Editor: Sam Sam
“A, thì ra là biểu ca, chúng ta thật có duyên, không nghĩ tới vừa ra đây đã gặp ca.” Nói xong, nàng nhìn An Cường chớp chớp đôi mắt to, khuôn mặt
thanh thuần hiện lên nụ cười.
Trên mặt của Vân Hi, đôi mắt mở to của nàng hiện lên một tia sáng, lông mi dài chớp chớp như cánh bướm.
Dường như bởi vì đã lâu không rời khỏi phòng, da nàng cũng trắng hơn so với
những cô gái khác, dưới chiếc mũi nhỏ là đôi môi hồng phấn, khóe môi hơi cong lên, còn mang theo hai chiếc lúm đồng tiền.
Gió nhẹ thổi qua khiến váy nàng bay bay, nhìn qua giống như một nàng tiên trên trời rơi vào nhân gian.
An Cường bối rối, cảm thấy trong lòng ngứa ngáy khó chịu, hai ba năm không thấy Tam tiểu thư của Tạ gia, không nghĩ tới đã thành một đại mỹ nhân.
“Tam muội định đi đâu? Hai ta khó có được duyên ngộ như thế này, không bằng tìm chỗ nào ngồi xuống nói chuyện đi?”
Dáng người An Cường tròn vo, đôi mắt đen trên mặt thịt cũng không mở ra rõ, bộ dáng giống như sói xám nhìn thấy tiểu bạch thỏ.
Phía nhà của An thị thuộc Đông Bình hầu, làm sao có thể so sánh với Hạ Ngọc, một nữ nhân sinh ra trong gia đình tú tài nghèo khó? Chẳng trách Tạ
Thượng thư lại chọn An thị làm Thượng thư phu nhân. Vân Hi không khỏi
khinh bỉ Tạ Thượng thư vài phần ở trong lòng.
Nhưng mà, mặc dù đã được phong làm Nhị phẩm, nhưng An thị vẫn không được người trong phủ
Đông Bình hầu đối đãi tốt, bởi vì bà ta chỉ là thứ nữ do vợ kế sinh ra.
Bên nhà An thị, các huynh đệ của bà đều không làm quan, chỉ sống dựa vào
tiếp tế của vợ chồng Đông Bình hầu, kể từ đó, An thị luôn cho rằng mình
quan trọng còn hơn đích nữ của nhà bên đó.
Cũng vì vậy, An Cường luôn ra vào tự do ở Tạ phủ.
Vân Hi hạ mi mắt, nhưng trong mắt ánh lên một tia sáng lạnh lẽo.
“Cường biểu ca, muội nghe nói trúc ở Tiêu Viên rất đẹp, đặc biệt bây giờ là
lúc tuyết rơi, trúc trong tuyết, đúng là một bức tranh tuyệt mỹ.” Tạ Vân Hi ngẩng đầu, thản nhiên cười với An Cường.
Nụ cười rực rỡ này khiến trong lòng An Cường càng hồi hộp.
“Tam muội, đúng lúc ta cũng không có gì làm, không bằng ta đi với muội, ngắm cảnh sắc tuyệt đẹp cùng mỹ nhân, thật đúng là một chuyện vui trong cuộc sống này.”
An Cường mừng đến nỗi chà xát tay, đôi mắt ti hí cười đến không thấy con ngươi, hắn chép chép miệng, dường như xem Tạ Vân Hi
trước mắt là một con mồi ngon.
Trên mặt Tạ Vân Hi vẫn mang theo ý cười, ánh mắt cũng đã sớm lạnh hơn.
Sắc mặt Lục Châu trở nên khó coi, tiến lên hai bước che Tạ Vân Hi ở sau
người nàng, mắt lạnh nhìn An Cường, Vân Hi kéo tay của Lục Châu, nháy
mắt ý bảo nàng ta hãy lui về sau.
Lục Châu hung hăng liếc An
Cường một cái rồi mới lùi sang một bên, hai mắt cũng nhìn vào tay An
Cường. Nếu đối phương không an phận mà giở trò, nàng sẽ xông lên đỡ cho
chủ tử.
“Được, nhưng mà muội cảm thấy phải có rượu thì sẽ hay
hơn. Thưởng tuyết phẩm tửu*, nghĩ thôi đã thấy rất tuyệt.” Vân Hi lại
cười nói.
“Chuyện này có khó gì chứ, hai ta hãy đi trước, bảo nha đầu của muội lấy rượu là được.” Trước mắt An Cường hiện lên khung cảnh
hắn cùng mỹ nhân vừa uống rượu vừa nói chuyện trong lúc tuyết rơi đầy,
thật là đẹp.
“Nha đầu thì làm sao tìm được rượu tốt?” Vân Hi
khinh thường, môi đỏ nhếch lên, “Theo ý muội, không bằng lấy một chiếc
lò nhỏ, nấu rượu trong tuyết đi. Muội có nghe qua một câu thơ, chính là
‘Lục nghĩ tân phôi tửu
Hồng nê tiểu hỏa lô.
Vãn lai thiên dục tuyết,
năng ẩm nhất bôi vô’**
Nghĩ đến vừa nấu rượu vừa thưởng thức tuyết rơi, đúng là thật thích.”
“Hay lắm hay lắm!”
An Cường thích chí đến mức vỗ tay liên tục, không nghĩ tới mỹ nhân này
thật có tài thưởng thức, còn thú vị hơn mấy người trong nhà hắn nhiều,
“Ta vừa phát hiện trong nhà có một chiếc lò nhỏ, để lấy ra nấu rượu, tam muội, trước tiên muội hãy đến tiêu viên đi, sau đó ta sẽ đến.”
“Được rồi, An Cường biểu ca, nhất định phải tới đó.” Tạ Vân Hi cười ngọt
ngào, nhưng sau khi An Cường rời đ, sự ngọt ngào ấy lại biến mất không
còn nữa.
“Tiểu tư, danh tiếng của An Cường công tử kia không
hay lắm, tại sao tiểu thư lại đi cùng hắn ta để ngắm tuyết rơi? Hắn chưa tới hai mươi tuổi nhưng đã có tới bảy thiếp rồi.” Lục Châu lo lắng, nếu để Nhị phu nhân biết nàng không ngăn cản tiểu thư, chẳng phải nàng sẽ
bị đuổi sao?
Nhưng Vân Hi chỉ cười nhạt không nói.
“Tiểu
thư, nhất định An công tử kia có lòng dạ không tốt, nơi này cách Tiền
viện của Đại phu nhân xa lắm, làm sao hắn lại tới đây chứ? Nhất định có
mục đích.” Lục Châu lo lắng khuyên bảo, nhớ tới lúc vừa rồi An Cường
nhìn tiểu thư bằng vẻ mặt bỉ ổi, nàng cảm thấy toàn thân nổi da gà, làm
sao tiểu thư có thể chấp nhận một kẻ như vậy?
Mấy năm nay Đại phu nhân muốn gả Tam tiểu thư cho An gia, ai ngờ tiểu thư bị bệnh nhiều
năm, ngược lại vì họa được phúc. Theo như vị trí của Đại phu nhân trong
lòng lão gia, chỉ sợ chuyện này sẽ thành.
“Làm sao nghiêm trọng
được như ngươi nói?” Không nghĩ tới bên cạnh còn có một nha đầu trung
thành, trong lòng Vân Hi không khỏi vui mừng.
“Tiểu thư…” Lục Châu lo đến giậm chân.
“Ta tự có chừng mực.”
An Cường vui vẻ đến lấy lò từ trong phòng của An thị. Vừa nghĩ tới bộ dáng nũng nịu của Tam tiểu thư Tạ gia, cùng với sự ngây thơ như gà con của
nàng, trong lòng hắn vô cùng rung động.
Vân Hi cùng Lục Châu đi tới Tiêu Viên nhưng không vào vội mà đứng ở xa nhìn cửa của Tiêu Viện.
Ước chừng qua khoảng nửa bát nước trà, quả nhiên An Cường đi tới, trên tay
cầm theo một chiếc lò, áo khoác ngoài màu vàng, chiếc mũ đỏ thẫm, giày
xanh biếc, nhìn giống như một quả bí đỏ đang lăn trên mặt đất.
Lục Châu hừ lạnh với cục thịt mập mạp đang đi lại gần.
Vân Hi liếc mắt nhìn nha đầu bên cạnh, năm tuổi Lục Châu đã được Hạ Ngọc
đưa về phủ, từ nhỏ đã được sắp xếp thành người hầu của nàng, hai người
cùng nhau lớn lên, tuy là chủ tớ nhưng tình cảm như tỷ muội.
“Lục Châu, ngươi cũng thấy An công tử không tốt đúng không?” Vân Hi nhìn cửa Tiêu Viên, bên môi hiện lên nụ cười lạnh. Không phải hôm nay là ngày Tạ Vân Lam cùng Nam Cung Thần dâng lễ sao? Không phải là An thị sẽ lấy của hào môn sao? Nàng sẽ đưa tới cho bà một đại lễ.
“Dĩ nhiên, Đại
phu nhân muốn tiểu thư lấy cháu bà ấy, tuy nói An thiếu gia không cưới
chính thê, nhưng trong nhà đã có bảy tiểu thiếp, tiểu thư yếu đuối như
vậy, nếu gả đi sẽ bị những người kia khi dễ đến chết!” Lục Châu lo lắng
nói.
“Được, chúng ta sẽ dọa hắn một cái.” Vân Hi trả lời.
* Thưởng tuyết phẩm tửu: ý bảo vừa ngắm tuyết rơi vừa uống rượu.
** Tạm dịch là:
Rượu Lục Nghị, mới cất xong,
Chiếc lò đất đỏ còn trong góc này.
Chiều nay trời muốn tuyết đây,
Bác sang uống ly rượu này, được không?...