Hạ Ngọc Ngôn đang nóng vội muốn giải thích lại bị Vân Hi kéo lại.
Vân Hi giành nói trước: “Đại nương, kỳ thật những người trong viện này đã làm sai, sợ ảnh hưởng đến ngày xuất giá của đại tỷ cũng như danh tiếng của Nhị tỷ…”
“Càn rỡ! Trưởng bối đang nói chuyện mà bề dưới như ngươi dám chen miệng vào sao?” An thị đã sớm không hài lòng với chuyện xảy ra hai ngày nay, lửa giận ngùn ngụt trong lòng, nâng tay lên định tát Vân Hi.
Ngay lúc An thị chuẩn bị đánh trúng bỗng nhiên giống như có luồng gió bay qua.
Vân Hi đã nhanh chóng né qua một bên, An thị ngã nhào xuống đất “Ai da, mũi của ta…”
Vân Hi hít vào một hơi, thật thê thảm, mũi An thị bị đập vào đất, mạnh đến nỗi chảy máu rồi.
Đúng là nàng nên cảm ơn những kẻ làm biếng không quét dọn đống tuyết đang đọng lại ở sân. Trời lạnh, tuyết cũng đông thành từng viên băng nằm rải rác trên sân, nếu đi chân không cũng đã đau đớn không thôi, huống chi là gương mặt mềm mại của An thị?
“Nữ tử chết bằm kia, dám đẩy đại nương ngã sao? Thật là không có ai dạy dỗ, đồ dã chủng*! Bây đâu bây đâu…” An thị lau máu ở trên mũi rồi nổi giận đùng đùng gọi người bên cạnh tới.
*dã chủng: từ dùng để nói con rơi con rớt, mất dạy.
Lưu ma ma cùng một đại nha đầu cùng bước lên, hai người giữ chặt lấy cánh tay của Vân Hi.
“Đưa nó tới Từ Đường nhốt lại để suy ngẫm! Không có sự cho phép của ta, không được thả ra!” An thị cắn răng cắn lợi. Một nha đầu khác đi tới đỡ bà dậy, An thị giơ tay lên muốn đánh thì bị một giọng nói cắt ngang.
“Tất cả dừng tay cho ta!” Giọng nói lạnh lẽo uy nghiêm truyền tới.
An thị bị dọa sợ đến mức lập tức ngẩng đầu, người đi tới là Tạ lão phu nhân. “Mới sáng sớm mà đã náo loạn cả lên, chuyện này là sao?” Tạ lão phu nhân lạnh lùng bước vào.
Đi theo bà là hai nha đầu Kim Đĩnh cùng Kim Châu, còn có Lâm ma ma mặt lạnh. Uy quyền của bọn họ khiến cho tất cả mọi người im lặng trong giây lát.
“Lão phu nhân, sao người lại tới đây? Con còn chưa tới thỉnh an người…” An thị bỏ qua cho nha đầu định đỡ bà dậy, nhanh chóng đi tới chỗ của lão phu nhân, bày ra bộ mặt tươi cười rồi nắm lấy tay Tạ lão phu nhân dìu bà vào Hạ Viên.
Hạ Ngọc Ngôn cũng vấn an, “Lão phu nhân…”
Mắt Vân Hi đã đẫm lệ lập tức kêu lên, “Tổ mẫu.”
Tạ lão phu nhân đi ngang qua đám người đó, đang muốn mở miệng thì ai ngờ dưới chân lại trơn trượt, cơ thể không tự chủ được ngã về phía sau. Tất cả mọi người đều giật mình la to: “Lão phu nhân, coi chừng.”
Kêu thì có ích gì nữa? Cơ thể của lão phu nhân đã ngã trên mặt đất, gương mặt còn đụng phải băng cứng, da thịt va chạm không nhẹ.
“A…” Tạ lão phu nhân hoảng sợ kêu lên.
Trong lòng những người có mặt ở đó đồng loạt run rẩy mãnh liệt.
“Mau, mau đỡ lão phu nhân, bây đâu, gọi Tống đại phu tới đây!” An thị hoảng sợ ra lệnh, nhưng bỗng nhiên vẻ mặt hiện lên sự đắc ý, dùng kế bỏ đá xuống giếng, “Lão phu nhân, không biết nên xử lý việc này thế nào, trên đất rất gập ghềnh, khiến cho lão phu nhân bị ngã, vừa rồi con cũng bị ngã rất đau.”
Dù Hạ Ngọc Ngôn nhát gan nhưng cũng không ngu ngốc, “Hôm nay vẫn chưa quét dọn…”
“Theo như lời Hạ Ngọc Ngôn nói, còn chưa quét dọn mà dám để lão phu nhân đi vào sao? Có phải ngươi cố tình muốn hãm hại lão phu nhân?” An thị nắm lấy cơ hội muốn đả kích Hạ Ngọc Ngôn.
Không cho phạt người làm mà lúc xảy ra chuyện lại đổ lỗi cho Hạ Ngọc Ngôn, An thị thật biết làm người, Vân Hi cười lạnh nói, “Đại nương, người phụ trách việc quét dọn ở Hạ Viên ngủ đến giờ Thìn mà còn chưa dậy, mỗi ngày cũng không chịu quét dọn, bởi vậy mới khiến lão phu nhân và đại nương bị ngã.
Nương cùng Vân Hi mới phạt bọn hạ nhân đó, nhưng đại nương lại nói Vân Hi không được phạt, đó là quyền của đại nương, còn bắt nhốt Vân Hi vào Từ Đường, mắng Vân Hi là dã chủng. Cho nên, vấn đề quét dọn trong viện này cũng không phải lỗi của nương con, mà là lỗi của đại nương đó. Đại nương ngăn cản Vân Hi phạt người làm, đó là lý do bọn hạ nhân càng thêm lười biếng…”
An thị vô cùng tức giận, bà ngăn cản Hạ Ngọc Ngôn cùng Vân Hi phạt người làm, chính là đồng ý cho bọn hạ nhân không quét sân sao? Đồng ý cho bọn họ lười biếng sao? Việc đó mới khiến cho lão phu nhân trượt chân sao?
Khá lắm, Tạ Vân Hi!
Những lời này An thị chỉ biết nói thầm trong lòng, đúng là bà quá khinh thường nàng rồi, khiến nàng ta đào hố cho bà nhảy xuống.
“Già mồm! Hạ Ngọc Ngôn, đây là nữ nhi do ngươi dạy bảo sao? Cũng dám lý lẽ với trưởng bối như vậy?”
“Im miệng!” Tạ lão phu nhân tức giận quát, “Uyển nương, chính mắt ta nhìn thấy Hi nha đầu lớn lên trong phủ, ngươi dám nói nó là “dã chủng” sao? Có người nào làm chủ mẫu mà ăn nói như vậy hay không? Chẳng lẽ danh tiếng của Tạ phủ mất đi hết ngươi mới vừa lòng?”
“Không, lão phu nhân, con không có ý đó, không phải là…”
An thị bị hù dọa, sắc mặt trở nên trắng bệch không còn một giọt máu, bà ta vội vàng quỳ xuống, đầu gối chạm phải những viên đá bằng băng, đau đớn truyền tới không thôi, “Hi nha đầu trách phạt người làm không sai, nhưng con muốn dặn nó phải để ý. Tạ phủ của ta luôn lấy chữ”khoan dung” mà đối xử với người làm, không phải bình thường đại phu nhân cũng dạy con như vậy hay sao?
Chẳng lẽ vì chút xíu chuyện nhỏ mà xuống tay với bọn họ? Con không muốn Hi nha đầu còn nhỏ tuổi mà chỉ vì bực tức đã đánh người, lo rằng miệng lưỡi người đời truyền đi sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của nó. Sẽ nói rằng Hi nha đầu là loại người dã man, không biết lễ nghi, là “dã chủng”…”
Bốn thị nữ nhất đẳng bị lão phu nhân đuổi ra ngoài, bọn hạ nhân trong phủ đã sinh ra bất mãn với bà và Tạ Vân Lam, hầu hạ khổ cực nhiều năm cho chủ tử mà bọn họ không được bảo vệ, tất nhiên sẽ thất vọng trong lòng, làm sao bà có thể khiến bọn họ mất lòng thêm nữa?
Tạ lão phu nhân mấp máy môi, trong miệng chỉ ‘hừ’ một tiếng, nhìn về phía Vân Hi, “Ngươi vẫn chỉ là nữ nhi trong nhà, dùng thủ đoạn như vậy để phạt người làm thì sẽ bị người khác nói này nói nọ. Nhưng mà lười biếng thì chỉ cần phạt quỳ là xong, đánh làm gì cho nặng, sau còn phải lo thuốc men nữa, sẽ phung phí tiền bạc. Mấy ngày nữa đại tỷ của ngươi gả đi rồi. Ngươi muốn nó bận tâm phải không?”
Lão phu nhân cũng muốn bỏ qua việc này sao? Nói như bà thì sẽ không đắc tội với An thị, cũng như mẹ con của nàng.
Vân Hi rũ mi xuống, bộ dạng như muốn nói lại thôi, “Nhưng mà lão phu nhân, nếu không đánh chết bọn họ chỉ sợ sẽ sinh ra chuyện lớn.”
“Đánh chết sao? Ngươi cũng bớt ác độc đi!” An thị cười lạnh, hôm qua nàng đã lấy đi mấy người của bà ở phòng bếp, cho là dùng từ đuổi, thế mà hôm nay lại ác hơn, trực tiếp muốn mạng người.
Mấy người bị đánh lập tức khóc lớn, “Lão phu nhân, đại phu nhân, nô tỳ đã làm ở Tạ phủ nhiều năm, không có lợi thì cũng có công một tí, những ngày gần đây trời trở lạnh, nô tỳ thức đêm muộn nên sáng sớm mới dậy trễ một chút, vì sao lại đánh chết nô tỳ? Nô tỳ không phục…”
Ai nấy đều khóc lóc, van xin không muốn chết, bộ dạng vô cùng đáng thương, Tạ Vân Hi lại trở thành người tội ác đầy mình.
Hạ Ngọc Ngôn lộ vẻ khó xử, kéo tay áo Vân Hi, “Coi như xong đi…”
Xong ứ? Còn chưa diệt bọn đầu trâu mặt ngựa trong phủ thì mẹ con nàng sẽ không sống yên ổn được.
Bỗng nhiên Vân Hi quỳ xuống đất, mắt đẫm lệ, “Lão phu nhân, coi như cháu bị lão phu nhân trách phạt cũng phải đánh chết mấy người này, xin lão phu nhân giúp Vân Hi.”
“Hi nha đầu!” Tạ lão phu nhân nổi giận, vì một chút chuyện nhỏ mà muốn đánh chết mấy người thị nữ này, thật đúng là không nhìn ra lòng dạ nữ tử này lại độc ác như vậy, “Sao ngươi lại ác độc như vậy, sau này có ai dám lấy ngươi chứ?”
Vân Hi không nói lời nào, chỉ cúi đầu rơi lệ. Thế nhưng khóe môi lại cong lên giếu cợt, hôm nay các ngươi che chở cho bọn ác nô kia, chỉ sợ khi chuyện kia bị đồn ra ngoài, các ngươi đánh chết bọn họ còn nhanh hơn ta.
“Vân Hi, làm sao ngươi dám cãi cả lời của lão phu nhân hả?” An thị quát lớn, lại xoay người gọi Lưu ma ma, “Đi, đỡ bọn người kia vào phòng, sau đó tìm đại phu xem bệnh cho họ, cũng chỉ là chuyện nhỉ thôi, tam tiểu thư sẽ quên nhanh thôi!”
An thị bảo vệ hạ nhân trước mặt người làm, thật là giống như tát vào mặt mẹ con Hạ Ngọc Ngôn, Thu Quế vô cùng đắc ý.
Bởi vì An thị lên tiếng nên Lưu ma ma cũng rất ân cần với Thu Quế, tự mình đỡ nàng ta đứng dậy, ai ngờ lúc lôi kéo cánh tay áo của nàng ta lại có một vật rơi ra ngoài. Vật đó lăn vòng quanh chân Lưu ma ma, đó là ngọc ban chỉ mà nam tử hay mang trên mình. Thu Quế có nó ở đâu?
Thu Quế hoảng sợ đến xanh mặt, cũng không quan tâm mông đau đớn do bị đánh mà nhào tới giành lấy miếng ngọc, ai ngờ nàng ta càng cử động thì vật khác lại rơi ra tiếp, tiếng động vang lên lanh lảnh, chính là một chiếc vòng tay bằng kim loại rơi xuống đất.
Chiếc vòng tay này rất quen thuộc với Lưu ma ma, đó chính là chiếc vòng của nhị tiểu thư, vì sao lại ở trên người Thu Quế?