuẩn bị xe ngựa đi.”
Liễu Tình Nhu thay y phục rồi dẫn theo a mẫu trở lại viện cũ trước kia.
Trong viện đều như cũ, Liễu Tình Nhu phân phó a mẫu xem chừng ở cửa còn mình thì đi thẳng tới nhà chính.
Chỉ thấy có một vị thiếu niên áo xanh đang ngồi trên ghế. Trừ đôi mắt linh động bén nhạy thì tướng mạo cùng khí chất của hắn không tương xứng lắm.
“Công tử.” Liễu Tình Nhu vén áo hành lễ với Vân Hi, “Đa tạ công tử đã tặng ngân lượng. Tiểu nữ vô cùng cảm kích.”
Chiếc quạt trong tay Vân Hi khẽ run lên, nàng nhẹ nhàng cười một tiếng, “Ta là người làm ăn, làm việc gì cũng phải có báo đáp, ta không bao giờ làm chuyện gì lỗ vốn.”
Liễu Tình Nhu khẽ chau mày, “Công tử buôn bán gì cơ? Ta cũng biết mình không phải là người có năng lực. Nếu như vậy thì ta sẽ trả lại tiền cho công tử, tránh việc công tử bị lỗ vốn, ta cũng không muốn nợ ân tình của người.”
“Rất đơn giản, Liễu cô nương cũng không cần đặt tiền vốn. Mỗi tháng ta đưa cho cô nương một trăm lượng,cô nương chỉ cần báo lại cho ta biết tất cả những gì Nam Cung Thần làm hằng ngày.
Đặc biệt là hắn gặp người nào, đi đâu, nếu như không có điều kiện để đi ra ngoài thì có thể nhờ người đưa tin tới Túy Tiên lâu. Trong thư viết rõ là đưa cho “Ngôn Lập” là được.”
“Ngôn Lập” là tên giả của Vân Hi lúc cải trang thành nam tử, lấy họ của cha mẹ để tạo thành, “Ngôn” trong chữ Tạ, “Lập” trong chữ Đoan Mộc. Còn Túy Tiên lâu chính là tửu lâu mà nàng đang sửa chữa gần đây.
Liễu Tình Nhu nghe hai chữ “Ngôn Lập” thì cơ thể giống như bị sét đánh, nàng ta ngạc nhiên nhìn Vân Hi, làm sao trên đời lại có chuyện trùng hợp như thế?
“Công tử chính là Ngôn Lập sao?” Liễu Tình Nhu kinh ngạc nghi ngờ nhìn Vân Hi.
“Chính là tại hạ. Đề nghị vừa rồi của ta như thế nào? Cô nương ở trong Tấn Vương phủ, mặc dù được Tấn Vương phi chiếu cố, Nam Cung thế tử sủng ái nhưng trong tay lại không có nhiều tiền. Bọn họ đối xử với cô nương như vậy cũng chỉ vì xem cô nương là dụng cụ để chọc tức Tạ Vân Lam. Cô nương là người chứng kiến những việc không tốt trong Nam Cung Thế gia, làm sao bọn họ đối xử thật lòng với cô nương được chứ? Ta nó có đúng không?”
Bên môi thiếu niên như chứa nụ cười nhẹ, trong mắt lại lộ ra cơ trí khôn khéo, tướng mạo này hoàn toàn xa lạ, dường như không phải là người mà Liễu Tình Nhu gặp hôm trước.
Nàng ta không trả lời, chỉ lặng lẽ quan sát thiếu niên trước mặt từ trên xuống dưới, sau khi nàng vào Tấn Vương phủ, thiếu niên này lại cho nàng tiền những hai lần, vung tay vô cùng hoang phí.
Mà nàng cũng không biết rõ về hắn.
“Rốt cuộc ngươi là ai? Vì sao lại tới tìm ta? Ngươi không sợ ta nói chuyện này cho Nam Cung Thần nghe hay sao?”
Thấy trong mắt Liễu Tình Nhu vẫn còn mang theo nghi ngờ, Vân Hi chỉ cười, “Ngươi sẽ không dám khai ta ra, bởi vì khi nhắc đến Nam Cung Thần thì sát khí trong mắt ngươi dâng lên còn nhiều hơn ta nữa. Nương của ngươi chết vì khó sinh, phụ thân thì chết vì bệnh tật, căn bản đều do một tay Tấn Vương phủ gây nên, bọn họ cho rằng hai người kia sẽ khiến danh tiếng của dòng họ Nam Cung bị dơ bẩn. Cho nên người trong Tấn Vương phủ là kẻ thù của ngươi. Còn Nam Cung Thần hại người bạn thân nhất của ta, chung quy lại, Tấn Vương phủ là kẻ thù chung của hai ta, chúng ta là đồng minh, ngươi sẽ không bán đứng ta, ngươi chỉ có thể dựa vào ta.”
“Ngươi nói đúng, Tấn Vương phủ là kẻ thù của ta.” Mắt Liễu Tình Nhu bắt đầu ươn ướt, “Ta cũng rất cần tiền, bởi vậy ta sẽ đồng ý chuyện này.”
Nàng ở lại Tấn Vương phủ cũng chỉ vì muốn thăm dò tin tức của Nam Cung Thần nhiều hơn, trước đó cũng đã dùng hết bạc để chuẩn bị cho việc này, tiền mà thiếu niên kia cho nàng cũng đã dùng hết.
“Được, ta thích tính cách này của ngươi.” Vân Hi vén tay áo lấy ngân phiếu ra, “Đây là một trăm lượng của tháng này, ngươi dùng đi.”
Liễu Tình Nhu cũng không khách khí, nàng đưa tay nhận rồi nói: “Ta lấy bạc của ngươi, chúng ta chính thức hợp tác cùng nhau. Ngươi muốn biết chuyện của Nam Cung thần, bây giờ ta có thể nói cho ngươi biết.”
Nàng tìm một chiếc ghế rồi ngồi xuống, “Buổi trưa có Thông chính sử Triệu Hoài tới Tấn Vương phủ, Nam Cung Thần nói chuyện với ông ta những hai canh giờ. Trước kia, ta thường hay lui tới thư phòng để dâng nước trà, nhưng hôm nay Nam Cung Thần lại đuổi ta ra ngoài. Còn nói sau này không có sự cho phép của hắn thì ta không được phép đi vào.”
Thông chính sử Triệu Hoài đến tìm Nam Cung Thần sao?
Mặc dù Thông chính sử không phải là trọng thần trong triều, nhưng chức vị của ông ta cũng không thể khinh thường được, truyền đạt thánh chỉ xuống dưới, bẩm báo tình hình của người dân lên trên, quản tấu chương, chuyện lớn hay nhỏ ở trong triều đều thông qua Thông chính sử.
Có thể nói, Thông chính sử là người biết hết mọi việc đầu tiên.
Nam Cung Thần bắt đầu tiến hành kế hoạch sao?
“Còn có một việc.” Liễu Tình Nhu lại nói, “Nha đầu của ta nghe người trong Triệu gia nóilà Triệu Hoài muốn kết thân với phủ Đông Bình Hầu, nhưng bởi vì đại nữ nhi của ông ta đã có hôn ước, nhị nữ nhi chỉ là thứ nữ, vào phủ Đông Bình Hầu thì hơi khó khăn, bởi vậy ông ta muốn phu nhân của mình, cũng là cô thái thái của Tạ gia đưa thứ nữ về nhà mẹ ruột là Tạ phủ, muốn để Tạ lão phu nhân đưa thứ nữ vào phủ Đông Bình Hầu dự tiệc.”
Triệu Hoài muốn kết thân với phủ Đông Bình Hầu sao?
Ánh mắt Vân Hi co lại, Đông Bình Hầu đảm nhiệm bên Hộ bộ Thượng thư, mà Hộ bộ đó chính là thần tài trong triều, tiền thuế cũng như tiền lương của cả Đại Lương này cũng phải thông qua nơi đây, sau đó chuyển cho những chỗ khác, tùy thuộc vào định đoạt của Hộ bộ này.
Nam Cung Thần bảo Triệu Hoài kết thân với phủ Đông Bình Hầu, thật đúng là tuyệt kế. Khó trách tiểu cô lâu rồi không về nhà mình, bình thường có tới mời cũng không về, hôm nay không tết không lễ mà lại đột ngột trở về, còn mang theo thứ nữ của Triệu gia. Thì ra cũng đã có tính toán trước đó.
Trong mắt Vân Hi lóe lên tia lạnh, vốn nàng không có hứng thú với buổi tiệc của phủ Đông Bình Hầu, nhưng lúc này nàng lại rất mong đợi, rất muốn biết Đông Bình Hầu và Triệu Hoài kia sẽ kết thân như thế nào, hay là sẽ kết oán?
Từ khi trở lại Hi Viên, Vân Hi mở tủ quần áo ra muốn thay y phục thì nghe bên ngoài có người kêu lên. Giọng nói vô cùng chói tai, giọng điệu lại cậy mạnh, giống như những nữ nhân đã có chồng đang tranh cãi ở ngoài chợ.
“Lá gan của các ngươi không nhỏ, ta là biểu tiểu thư trong phủ các người, ta đi tìm tam biểu tỷ chơi, sao các ngươi không để ta vào chứ? Đây là cách người trong phủ tiếp đãi khách sao?” Giọng nói lớn thế kia, khẩu khí lại ngạo mạn như vậy, không cần phải nói cũng biết đó chính là thứ nữ của Triệu gia, nhị tiểu thư Triệu Cận.
Khóe miệng Vân Hi cong lên, hằng năm đều có chuyện kỳ lạ, nhưng năm nay lại có rất nhiều.
Biểu tiểu thư của Tạ gia là Triệu Ngọc Nga, nàng ta cũng được xem là biểu tiểu thư sao? Muốn bám víu cành cao thì giật dây nhà mẹ ruột của Tạ Viện, vậy mà bình thường lúc người của Triệu Gia khi dễ Tạ Viện thì lại sợ Tạ gia nhúng tay vào, cũng không để Tạ Viện về lại nhà mình khóc lóc kể lể. Quả thật là ái thiếp diệt thê, ngay cả thứ nữ cũng chẳng có phép tắc.
“Tam tiểu thư đang nghỉ ngơi. Triệu nhị tiểu thư muốn thăm Hi Viên thì cứ chơi ở ngoài, không có sự đồng ý của tiểu thư thì ta không thể đểngười nào đi vào.” Người đang nói là Ngâm Sương, Ngâm Sương chỉ là người hầu giữ cửa, thì ra là Triệu Cận bị ngăn lại ở bên ngoài, khó trách nàng ta tức giận như vậy.
“Tỷ ấy nghỉ ngơi thì ta vào phòng tham quan thôi, không làm phiền đến tỷ ấy, ta đi nhẹ một chút là được. Này! Nha đầu ngươi làm gì vậy? Dám không để cho ta vào sao? Ta sẽ đi tố cáo với đại phu nhân, nói các người khi dễ khách, bảo đại phu nhân đánh chết các ngươi.”
Vân Hi thay y phục xong thì đã nghe thấy tiếng thét chói tai của Triệu Cận, sau đó là tiếng khóc lớn: “Ngươi… Ngươi ngươi ngươi, ngươi dám đẩy ta!”
Chỉ nghe Ngâm Sương đáp lại: “Triệu nhị tiểu thư nói thì phải có chứng cứ, người nào thấy ta đẩy tiểu thư? Người nào? Tiểu thư sao? Thanh Y sao? Ngươi có thấy như vậy hay không? Vậy thì ai nữa? Ngâm Tuyết? Hay là ngươi? Ôi, tiểu thư không thấy, cũng chẳng có ai thấy, vậy đã rõ, Triệu nhị tiểu thư bị ngã không liên quan đến ta. lần đầu tiên đến đây Triệu nhị tiểu thư đã bị ngã, ta xin thay mặt nền nhà xin lỗi tiểu thư, có lẽ cũng nên trừng phạt nó.”
Vân Hi đi ra ngoài thì thấy Ngâm Sương đang dùng sức đạp xuống nền nhà, “Ngươi là đồ không thành thật, cậy mạnh, không biết rõ phải trái, xem ta trừng trị ngươi ra sao!”
Những nha đầu khác che miệng cười trộm, Triệu Cận cũng ngừng khóc, nhìn gương mặt của Ngâm Sương mà khiếp sợ.
Khóe miệng Vân Hi cong lên, Triệu Cận đây muốn chết sao, bốn nha đầu này nàng còn không dám chọc vào, Triệu Cận đi phá rối, không ngờ chọc trúng họ để bị đẩy ngã.
“Là Triệu biểu muội sao, vào đây đi chứ.” Vân Hi tiến đến nắm tay Triệu Cận, thân thiết y hệt tỷ muội ruột thịt.
Triệu Cận được di nương trong nhà phân phó, nhất định phải kết giao thật tốt với ba tiểu thư của Tạ gia, theo các nàng đi vào phủ Đông Bình Hầu, bên nhà ấy có hai nhi tử, vô luận thế nào cũng phải leo lên được một nguời.
Tạ Vân Hương cùng Tạ Vân Dung còn không thèm nhìn nàng, ngay cả đứng ở cửa viện cũng không cho.
Xét thấy Tạ Vân Hi là quả hồng mềm, Triệu Cận liền tới Hi Viên, ai ngờ mấy nha đầu kia lại quá hung dữ mà. Không phải nói các tiểu thư khuê các đều rất dè dặt hay sao? Ví dụ như chủ mẫu Tạ Viện của phủ nàng, nhị tiểu thư của Tạ gia, Tạ Vân Dung, cũng như tứ tiểu thư Tạ Vân Hương, không thích cũng không đến nỗi bảo nha đầu chế nhạo nàng đâu.
Cũng may Tạ Vân Hi là người hòa ái dễ gần, trong lòng nàng ta giống như tìm được thăng bằng.
“Vân Hi biểu tỷ, tỷ đi dự tiệc mặc đồ gì vậy? Cho muội xem một chút được không?” Triệu Cận vừa đi vào phòng của Vân Hi, thấy y phục màu hồng để trên bàn thì lập tức sáng mắt: “Thật là đẹp quá, Vân Hi biểu tỷ, quần áo này cho muội mượn có được không?”
Thanh Y mở to mắt nhìn, làm sao nữ nhân kia lại dám vào phòng làm loạn như thế? Còn chưa được người ta cho phép đã tự ý cầm đồ? Lại còn vô sỉ bắt người ta cho mình nữa? Nhưng mà, bộ đồ Triệu Cận đang cầm chính là đồ mà An thị đưa tới, nàng cũng không phản đối làm gì.
Vân Hi gật đầu cười: “Ta có hai bộ, bộ này cho muội đó, nhưng mà, đồ đẹp phải hợp với trang sức nữa.” Vân Hi lại đưa hết y phục cùng trang sức mà An thị tặng kèm cho Triệu Cận.
Trong kiếp trước, An thị hạ độc trên người nàng, khiến nàng trở thành con cá trên thớt, mặc cho bà ta tùy ý lột da trên người mình, làm sao hạ độc thì nàng vẫn chưa biết. Ba ngày trước, lúc An thị cho người đưa quần áo cùng trang sức tới, nàng không thể không đề phòng.
Nếu Triệu Cận muốn bộ y phục này, nàng cũng “bất đắc dĩ” mà thuận theo thôi, nếu xảy ra chuyện gì thì cũng do An thị, không phải do Tạ Vân Hi nàng làm.