Độc Nữ Lệ Phi

Chương 4: Món nợ thứ nhất




Editor: Sam Sam

Vân Hi cầm lấy chiếc bình trà nhỏ, cười không ngớt nhìn Lương bà.

Lúc nàng không có ở Tiêu Viên, Nam Cung Thần cùng Tạ Vân Lam đã chạy đến gian thông ở trong đó, Lương bà giữ cửa cho bọn họ. Năm năm, đến hôm qua nàng mới phát hiện hai người kia có gian tình, cũng bởi vì Lương bà đã giấu giếm.

Khi nàng viết giấy từ hôn thì trong phòng chỉ có Xuân Yến, trong thoáng chốc lại cảm thấy như Lương bà đi ngang qua phòng.

Xuân Yến là người nàng đưa từ Thanh Hà tới, là là nha đầu theo nàng từ nhỏ, hôm qua bị An Thị đánh cho thê thảm như vậy, sẽ không bao giờ phản bội nàng. Mà An thị tới nhanh như vậy, cũng chỉ có Lương bà này mật báo rồi.

Thật là ăn cây nhà lại rào cây nhà khác!

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Lương bà là người do An thị sắp đặt ở Tiêu Viên, không phải giúp nàng mà là giám sát nàng!

Hiện tại chạy đến Hi Viên diễu võ dương oai, tám phần là được An thị cất nhắc khen ngợi vì làm việc rất tốt ở Tiêu Viên.

Được, nàng sẽ đòi món nợ máu đầu tiên!

Vân Hi đi tới trước mặt Lương bà, giơ tay tát một cái thật vang, quát lớn: “Cẩu nô tài lớn mật, cũng chỉ là một bà tử tam đẳng, lại dám chạy đến đây lớn tiếng ồn ào. Lễ nghi của Tạ phủ bỏ đâu rồi hả? Nếu biết thì nghĩ ngươi bất kính với Nhị phu nhân, coi rẻ chủ tử. Không biết sẽ tưởng rằng ngươi là do Đại phu nhân quản lý, nhưng lại không nghiêm khắc, ngươi đây là muốn hủy hoại danh tiếng hiền lương quản việc nhà thật tốt của Đại phu nhân hay sao? Nếu có kẻ nào xằng bậy sẽ cho rằng Đại phu nhân giật dây để ngươi tới đây lấn áp Nhị phu nhân!”

Những lời nàng nói khiến Lương bà sợ đến muốn chết rồi.

Tính tình Nhị phu nhân lúc nào cũng rất tốt, Tam tiểu thư lại càng nhát như chuột, Đại phu nhân không ưa hai mẹ con người này, trong phủ không ai không khinh thường. Nhưng vì sao hôm nay Tam tiểu thư lại mạnh mẽ như vậy? Ánh mắt kia rét lạnh giống như gió đông.

Mạng của bà còn bị Đại phu nhân nắm giữ, bà nào dám khiến Đại phu nhân bị bôi nhọ?

Lương bà bị hù dọa đến mức gương mặt trắng bệch, lập tức quỳ sụp xuống: “Tam tiểu thư, nô tỳ vội tìm Nhị phu nhân nên quên quy củ, mong Tam tiểu thư tha thứ.

Nếu Tam tiểu thư nói vậy trước mặt Đại phu nhân, nô tỳ sẽ bị đánh chết mất!”

Vân Hi cũng không thèm nhìn bà, mặt cho bà quỳ trên mặt đất, sau đó thản nhiên ngồi xuống ghế, cười lạnh một tiếng.

“Quên mất sao? Lục Châu, vả vào miệng bà ta 20 lần, để cho lần sau bà ta nhớ thật kỹ, danh tiếng của Đại phu nhân cũng không bị bà ta làm hỏng! Người xưa có câu nói rất hay, con đê dài ngàn dặm lại bị phá bởi tổ kiến, chớ xem thường dù chỉ là một lời nói, có khi cũng là một con chuột phá hư cả nồi canh, vả miệng!

“Vâng, tiểu thư.” Lục Châu xắn tay áo lên đi đến đánh Lương bà.

Khi Vân Hi tỉnh lại phát hiện bên cạnh mình có hai nha đầu, một là Hồng Châu, một là Lục Châu, mà khi nói chuyện phát hiện cách nói của Lục Châu mang theo vài phần cay cú, vì vậy lập tức dẫn nàng ra ngoài gặp Lương bà cùng mình.

Mà Lục Châu luôn luôn lớn mật, sớm đã không vừa mắt với Lương bà, chẳng qua là phu nhân cùng tiểu thư không ra lệnh cho nàng, trước mắt tiểu thư lên tiếng, trong lòng nàng ta càng hồi hộp, lập tức vén tay áo lên đánh Lương bà.

Đánh xong hai mươi cái, mặt Lương bà lập tức sưng đỏ lên, nhưng Vân Hi vẫn chưa vội hỏi tiếp, chỉ chậm rãi uống trà bên cạnh.

Cũng chỉ là trừng phạt nhẹ mà thôi, chuyện hay vẫn còn, nàng đã thề, nhất định nàng sẽ dùng khốc hình cùng áp bức lăng nhục mà nàng từng chịu để đối với bọn họ!

Lúc này Hạ Ngọc đi ra khỏi phòng, Vân Hi vội vàng đi tới, có ý bảo bà không cần nói gì.

“Hi nhi…” Vẻ mặt Hạ Ngọc buồn rầu, làm sao mà nữ nhi của bà lại dám chọc đến người của An thị? Bà ta là người không dễ đối phó.

“Nương, nương đừng can thiệp vào, ngày thường nô tài này rất hay bắt nạt kẻ yếu! Huống chi vừa rồi bà ta lại khiến Đại phu nhân mất thể diện, Đại phu nhân biết cũng sẽ trách tội.”

Vân Hi đưa tay ngăn lời nói của Hạ Ngọc, nhìn Lương bà vừa xoa đầu gối vừa bụm mặt, nàng lạnh giọng hỏi: “Nói, Đại phu nhân tìm nương ta có chuyện gì? Dám nói xằng nói bậy nữa thì ta sẽ đánh tiếp.”

Lập tức Lương bà thẳng người lên, cung kính trả lời: “Đại phu nhân nói Viện của Tam tiểu thư quá nhỏ, cũng nên đổi chỗ, Uyển cô nương đã trở về Thanh Hà, Tiêu Viên không ai ở, nơi đó nhìn cũng không tệ nên muốn Tam tiểu thư tới ở, mời Nhị phu nhân tới xem có cần mua thêm đồ dùng gì cho Tiêu Viên hay không.”

Vân Hi ngẩng đầu lên, nhìn trong mắt Lương bà hiện lên ý gian xảo lạnh lùng, An thị mời Hạ Ngọc đến Tiêu Viên? Mà hôm qua Tạ Uyển đã chết ở nơi nào chứ, An thị đang tính toán cái gì?

“Làm phiền Lương ma ma trả lời Đại phu nhân, nói ta sẽ qua.”

Hạ Ngọc ý bảo Lương bà đứng dậy, phạt cũng phạt rồi, nếu làm quá sẽ khiến An thị chú ý mà gây sự với Vân Hi. Đánh chó phải nể mặt chủ, nàng hiểu việc này.

Lương bà bò dậy, lại không vội đi ngay mà nhìn Hạ Ngọc nói: “Nhị phu nhân, Đại phu nhân vẫn còn ở trong Tiêu Viên chờ người, người xem…”

“Ngươi đi trước đi, Nhị phu nhân thay quần áo xong sẽ đến ngay.” Vân Hi ung dung nói.

Trong lòng Lương bà có chút bực tức, ngẩng đầu nhìn Vân Hi, thấy nàng cười như không cười, đột nhiên trong lòng bà ta hoảng hốt giống như đang gặp quỷ.

“Vậy… Nô tỳ xin cáo lui. Nhị phu nhân nhớ nhanh lên nhé.” Lương bà giống như chạy trốn khỏi Hi Viên, bà vừa đi vừa ôm ngực, nhất định vừa rồi bà bị hoa mắt, bà cho rằng vừa rồi là Uyển cô nương ngồi đó? Rõ ràng là Tam tiểu thư mà.

Vân Hi bảo người hầu bên cạnh lui đi, nói nhỏ với Hạ Ngọc: “Nương, vừa rồi nữ nhi nằm mơ thấy ác mộng, mơ thấy… Uyển cô nương không còn nữa.”

Nàng nói với người bên cạnh một cách bình thản, nhưng trong lòng tràn đầy đau khổ. Nàng cũng giống như ác quỷ bò lên từ địa ngục, tới đòi nợ máu những người hại nàng ở kiếp trước.

“Không còn? Không còn gì chứ?” Hạ Ngọc không hiểu nhìn Vân Hi.

Nữ nhi ngất xỉu cũng đã tỉnh dậy, nhưng lời nói từ nãy đến giờ cứ vô cùng kỳ lạ.

“Cô nương ấy bị người ta đẩy vào hố vôi đến chết.” Vân Hi nhắm mắt buồn bã nói.

“Vân Hi, Uyển cô nương sống rất tốt, người trong phủ đều nói rằng nàng ta đã trở về huyện Thanh Hà.”

Hạ Ngọc giả vờ giận cú một cái lên đầu Vân Hi, “Chớ suy nghĩ lung tung.”

Hạ Ngọc là người không tranh sự đời, nhưng không tranh cũng không có nghĩa là người khác sẽ bỏ qua cho bà.

Vân Hi không muốn Hạ Ngọc bị An thị đụng tới, lập tức nói thêm: “Nhưng mà nương, tám năm trước người cũng nói là Hi Viên quá nhỏ, bảo Đại phu nhân đổi cho con. Nhưng mà thế nào, có đổi sao? Bà ấy nói trong phủ không có nhiều viện, lúc đó Uyển cô nương còn chưa tới sống trong phủ, Tiêu Viên cũng trống không.

Tại sao khi đó không cho con mà bây giờ lại cho? Huống chi con nằm mơ thấy điều không tốt. Có câu không nên có tâm hại người, nhưng nên có tâm phòng người. Nương đừng đi, cứ nói cơ thể không khỏe.”

Kiếp trước cũng là vì nàng quá tin người cho nên mới bị tính kế tới mất mạng. Tính tình Hạ Ngọc lại thiện lương, lại là một bình thê, là vợ cả của Thượng thư, An thị đã sớm không vừa mắt với Hạ Ngọc rồi.

Nàng không thể không nhắc nhở bà.

Hạ Ngọc cười: “Ta cũng là chính thê, bà ấy còn muốn thế nào?”

Muốn như thế nào sao? Vân Hi cười trong lòng một tiếng, toàn là giả tạo, tâm địa rắn độc, lòng tham không đáy, đó chính là bộ mặt thật của An thị.

Vân Hi khuyên mãi, cuối cùng cũng giữ được Hạ Ngọc ở lại, nàng đưa bà về Hạ Viên, lúc này mới cùng Lục Châu đến Tiêu Vườn.

Hai người vừa mới vòng qua mấy chỗ núi giả liền chạm mặt một người.

“A, không phải là tam muội sao? Trùng hợp thật, lại gặp muội ở đây.” Một nam nhân ăn mặc sặc sỡ như chim Khổng Tước cản trước mặt nàng.

Người trước mắt Vân Hi chính là cháu trai bên nhà của An thị, An Cường. Hắn là một người vô cùng bay bướm. Lúc này, trong lòng Vân Hi sinh ra một kế hoạch.

An thị, Tạ Vân Lam, ta tặng các người một lễ vật lớn trong ngày hôm nay, các ngươi sẽ vui mừng chứ?