“Cố Phi Mặc, bổn thiếu gia nhìn thấy một người mặc áo đen bị thương chạy đến trước phòng này.” Bên ngoài hành lang, tam thiếu gia của Tạ phủ, Tạ Tuân đang nói với người nào đó, hai mắt lóe lên sự giảo hoạt cùng đắc ý, Tạ Vân Hi, nhất định ngươi phải chết!
Bị Cố Phi Mặc bắt gặp ở cùng thích khách, ngươi sẽ chết! Bị ta bắt được ngươi chạy ra khỏi phủ, trở về cũng bị đánh chết!
“Vậy sao?” Cố Phi Mặc giương kiếm lên, môi mỏng hơi cong cười lạnh một tiếng, trường kiếm chỉ vào phòng của Đoạn Dịch, “Phá cửa cho ta!”
“Lá gan các ngươi cũng thật lớn! Thích khách áo đen gì chứ? Bên trong là Dịch Thân Vương, các người không thể làm loạn!” Thanh Nhất đưa tay ra ngăn cản.
“Dịch Thân Vương sao?” Cố Phi Mặc liếc nhìn Thanh Nhất, lấy thánh chỉ từ trong người ra, đôi mắt tuấn mỹ vô song lóe lên, cười lạnh: “Trên đường truy tìm thích khách, kẻ nào dám ngăn cản, giết không tha!”
“Dám xông vào lãnh địa của Dịch Thân Vương, giết không cần hỏi!” Thanh Nhất rút một thanh kiếm bên hông ra chống lại Cố Phi Mặc.
“Có phải ngươi không muốn sống hay không? Thanh Nhất, tháng trước lúc tỷ võ ngươi đã thua trong tay ta, bây giờ tiến bộ hơn chưa đó? Vừa đúng lúc để ta lãnh giáo một chút!” Cố Phi Mặc cười lạnh nâng kiếm lên nghênh đón.
Rất nhanh sau đó, ở trước cửa phòng diễn ra trận quyết đấu giữa hai người, chỉ thấy hai thanh kiếm chợt ẩn chợt hiện, vậy mà quả thật Thanh Nhất dần dần xuống thế hạ phong, tóc cũng bị cắt vài phần, quần áo trên người bị rách từng mảnh, máu còn chảy ra ngoài, vô cùng chật vật.
“Nếu còn đánh nữa, chỉ sợ quần áo trên người ngươi sẽ không còn mảnh nào nữa đâu, hay là ngươi muốn người khác thấy ‘hàng’ của ngươi là ‘hàng cong’?” Cố Phi Mặc cười ha ha một tiếng.
“Họ Cố kia, ngươi đừng đắc ý sớm! Quân tử có thể bị giết, nhưng không thể chịu nhục!” Thanh Nhất tối mặt cắn răng kiên trì nghênh chiến.
Cố Phi Mặc giương kiếm tiếp tục: “Ngươi là quân tử sao? Sao ta lại thấy ngươi lại bị ‘luyến’ nhỉ? Ha ha ha…”
Thanh Nhất giận dữ, hai tay cầm kiếm muốn sống chết đánh một trận nữa, ai ngờ giọng nói lười biếng của Đoạn Dịch lại vang lên trong phòng: “Để bọn họ vào đi! Bổn vương luôn coi trọng công bằng, kẻ không có tội thì sợ gì chứ? Thanh Nhất, ngươi cũng đừng cản trở con đường thăng quan tiến chức của Cố tướng quân, người ta đang chờ thăng quan xong còn phải cưới lão bà thứ mười bảy đó.”
“Ngươi muốn làm gì?” Bên trong gian phòng, Vân Hi nhíu mày nhìn Đoạn Dịch, người này điên rồi sao? Để bọn họ đi vào ư? Hắn bị thương, điều này sẽ khiến bản thân trở thành kẻ đáng nghi nhất, nàng cũng sẽ bị Tạ Tuân bắt tại trận.
Nhưng gương mặt Đoạn Dịch không hề thay đổi, ôm lấy lưng của nàng, nhanh chóng cởi bỏ áo khoác của nàng ta, đang lúc nàng giận tím mặt thì Đoạn Dịch đã ném nàng lên giường.
Sức lực hai tay của Đoạn Dịch rất lớn, Vân Hi nghi ngờ không biết có phải xương cốt của mình đã bị gãy rồi hay không. Cái tên Diêm La này, bị thần kinh rồi à?
Sau đó, Đoạn Dịch cũng cởi bỏ áo khoác bên ngoài, nhảy lên giường nằm cạnh nàng, thuận tay kéo áo ngủ đắp lên trên hai cơ thể, lại nhanh chóng lấy một vật trong suốt từ trong ngực ra che trên mặt Vân Hi.
Vật kia lạnh như đá, nàng đưa tay vuốt lại thấy trơn nhẵn như da người.
Một tay Đoạn Dịch gối lên đầu, một tay nâng cằm nàng lên, khóe môi cong cong: “Muốn sống thì hôn ta.”
Vân Hi: “…”
Không đợi nàng phản ứng, đôi môi ấm áp của Đoạn Dịch đã hạ xuống, hôn lên môi của nàng.
Vân Hi hoàn toàn ngây dại, đây chính là nụ hôn đầu trong hai kiếp sống của nàng đó!
“Đoạn…” Nàng hận không thể cắn chết hắn.
“Đây là cách duy nhất để sống.” Lập tức Đoạn Dịch dùng môi ngăn câu nói của nàng, Vân Hi tức giận muốn giãy giụa, đột nhiên cửa phòng bị ai đó đá văng ra, tiếng bước chân xáo trộn đi vào, người tới cũng không ít.
Vân Hi cho rằng người ta sẽ tới tra xét trên giường, nàng xấu hổ muốn trốn vào trong chăn, nhưng Đoạn Dịch đáng chết kia lại ấn đầu nàng xuống. Người xông vào lại không tiến thêm nữa, bước chân cũng ngừng lại.
Cố Phi Mặc nhìn hai người đang quấn chặt nhau trên giường, kinh ngạc không nói ra lời, gương mặt ngại ngùng đỏ bừng.
“Thế nào, Cố tương quân thấy hứng thú với chuyện giường chiếu của Vương gia ta sao?” Đoạn Dịch lại mở miệng, nhưng trong giọng nói lại lộ ra sát khí, ánh mắt vô cùng bén nhọn.
Cố Phi Mặc liếc nhìn Vân Hi, thấy Đoạn Dịch vội cúi người hành lễ, “Dịch Thân Vương, là hạ thần thất lễ, không biết Vương gia ở chỗ này… Nhưng cũng vì hạ thần phụng chỉ làm việc. Vương gia, xin đắc tội, cho hạ thần kiểm tra gương mặt luyến sủng của người.”
Tạ Tuân chen lấn đi vào, liếc thấy hai người trên giường thì mở to hay mắt, trái tim lập tức cứng lại, Dịch Thân Vương có trong phòng thật sao? Là người tính tình cổ quái, là Diêm La giết người không chớp mắt?
Nhưng thấy nam tử nhỏ nhắn nằm trong ngực Dịch Thân Vương thì hắn lại bắt đầu thản nhiên, người đang được Đoạn Dịch che chở kia có hóa thành tro hắn cũng nhận ra được! Nha đầu chết tiệt kia, khá lắm, cư nhiên lại dẫn xác tới!
“Tạ Vân Hi, nữ nhân đồi phong bại tục, lại dám ở cùng nam tử, giữa ban ngày ban mặt mà thông dâm! Ta là huynh trưởng nên nhất định phải giáo huấn ngươi!” Tạ Tuân nói xong lập tức bước tới kéo Vân Hi.
Ánh mắt Đoạn Dịch lạnh như băng, quát lên: “Càn rỡ!” Đồng thời vươn tay ném chiếc gối sứ vào đầu Tạ Tuân.
Lập tức Tạ Tuân ngã xuống đất, máu đỏ chảy dài trên trán, hắn đau đến mức hét lên thê thảm.
Vân Hi cười lạnh trong lòng, huynh trưởng sao? Hắn lớn giọng la mắng như vậy, chẳng phải muốn nói “chuyện tốt” của nàng cho mọi người biết hay sao? Huống chi nàng cũng không xảy ra chuyện gì với Đoạn Dịch.
“Dịch Thân Vương, bản công tử tới tìm muội muội của mình, sao Dịch Thân Vương lại đánh ta?” Tạ Tuân vẫn lớn giọng la hét.
Đoạn Dịch cười lạnh: “Dám nhìn người của bổn vương, đều là kẻ thù của bổn vương! Người này là nam tử, không phải muội muội ngươi!”
“Nhưng mà…”
“Nếu không phải thì sao? Hay chúng ta đánh cuộc đi! Lấy một vạn lượng bạc để cược, như thế nào?”
Tạ Tuân liếc mắt nhìn vào cánh tay để lộ ra ngoài của Vân Hi, mấy ngày trước nha đầu kia bị ngã nên trên tay có một vết thương, hắn tuyệt đối không nhìn nhầm. Hừ, dám mặc y phục nam tử tới mê hoặc Dịch Thân Vương, lá gan tiện tì kia không nhỏ! Nhất định một vạn lượng bạc này hắn sẽ lấy được, vừa hay hắn cũng đang túng quẫn, “Được, đánh cược thì đánh cược!”
Đoạn Dịch nhìn về phía Cố Phi Mặc, ánh mắt tà mị khẽ chuyển động, “Cố tướng quân cũng nghi ngờ lam sủng* của bổn vương đúng không? Muốn thấy diện mạo thật của nàng thì cũng phải đánh cược một lần mới được.”
*lam sủng: lam ở đây có nghĩa là không biết đủ, không chán. Ý nói là người khiến hắn yêu thương không chán.
Cố Phi Mặc vẫn nhìn chăm chú vào nửa bên gò má của Vân Hi, không sai, chính là tên thích khách đã chạy trốn, trên cằm phía bên trái còn có vết sẹo màu hồng, mặc dù người nọ nghiêng nửa người nhưng vẫn có thể thấy được.
Hắn vừa liếc nhìn Tạ Tuân, cái kẻ nổi tiếng bất tài trong kinh thành này cho rằng đó là muội muội của hắn sao? Ngươi chờ thua đi. Trên đời lại có tên huynh trưởng xui xẻo mong đợi thích khách là muội của mình sao? Ngay cả mặt còn không thấy rõ mà còn kêu la? Cố Phi Mặc cười khinh bỉ một tiếng.
Vân Hi quét mắt nhìn Đoạn Dịch một cái, vừa rồi hắn đeo mặt nạ da người cho nàng, nàng mặc quần áo nam nhân, nhìn bề ngoài có thể thấy được, bên ngoài mặt cũng là của nam nhân. Hai tên ngu xuẩn kia sập bẫy của Đoạn Dịch, chắc chắn sẽ trắng tay mà cống nạp hai vạn bạc, quả nhiên số phận đen đủi mà!
“Chỉ nói miệng thì không chắc chắn, phải lập khế ước.” Đoạn Dịch lại nói.
Vân Hi co rút khóe miệng. Tàn nhẫn!
Tạ Tuân thấy mưa bạc rơi vào tay mình thì vui mừng như điên lên, nhưng hắn vẫn cố gắng che đi: “Đương nhiên phải viết chứ.” NHỡ Diêm La Đoạn Dịch đổi ý thì sao.
Cố Phi Mặc cong môi: “Vương gia, hạ thần chờ người đưa bạc tới.” Hắn cũng thấy người thích khách áo đen kia chạy vào đây, Đoạn Dịch che chở cho hắn ta, chỉ sợ là trò quỷ, chẳng qua làm như thế là cố ý hùa dọa, cho rằng hắn sẽ sợ sao? Nghĩ rằng hắn không nhìn ra sao?
Đoạn Dịch cười nhẹ, kêu Thanh Nhất đứng ở ngoài: “Đưa giấy bút tới!”