Độc Nữ Lệ Phi

Chương 51: Bốn thị nữ kỳ lạ




Tạ Tuân trộm đồ cưới của muội muội, sau đó giấu toàn bộ đồ trang sức trong đó ở hoa viên trong viện mình. Ngân phiếu thì đổi thành bạc, chỉ mấy ngày đã tiêu xài hết bảy tám phần.

Sau khi Tạ Cẩm Côn biết thì ra sức la mắng nhi tử, thế nhưng cũng không thể tiếp tục đánh được, vừa rồi 20 roi kia đã đánh xuống nhưng lửa giận trong lòng thì không cách nào hết, bởi vậy ông ra lệnh đánh toàn bộ bọn hầu có chức nhỏ ở trong viện của Tạ Tuân.

Chuyện này nhanh chóng truyền đến tai Tạ Vân Lam đang ở Tấn Vương Phủ, ngay cả xiêm áo nàng ta cũng không kịp thay, chỉ mặc mỗi y phục thường ngày để trở về Tạ phủ, vừa vào trong viện của Tạ Tuân, nàng ta thấy cái gì là ném cái đó, giận giữ đập phá một phen ra trò.

Mấy ngày nay Tạ Vân Lam ở Tấn Vương phủ chỉ biết cắn răng để sống, Tấn Vương phi luôn luôn bắt bẻ nàng, còn Nam Cung Thần thì hết lần này đến lần khác xem như không thấy nỗi oan ức của nàng, mỗi ngày chỉ khảy đàn vẽ tranh cùng hồ ly tinh kia.

Nàng là chính thê nhưng lại thành vật trang trí, những đãi ngộ dành cho nàng như vậy, tất cả đều nhờ “ca ca tốt” của nàng ban tặng! Làm sao nàng không giận cho được?

Bộ dạng Tạ Vân Lam như muốn nổi điên, dọa cho Tạ Tuân đang nằm dưỡng thương trên giường cũng phải cút xuống, nhanh chóng kéo một nha đầu ra trước mình để đỡ đạn: “Muội muội, muội làm gì vậy? Có chuyện gì cũng từ từ nói chuyện! Muội xem ca ca còn đang bị thương đó.”

Bình hoa kia là đổ cổ, giá trị không hề nhỏ đâu, thế mà giờ đây lại thành mảnh vụn ở dưới đất khiến hắn không thể không đau lòng.

“Nói ư? Nói cái gì?” Tạ Vân Lam cười lạnh: “Ngươi bị phụ thân đánh cũng đáng đời! Ta không có ca ca như vậy.”

Tiếng huyên náo ở trong viện rất lớn nên đã kinh động đến An thị đang ở Tụ Phúc Viên. Lúc đó An thị cũng đang bị phạt, lão phu nhân phạt bà quỳ trước tổ tông ở Từ Đường một ngày, nói là để cho bà sám hối.

Chiều nay trời lại trở lạnh, hôm qua An thị quỳ đến mức cả ngày hôm sau không thể xuống giường được, nhưng vừa nghe tin Tạ Vân Lam về phủ đang làm loạn ở viện của Tạ Tuân thì bà lập tức gọi Lưu ma ma tới cõng mình đi xem.

“Nương tới đây làm gì?” Giọng nói của Tạ Vân Lam vô cùng đanh thép, nước mắt cũng đã bắt đầu xuất hiện quanh vành mắt: “Nương biết rõ là do ca ca làm đúng không? Tại sao lại gạt con, tại sao lại đối với con như vậy?”

“Lam nhi, không phải như vậy đâu, con nghe ta nói…” An thị gấp đến mức đi tới kéo Tạ Vân Lam ra.

Tạ Vân Lam né tay của An thị, khóc lóc bụm mặt chạy ra khỏi viện của Tạ Tuân. Nhà chồng không tốt với nàng, tới nhà mình thì nương lại như vậy, tại sao nàng lại cực khổ như thế?

Mẹ con An thị bị phạt nên trong phủ được yên tĩnh không ít ngày.

Mỗi ngày Vân Hi đều ở trong viện của mình để luyện chữ, hoặc là đi tới chỗ Hạ Ngọc Ngôn trò chuyện, nhưng nàng dành phần nhiều thời gian nàng đi quan sát mấy thị nữ mới tới.

Hi Viên vừa mới mua được bốn nha đầu cùng hai bà tử, trong đó có Thanh Y cùng Thanh Thường là thị nữ nhất đẳng còn Ngâm Sương cùng Ngâm Tuyết là thị nữ nhị đẳng, còn có một vài nha đầu đứng canh cửa nàng không quan tâm lắm, hai bà tử kia thì đến viện của nàng chuyên làm việc nặng.

Lục Châu vẫn là người được Vân Hi giữ bên mình nhưng nàng luôn lạnh nhạt với nha đầu đó, cũng không sai nàng ta làm việc gì nhiều, nàng ta không hờn giận chỉ yên lặng chăm chỉ thêu thùa.

Mới đầu mấy thị nữ trong viện cũng vô cùng yên ổn nên nàng thấy khá thoải mái, nhưng từ lúc nàng bị Đoạn Dịch mang tới cái cây cao mười trượng kia, cứ buổi tối là nàng gặp ác mộng, nửa đêm sẽ tỉnh giấc, trong viện cũng không bình yên nữa rồi.

Liên tiếp bốn năm ngày nay có chuyện kỳ lạ không ngừng xảy ra.

Nói ví dụ như, Thanh Y cùng Thanh thường sẽ thỉnh thoảng bỏ quên xiêm áo ở ngoài một đêm mà không lấy vào, kết quả là mắc mưa, Thanh Y oán trách, rõ ràng nàng ta đã lấy vào xếp ngay thẳng đặt vào ngăn kéo, tại sao còn ở ngoài?

Ngâm Sương cười châm biếm: “Thanh Y tỷ tỷ già rồi nên không nhớ, rõ ràng muội với Ngâm Tuyết thấy tỷ chưa lấy đồ vào.”

“Vậy sao ngươi không làm giúp ta?” Thanh Y tức giận phồng má lên.

Ngâm Sương đảo mắt: “Muội tưởng là xiêm y của tỷ thích tắm mưa.”

Thanh Y tức giận cắn răng.

Hoặc là thỷ phấn* của Ngâm Tuyết lại xuất hiện mùi hôi thối, Ngâm Tuyết là người thích điều chế sob phấn, lại là người hay để tâm vào những điều vụn vặt, vì vậy suốt ngày chỉ thấy nàng ta nghiên cứu thủy phấn, chăm chú xem nguồn gốc của mùi hôi thối kia.

*phấn được làm từ vỏ cam cùng những nguyên liệu khác.

Thanh Thường đi tới cười nói: “Đừng nghiên cứu nữa, ngươi ngửi trên người của ngươi là biết, mấy ngày rồi chưa tắm hả? Làm cho son phấn ngươi làm ra cũng có mùi này, ta cũng phải đi nói với tiểu thư một tiếng, dặn người ngàn vạn lần đừng dùng đồ ngươi làm ra.”

Ngâm Tuyết không giỏi cãi vã, nàng ta giận đến mức đỏ mặt, ngực cũng đập liên hồi như trống, một lúc lâu sau mới dậm chân: “Ngày nào ta cũng tắm đó!” Sau đó lại nhỏ giọng nói thầm: “Ta làm mấy cái này, tuyệt đối không thua kém với bên ngoài. Bậc thầy chế tạo son phấn của phường Lan Quế còn phải tới hỏi ta đó! Hừ!”

Mấy nha đầu không có việc gì làm nên chỉ biết đấu đá nhau. Nhưng nàng cũng nhìn ra, bốn người kia chia làm hai phái, Thanh Y cùng Thanh Thường một phe, Ngâm Sương cùng Ngâm Tuyết một phe.

Điều này làm cho Vân Hi rất nhức đầu, mấy thị nữ này cũng có thân thủ bất phàm. Nàng không biết làm sao những người tài giỏi như thế lại đến đây?

Thanh Y biết bắn ám khí, hôm đó bắn một viên đá nhỏ mà khiến vòng tay của Tiểu Đào văng ra ngoài.

Ngâm Tuyết chế tạo son phấn không kém mấy cửa hàng nổi tiếng trong phường Lan Quế. Nhưng cũng thật kỳ quái, nàng đưa phấn cho Hạ Ngọc Ngôn dùng thì không có việc gì xảy ra, nhưng nha đầu Thược Dược bên cạnh An thị dùng thử thì trên mặt lại nổi lên mấy chấm đỏ.

Thược Dược giận đến mức đến hỏi có phải Ngâm Tuyết cố ý hại nàng ta hay không, Ngâm Tuyết cầm phấn trong tay Thược Dược bôi lên mặt của mình cùng Ngâm Sương thì lại không có gì.

Ngâm Tuyết đảo mắt: “Là do da mặt của ngươi không tốt, phấn của ta làm sao chứ?” Thược Dược hận đến mức cắn răng, nhưng một chút chứng cứ cũng không có, bởi vì nàng ta cũng cho người khác dùng thử, đương nhiên không có vấn đề gì.

Thanh Thường thì có lực ở tay rất mạnh. Lưu ma ma bên phía An thị vô duyên vô cớ bới móc lên tiếng nhục mạ người trong viện, ngay lập tức bị Thanh Thường dùng một tay nhấc lên rồi ném lên cây. Bởi vì ném quá cao nên thang trong phủ không đủ cao để với tới, đành phải đợi đến khi nối thêm, tiêu tốn không ít thời gian.

Kết quả, Lưu ma ma bị treo trên cây hơn hai canh giờ, hết lần này tới lần khác lúc bà vừa bị treo lên thì trời lại đổ mưa, mưa trong mùa đông rét lạnh mà bà lại bị treo lên như thế nên không khỏi run rẩy, sau khi được cứu, Lưu ma ma đã sốt cao những ba ngày.

Còn Ngâm Sương, nàng ta giỏi về khinh công.

Lúc tối ngày hôm qua, bọn thị nữ cho rằng nàng đã ngủ nên Ngâm Sương len lén rời khỏi giường, sau đó nàng nghe thấy âm thanh gạch trên tường bao quanh viện bị rơi xuống, một lát sau lại nghe thấy giọng nàng ta nói chuyện cùng nam tử nào đó.

Giọng nói kia xa khoảng hai mươi trượng. Nếu như không có khinh công cao thì làm sao chỉ trong nháy mắt mà nàng ta đã bay xa tới hai mươi trượng như thế? Tường rào ở Hi Viên cao hai trượng, nàng ta chỉ là một tiểu cô nương, làm sao có thể nhảy qua một cách nhẹ nhàng được?

Vân Hi kinh sợ cả đêm không ngủ. Có thể nào nàng sẽ bị bốn thị nữ kia nhân lúc nửa đêm mà khiêng đi bán hay không?

Còn có, các nàng ta là do An thị mua từ chỗ mẹ mìn. Có phải cũng là người nằm vùng của An thị tới đây giám sát nàng hay không? Nhưng nàng suy nghĩ trước sau cũng thấy không thông được, Thanh Thường đánh Lưu ma ma, Ngâm Sương trừng trị nha đầu Thược Dược của An thị.

Nếu như là người của An thị phái tới thì làm sao lại đối đầu với An thị như thế?

Người của Nguyệt di nương sao? Vốn dĩ bà ta chỉ là người bình thường, ngày thường chỉ biết khích bác để người trong phủ đấu đá nhau, nàng tin bà sẽ không thể tìm được mấy người có bản lĩnh như vậy.

Bởi vì trong lòng Vân Hi nghi ngờ bốn nha đầu kia nên gương mặt luôn trong trạng thái lo lắng, chỉ mấy ngày mà cơ thể gầy lại không ít. Hạ Ngọc Ngôn trông thấy vô cùng lo lắng, sợ nàng lại bị bệnh nên vội vàng mời đại phu.

Sau khi Vân Hi mua được cửa hàng cùng trang tử của An thị thì chỉ xuất phủ hai lần, nàng cho người tới tiền hành tu sửa lại phòng. Chỉ chờ tới năm sau nàng sẽ khiai trương. Bởi vậy bây giờ rảnh rổi, nàng chỉ biết đợi trong viện của mình, thế mà chuyện nàng ngã bệnh, vì sao An thị lại biết?

Thật ra nàng không còn bệnh nữa, chỉ là ngủ không ngon, hơn nữa trong lòng suy nghĩ quá nhiều chuyện nên ảnh ảnh hưởng khẩu vị, bởi thế mới gầy xuống.

Lưu ma ma bưng một khay thức ăn đi tới Hi Viên, mới vào cửa đã cười vui hớn hở.

“Tam tiểu thư, đại phu nhân biết gần đây người ngủ không ngon, bởi vậy cố ý gọi người trong cung tới, nấu cho người bát canh để uống cho an thần.” Lưu ma ma thay thế khuôn mặt già nua lạnh lùng của ngày thường bằng nụ cười như hoa cúc.

Mũi Ngâm Tuyết giật giật, nhìn chén trên mâm của Lưu ma ma mà rụt mắt lại, trong chén kia có mùi của cỏ Tử Huân? Cỏ Tử Huân khiến người ta sinh ra ảo giác, An thị muốn làm gì chứ?

Ngâm Tuyết vội vàng nháy mắt với Ngâm Sương.

Ngâm Sương gật đầu một cái dựa vào cửa không để Lưu ma ma đi vào.

Gương mặt già nua của Lưu ma ma liền kéo dài xuống: “Ngâm Sương cô nương, ngươi đến đây đã nhiều ngày rồi mà còn không hiểu quy củ sao? Ngươi cũng chỉ là một nha đầu nhị đẳng, lại dám ngăn cản ta sao?” Nói xong bà giơ tay muốn tát Ngâm Sương.

Ngâm Sương cười lạnh, cơ thể chợt động, tay của Lưu ma ma bị hụt không thu lại được, “rầm” một tiếng, đầu bà đập vào khung cửa. Mấy thị nữ trong phòng cũng như ở ngoài đều len lén cười lên.

“A, thì ra là người, nô tỳ hoa mắt không nhìn thấy, mong người đừng trách, mời vào.” Ngâm Sương cười hì hì duỗi tay ra làm động tác mời chào.

“Ngươi…” Lưu ma ma giận đến mức muốn đưa tay ra đánh, chợt nghĩ còn có việc quan trọng phải làm nên cắn răng chịu đựng lửa giận trong lòng. Bà khinh bỉ kéo môi rồi lách người đi vào trong nhà. Đợi phu nhân trừ mấy tiểu yêu tinh này, sau đó thu thập các ngươi.

Ngâm Sương thấy sát khí trong mắt bà thì trong lòng càng cười lạnh, không tìm chết thì sẽ không chết!

Lúc Lưu ma ma bước vào cửa, nàng nhanh chóng duỗi chân ra, Lưu ma ma thét lên một tiếng thảm thiết rồi ngã xuống đất. Chiếc khay trong tay bày ta bay “vèo” về phía trước, trùng hợp đáp ngay vào lò lửa lớn đang đốt trong phòng.

Ngâm Sương cố tình la ầm lên: “Lưu ma ma, làm sao người lại ném canh đại phu nhân đưa cho tam tiểu thư vào lò lửa hả? Đúng là đáng tiếc quá.”

Lưu ma ma vừa sợ vừa giận, nếu Tạ Vân Hi không uống chén canh này, không phải đại phu nhân đã tốn công rồi sao?

Vân Hi đi tới đỡ Lưu ma ma dậy, vỗ vỗ vai bà nói: “Không sao, đã cháy rồi thì không lấy về được. Nhưng tâm ý của đại nương ta sẽ ghi nhận, ta biết người luôn thương ta mà, Lưu ma ma đừng lo lắng, ta sẽ không nói với đại nương đâu, ngươi về nói cảm ơn người giùm ta.”

Đợi đến khi Lưu ma ma đang lo lắng bất an đi khỏi Hi Viên, Vân Hi mới gọi Lục Châu tới, lặng lẽ dặn dò: “Ngươi tới Đông viện của đại phu nhân xem chừng đi, hôm nay hoặc mấy ngày trước có người nào tới tìm đại nương không.”

Bốn nha đầu kia nàng không dám dùng, dùng Lục Châu trước rồi hãy nói.

Lục Châu trở lại rất nhanh: “Tiểu thư, sáng sớm hôm nay là người bên Đông Bình hầu của An phủ đi tới, nói năm ngày sau là đại thọ 70 tuổi của lão phu nhân An thị, mời lão phu nhân, các phu nhân cùng các tiểu thư, thiếu gia đến dự tiệc. Nhưng mà tiểu thư, nô tỳ lại nghe nói, An phu nhân còn hỏi ngày sinh tháng đẻ của tiểu thư nữa.”

Ngày sinh tháng đẻ sao? Vân Hi nhíu mày lại, hỏi ngày sinh tháng đẻ chỉ có một chuyện thôi, chẳng lẽ là…